Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1765: Đảo Ban Khắc Tư (1)

Người tham dự rất ít, Lôi Lâm là thủ lĩnh đương nhiên ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên là Y Toa Bội Nhĩ cùng Đề Pháp.
Ở bên Y Toa Bội Nhĩ, ngoại trừ cô ra, chính là La Tân Hán, La Nại Nhĩ Đức, còn có Khải Luân là đám đầu lĩnh hải tặc.
Còn bên cạnh Đề Pháp là thế lực mà Lôi Lâm kinh doanh ở bắc địa, trong đó thậm chí có cả tín đồ ma quỷ và ma quỷ chân chính, cho dù đã cố gắng che giấu, khí tức trên người vẫn khiến các hải tặc khác có chút không thoải mái cùng cảm giác nguy hiểm.
Nhưng ở bên cạnh những tín đồ ma quỷ kia, lại có mấy cao tầng đoàn mục sư có vẻ trầm ổn, những mục sư này đều là hạt giống mà Lôi Lâm bồi dưỡng được, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng một loại khí chất thương hại cùng từ bị đã hiện ra, hoàn toàn không hợp với đám ma quỷ kia, nhưng lại bị sắp xếp ngồi cùng nhau, hiện ra bầu không khí kỳ dị.
Người của hai bên lần đầu gặp mặt, không khỏi dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá đối phương.
Những người này đều là lực lượng tinh nhuệ trong các thủ hạ của Lôi Lâm, cũng là mô hình giáo hội cùng quân đoàn sau này của hắn, còn là tiền vốn để lần này viễn chinh đế quốc thổ dân, Lôi Lâm tự nhiên phải cố gắng chỉnh lý lại.
Chờ sau khi hai bên tự giới thiệu mình xong, Lôi Lâm thoáng ho khan một tiếng, lập tức khiến hội trường rơi vào yên tĩnh.
“Y Toa Bội Nhĩ, cô đến giới thiệu tình huống bên kia một chút đi!”
Trong trường hợp chính thức, Lôi Lâm luôn luôn gọi thẳng tên của Y Toa Bội Nhĩ, sau này phong thần cũng sẽ như vậy.
Đối với thần linh vĩnh hằng, một chút liên hệ huyết mạch thế tục, và các vật ngoài thân khác đều là hư ảo, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng!
“Lần này tìm ra đế quốc thổ dân là do một đội hải tặc thuộc thủ hạ của ta phát hiện, bọn hắn ở trên một hòn đảo lớn, diện tích lớn gấp hai, ba lần Đan Bố Lôi Tư vương quốc. . . Mà chúng quanh hòn đảo lớn kia luôn có góc lốc cùng dòng chảy nguy hiểm, hàng năm chỉ có một quãng thời gian ngắn là có thể thuận lợi để tàu thuyền thông, cũng bởi vậy nên nơi này rất ít giao lưu cùng ngoại giới, hiện nay thủ hạ của ta đã thăm dò rõ ràng quy luật dòng chảy ở nơi đó, đồng thời vạch ra đường biển chuẩn xác. . .”
Đối với đám hải tặc thủ hạ của Y Toa Bội Nhĩ, nhận ra dòng chảy cùng đường biển chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.
Làm hải tặc dựa vào trời cao để xin cơm, năng lực hàng hải cùng kỹ thuật thông qua ngôi sao để định vị của bọn hắn thậm chí vượt xa hoa tiêu của thương thuyền phổ thông, Y Toa Bội Nhĩ làm đầu lĩnh hải tặc lớn nhất ở ngoại hải, thủ hạ đương nhiên cũng có rất nhiều nhân tài ở phương diện này.
Chỉ cần xác định vị trí cụ thể của đối phương, lại tốn một chút thời gian, không sợ hi sinh mạng người để tiến hành thí nghiệm nhiều lần, xác định đường biển cũng chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.
“Hí hí. . .”
Y Toa Bội Nhĩ lên tiếng, nhất thời khiến cả đám người bên phía Đề Pháp cùng hít vào hơi lạnh.
“Hai, ba lần Đan Bố Lôi Tư vương quốc? Loại này diện tích? Gần như so được với một khối đại lục nhỏ rồi đấy?”
” Hiện tại cư dân ở Đan Bố Lôi Tư vương quốc có chừng một triệu, văn minh thổ dân thì giảm một chút, nhưng cũng phi thường kinh người, như vậy chẳng phải là nói chúng ta phải đối mặt với hơn hai triệu thổ dân?”
Loại so sánh đơn giản này, thậm chí khiến một số hải tặc hiện ra vẻ bất an.
Dù sao, tổng số người của bọn hắn còn chưa đạt tới vạn người, nhưng lại phải đối mặt với số lượng kẻ địch gấp mấy trăm lần! Nếu không có ưu thế thuyền cùng đường biển, chỉ sợ bọn họ đã sớm nghĩ nên chạy trốn thế nào.
“Yên lặng!” Đề Pháp trầm giọng quát lên: “Các ngươi muốn mất mặt với chủ nhân sao? Hay trong lòng có sợ hãi?”
Lời chất vấn nghiêm khắc này, phối hợp với thân phận truyền kỳ của đối phương, lập tức khiến tình cảnh yên tĩnh lại.
“Số lượng thổ dân tuy nhiều, nhưng thật sự không tính là gì, chuyện cụ thể đợi các ngươi lên bờ thì biết thôi. . .”
Lôi Lâm không phản đối vung vung tay.
Đúng vậy, cho dù là ở kiếp trước của Lôi Lâm, thời đại phương tây đại hàng hải, khi những người thực dân kia chinh phục nam bắc châu mỹ, thường thường đều chỉ dựa vào mấy trăm người thậm chí mấy chục người đã trực tiếp đánh tan đại bộ lạc hoặc vương quốc thổ dân, thậm chí còn có dựa vào mấy ngàn tên cặn bã cùng tội phạm hải tặc trực tiếp chinh phục toàn bộ đại lục, cuối cùng trở thành anh hùng: Ví dụ như chỉ dùng 1000 người mà trong 5 năm có thể chinh phục được 15 triệu nhân khẩu A Tư Đặc Khắc của đế quốc Khoa Nhĩ Đặc Tư.
Đối với Lôi Lâm, đế quốc thổ dân cùng A Tư Đặc Khắc đế quốc ở kiếp trước cũng không khác gì nhau, đều dã man cùng ngu muội, đồng thời ở thời đại lạc hậu.
Dùng khoa học kỹ thuật cùng văn minh tiên tiến, chinh phạt loại thế lực nhìn như khổng lồ, thực tế văn minh lại lạc hậu không thể tả này, về bản chất không khác gì giết lợn béo cả.
Dù hiện tại các nước ở đại lục đen tối thế nào, nhưng dù sao cũng tiên tiến hơn nhiều những thổ dân ngay cả quần áo đều không có để mặc, chỉ có thể dùng mâu gỗ kia để chiến đấu.
Đồng thời, quan trọng nhất là có Lôi Lâm là “thần linh” ở sau lưng mở ngón tay vàng, còn sợ không thắng được sao?
Làm thần tính giả, trên người Lôi Lâm vô hình có một loại cảm giác mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy thái độ tự tin của hắn, lòng bất an của những người khác cũng được vuốt phẳng.
Sau khi thấy tình huống biến thành như vậy, Lôi Lâm gật gật đầu, tiếp tục để Y Toa Bội Nhĩ giới thiệu về đế quốc thổ dân kia.
“Dựa theo thông lệ của chúng ta, ta phát hiện một hòn đảo tên là đảo Ban Khắc Khắc Tư, hiện nay đã biết ở trung tâm hòn đảo lớn này có một đế quốc thổ dân, được bọn hắn gọi là Tát Tát Đặc Tạp Tư, ý tứ là mặt trời vĩnh hằng không hạ, chiếm cứ phần lớn bình nguyên trên hòn đảo, nhân khẩu có chừng 150 vạn, mà ở chung quanh Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc này còn có bộ lạc khác, đa số đều tiến cống thần phục Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc, giữa những bộ lạc này cũng có chiến tranh, gộp lại đại khái cũng có tầm năm sáu trăm ngàn nhân khẩu. . .”
Có thể thấy, Y Toa Bội Nhĩ phi thường để ý công tác tình báo lần này, thậm chí có có thể được tình huống cụ thể liên quan tới Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe nói chính mình muốn khai chiến cùng hơn 2 triệu thổ dân, những người khác vẫn phải hít vào một ngụm khí lạnh.
“Khà khà. . . Thế này tính là gì? Đám có mắt không tròng các ngươi! Đó không phải hơn 2 triệu kẻ địch, theo ta thì đó là hơn 2 triệu nô lệ cường tráng! Còn có vô số hoàng kim bạch ngân đếm không hết, thậm chí là thổ địa màu mỡ!”
Y Toa Bội Nhĩ nhìn bộ dáng này của đám thuộc hạ, cười lạnh nói, trong ngữ khí tràn ngập vẻ xem thường.
Các hải tặc khác nhớ tới những thổ dâ mềm yếu kia, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Bọn hắn vốn chính là muốn cướp thổ dân về làm đầy tớ, đương nhiên biết những thổ dân kia chỉ cần dùng dao dọa bọn hắn khiếp sợ thì sau đó bọn hắn sẽ phi thường dịu ngoan, cho dù bạn quất roi thế nào đều sẽ không phản kháng, có lúc chỉ cần một người giám sát là có thể trông giữ mấy trăm nô lệ thổ dân.
Sau khi bỏ qua số lượng, những hải tặc kia rốt cục phản ứng lại, cảm giác ưu việt khi đối mặt với thổ dân lại hiện lên trong lòng.
“Không sai! Những thổ dân kia cực kỳ mềm yếu, có gì mà sợ sệt? Đồng thời, chúng ta cũng không phải muốn một hơi khai chiến cùng tất cả thổ dân, hoàn toàn có thể bắt đầu từ bộ lạc chung quanh, thậm chí thu phục mấy thổ dân làm tôi tớ, để chính bọn hắn giết người của mình. . .”
La Nại Nhĩ Đức cũng trầm giọng nói: “Mà hòn đảo lớn như vậy, một khi chinh phục được! Không! Cho dù chỉ là một phần mười! Chư vị đang ngồi ở đây cũng có thể thu được của cải bất tận, thậm chí trở thành quý tộc nắm giữ đất phong. . .”
Đám hải tặc vốn là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao, khi nghe được mê hoặc to lớn này, hô hấp không khỏi trở thành ồ ồ lên, trong mắt cũng có tơ máu.
“Không sai. . . Làm hầu tước, gia tộc ta nắm giữ quyền lực sắc phong quý tộc lệ thuộc. . . Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ không keo kiệt. . .”
Vào lúc này Lôi Lâm cũng đưa ra lời hứa hẹn, nhất thời khiến đám hải tặc hoan hô lên.
Có thể từ hải tặc thấp hèn nhất biến thành quý tộc? Loại lực hấp dẫn này đã đủ khiến đám hải tặc bán mạng.
Mà ở chỗ Đề Pháp bên kia, đoàn người cũng hơi nhúc nhích một chút, dù sao cho dù là nhân viên thần linh cũng cần ăn cơm uống nước, cần an toàn cùng sinh hoạt thoải mái.
“Chiếm lĩnh đế quốc thổ dân, cung cấp tín ngưỡng cho chủ thần, đây cũng là thần dụ!”
Sắc mặt Đề Pháp nghiêm nghị tuyên bố.
“Vì chủ thần!”
Đám thần côn vội thành kính cầu khẩn lên.
Sau khi thống nhất nhận thức, tất cả mọi người lần lượt rời khỏi hội trường, chỉ còn Đề Pháp cùng Y Toa Bội Nhĩ lưu lại.
“Đối mặt với những thổ dân kia, cho dù nhân số lại nhiều gấp bội ta cũng không lo lắng chút nào, thế nhưng. . . Chủ nhân có nghĩ tới khả năng đối phương cũng có thần linh che chở hay không?”
Sắc mặt Đề Pháp nghiêm nghị nhắc tới một vấn đề, đây cũng là vấn đề truocs đó Lôi Lâm cố gắng lảng tránh.
“Ừm! Ta cũng muốn nhắc nhở cạu, lúc trước mấy bộ lạc thổ dân ở ngoại hải đã có vật tổ tín ngưỡng, có thực lực hoàn toàn không kém truyền kỳ cùng bán thần. . .”
Y Toa Bội Nhĩ cũng ngưng túc nói.
Dựa theo cái nhìn của bọn họ, cho dù những thổ dân kia yếu kém đến mức như thế nào đi nữa, dù sao vẫn có thể tập hợp được một hai chân thần.
Mà thế này chính là rất đòi mạng.
Dù sao hiện tại Lôi Lâm mới là thần tính giả mà thôi! Thần chiến tàn khốc, trong sử thi cùng thơ ca cũng có thể cảm nhận được sâu sắc.
“Các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, trên đảo Ban Khắc Tư thật sự có một số thổ địa tín ngưỡng cùng sinh vật thần tính, nhưng nhiều nhất chỉ là bán thần, một vị chân thần cũng không có. . . Đồng thời, các hệ thần trên đại lục các thần đều không có một chút hứng thú nào đối với tín ngưỡng thổ dân. . .”
Lôi Lâm bảo đảm.
Ở phương diện thần linh, đương nhiên vẫn là hắn có quyền lên tiếng nhất, Y Toa Bội Nhĩ cùng Đề Pháp nghe vậy lập tức thoải mái hơn không ít.
Chân thần là một cánh cửa, nhưng thần tính giả cùng bán thần chênh lệch lại không lớn như vậy, chỉ cần không phải cách biệt quá nhiều, bọn họ vẫn có dũng khí liều mạng.
Đối với việc vì sao Lôi Lâm biết được những chuyện này, Y Toa Bội Nhĩ cùng Đề Pháp đều sáng suốt không hỏi nhiều, dù sao thần linh đều là có bí mật của chính mình.
Lôi Lâm cũng không có dự định chia sẻ cùng bọn họ, đợi bọn họ đều rời đi, Lôi Lâm trực tiếp xuống dưới đáy khoang thuyền, nhìn một đám nô lệ thổ dân sợ hãi rụt rè.
Làm chuẩn bị xuất chinh, những thổ dân này đảm nhiệm chức vụ phiên dịch cùng giao lưu, để giảm bớt ác cảm của thổ địa đối với bọn họ những thực dân xâm lược.
Lôi Lâm không có cảm giác đối với sự sợ hãi của đám thổ dân, tùy tiện vẫy tay, một ông lão thổ dân gầy gò đi thẳng tới, trong mắt Lôi Lâm có ánh huỳnh quang, bàn tay đặt lên đầu ông lão.
Theo thời gian không từng trôi đi, sắc mặt ông lão cũng bắt đầu biến hoá, có vui sướng, có thống khổ, càng nhiều hơn là hoang mang. . .
Các thổ dân nô lệ khác dồn dập lui lại, nhìn vị “thần nhân” Lôi Lâm này đang “chúc phúc” cho bọn họ.
Dưới ánh mắt của những thổ dân này, đầu lĩnh những nô lệ kia cùng kẻ giám sát cũng đã là nhân vật rất đáng gờm, còn Lôi Lâm là nhân vật có tới hàng ngàn, hàng vạn hải tặc, dưới tay lại có mấy trăm chiếc thuyền lớn, e là đám tộc trưởng bộ lạc cùng trưởng lão tế ty còn kém rất xa, cũng chỉ có những vật tổ tín ngưỡng kia là có thể so sánh với nhau.
Keng! Linh hồn đồ phổ phân tích xong! Bắt đầu so sánh!
Chíp chiếu một bộ hình chiếu tới trước mặt Lôi Lâm, so sánh với người bình thường thì trên đây có đánh dấu ra mấy khu vực bóng đen đặc biệt.
Thả vật thí nghiệm đã không còn tác dụng gì xuống, Lôi Lâm một mình trở lại phòng ngủ, trong mắt có rất nhiều dòng số liệu xẹt qua, biểu hiện trên mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
“Quả nhiên. . . Linh hồn những thổ dân này đều có vấn đề. . .”
Rất lâu trước đây, Lôi Lâm đã phát hiện một hiện tượng vô cùng thú vị.
Ở ngoại hải, những bộ lạc thổ dân này lại không thờ phụng chân thần! Chuyện này thực sự là một chuyện phi thường khó tin!
Với sự khát vọng của các thần đối với tín ngưỡng, cho dù là tín đồ như chung măng quái hay thú bùn nhão cũng không bỏ qua,
Thế tại sao họ lại từ bỏ những thổ dân ít ra cũng có trí tuệ kia?
Cho dù linh hồn những thổ dân này nhỏ yếu, mười người cộng lại cũng không bằng một bình dân phổ thông. Nhưng đạo lý tích thiểu thành đại thì những thần linh kia đều có thể hiểu được!
Nhưng trong các bộ lạc mà Lôi Lâm công chiếm, những thổ dân kia trên căn bản đều chỉ thờ phụng linh hồn tự nhiên và cùng vật tổ. Cũng không có các thần trong thần hệ ở đại lục xuất hiện.
Lời giải thích duy nhất chính là tín ngưỡng của những thổ dân này có thiếu hụt trí mạng, mới khiến những thần linh kia không thể không nhịn đau từ bỏ, thậm chí giống như vứt rác rưởi đi, mặc cho những thổ dân này tự sinh tự diệt ở ngoại hải, cho dù biết nơi này có một đại đế quốc thổ dân cũng lười để ý tới.
Mà hiện tại, thông qua rất nhiều so sánh nghiên cứu, bản thân còn có năng lực thần tính giả, nên Lôi Lâm rốt cục chạm tới bí mật này.
“Loại linh hồn này. . . Nói là có vấn đề, không bằng nói là bị ô nhiễm. . .”
Trong con ngươi Lôi Lâm có nghiêm nghị: “Đồng thời. . . Loại dị biến quen thuộc này, dường như có vết tích năng lượng của ảo thuật cùng vu thuật, đã khắc họa vào nơi sâu xa của gien, bởi vậy mới đời đời truyền thừa đi. . .”
Lực lượng tín ngưỡng, trên bản chất chính là trong quá trình tín đồ cầu khẩn cùng nghi thức tông giáo, tâm tình cực đoan cuồng nhiệt hóa sẽ tản ra linh hồn năng lượng!
Các thần thông qua lĩnh vực cùng thần cách của từng người để hấp thu những năng lượng linh hồn đặc biệt này, từ đó chuyển hóa thành thần lực!
Từ thần lực cấp thấp đến thần lực cấp cao, về bản chất đều là quá trình này. không có bất kỳ biến hóa nào!
Mà lực lượng linh hồn sau khi biến dị, nếu như bị hấp thu sẽ như thế nào?
“Chíp! dựa theo sóng linh hồn thổ dân, mô phỏng tình huống hấp thu tín ngưỡng. . .” Lôi Lâm sờ sờ cằm, đầy hứng thú ra lệnh.
Keng! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu giả lập cảnh tượng. . . Đang chuẩn bị mô hình. . . )
Dòng số liệu khổng lồ chảy qua trước mặt Lôi Lâm. Sau đó lại biến thành một cảnh tượng khác.
Trong một tế đàn của bộ lạc thổ dân, tượng thần Mã Lạp trước trực tiếp được cung phụng ở vị trí trung tâm, các thổ dân khác dưới sự hướng dẫn của đại tế ty không ngừng cúng bái.
Một đường sức mạnh tín ngưỡng chỉ có thần tính giả trở lên mới có thể nhìn thấy không ngừng hội tụ trên tượng đá.
Sau khi bắt đầu, tượng thần Mã Lạp không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí thần lực còn bởi vậy mà không ngừng tăng cường.
Mười năm trôi qua, tượng thần Mã Lạp bắt đầu trở nên mơ hồ, dần dần có sương mù màu đỏ sậm bốc lên. Mà Mã Lạp cũng biến thành càng táo bạo, thỉnh thoảng muốn huyết nhục cùng hiến tế.
Một trăm năm trôi qua, trong tiếng gầm gừ đầy tuyệt vọng của Mã Lạp, thần quốc của nó bỗng nhiên nổ tung, chân thân một con viên hầu to lớn trực tiếp từ thần quốc rơi vào chủ thế giới vật chất, đồng thời bị ràng buộc chặt trong phạm vi tế ti thổ dân.
Năm trăm năm sau, Mã Lạp đã biến thành một dã thú vô ý thức, hóa thành một lá cờ màu vàng, bên trên có hình vẽ một viên hầu quái vật.
“Bởi vì quen thuộc nhất với thần lực của Mã Lạp, bởi vậy dùng đối phương làm mẫu, không ngờ lại là tình huống như thế. . .”
Cảnh tượng giả lập tản đi, Lôi Lâm vẫn đầy sợ hãi hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy.
” Lực lượng tín ngưỡng của những thổ dân này rõ ràng có vấn đề! Tồn tại ô nhiễm rất lớn, sẽ khiến chân thần hạ cấp độ, thậm chí thân thể rơi vào chủ thế giới vật chất, hợp hai làm một cùng tế tự, hình thành trạng thái linh hồn trói buộc, ngay cả thần trí đều sẽ không ngừng bị tiêu diệt, chỉ còn lại bản năng thuần túy nhất. . .”
Loại hậu quả khốc liệt này không khác gì tự sát nhau, cũng khó trách những thần linh kia lại vứt bỏ đám thổ dân như giày rách.
“Mất đi thần quốc, bị ràng buộc trong khu vực đặc biệt, thần trí còn có thể bị không ngừng tiêu diệt.
Trong mắt Lôi Lâm lóe qua vẻ suy tư: “Bởi vậy trong quá trình công lược đế quốc thổ dân, ta căn bản không cần lo lắng nhưng thần linh này nhúng tay. . . Thế nhưng tất cả gánh nặng cũng cần một người tiếp tục chống đỡ. . .”
Tuy rằng bởi tín ngưỡng thổ dân thiếu hụt, trói buộc linh hồn cũng sẽ không cường đại như chân thần, nhưng lĩnh vực tế tự nguyên bản cộng thêm bán thần, phát ra sức mạnh cũng chưa chắc không sánh được với thần linh chân chính!
Trong lĩnh vực của từng người, những bán thần vật tổ có thổ dân thờ phụng kia tuyệt đối có uy năng gần như chân thần!
Đương nhiên, một khi ra khỏi lĩnh vực, năng lực những bán thần kia lại nhanh chóng giảm xuống.
“Kiểu gì cũng phải nói, có cơ hội! Cơ hội lớn!” Lôi Lâm chỉ sáng mắt lên, mấy kế sách đã hiện lên trong đầu, chỉ chờ về sau sẽ thực hành.
“Nhưng. . . Loại thiếu hụt cùng ô nhiễm trên linh hồn này, không làm rõ được thì vẫn có chút bất an. . .”
Lôi Lâm điều ra đồ phổ mấy hàng mẫu trước đó, thần niệm dường như cũng theo những gien này tiến vào ký ức cấp độ viễn cổ. . .
Ngọn lửa chiến tranh lan khắp nơi. . . Từng toà phù không thành khổng lồ giống như sao băng rơi rụng!
Đám đại ảo thuật sư bình thường anh minh cơ trí, giống như nắm giữ tất cả chân lý đại trên thế gian đều bị đánh giết ngã xuống, mà hung thủ lại là các thần ở trên trời!
“Ngọn lửa từ Nại Sắt ảo thuật vĩnh viễn không tắt! Chúng ta tuyệt không khuất phục. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận