Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1655: Thích khách (1)

Trên mặt Lôi Lâm có ý cười: “Nhưng lần này tới chỉ là vài con chuột nhỏ không biết tự lượng sức mình mà thôi. . . La Nại Nhĩ Đức, ông cảm thấy chúng ta nên trả lại cho chúng nó thế nào đây?”
“Đương nhiên là tàn nhẫn mà chặt đi móng vuốt của chúng nó, rồi chặt cả đầu của đám chuột nhỏ này, chứa vào bình dầu!”
La Nại Nhĩ Đức nói ra với vẻ đầy sát khí, đối với kẻ lập chí khiêu chiến địa vị cùng lợi ích của mình, trong pháp tắc của hải tặc ở ngoại hải chỉ có một chữ sát.
. . .
Bóng buồm lay động liên miên, rất nhiều thủy thủ cùng hải tặc đang gào thét, thao túng lá buồm cùng mái chèo trong tay, khiến thuyền hải tặc lướt đi nhanh chóng.
Trên con thuyền lớn nhất trong đó, giáo chủ đại nhân khẽ nhíu mày, có linh cảm không tốt lắm.
“Lạc Gia Tư! Để thuyền đi nhanh hơn chút nữa! Chúng ta nhất định phải mau chóng chạy tới chiến trường!”
“Tuân mệnh! Chủ nhân !” Một tên hải tặc đầu mục đứng bên cạnh giáo chủ lập tức cung kính đáp: “Nhưng đây đã là tốc độ cực hạn của chúng ta. . .”
“Thật không? Vậy tại sao dù là Phi Hồng Hổ hào hay Hải Khiếu hào của dã man nhân đều có thể chạy với đến mười tám dặm?”
Giáo chủ trợn mắt nhìn.
“Đây đương nhiên là bởi vì đối phương là nhóm hải tặc cỡ lớn, đồng thời hai chiếc thuyền đó là chiến hạm ma hóa chủ lực!” Trong lòng Lạc Gia Tư thoáng nghĩ, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể do dự một lúc, mới áy náy nói: “Đó chỉ là cá biệt, không có quan hệ cùng tốc độ toàn bộ hạm đội. . .”
“Không! Không đúng! Mày đang có ý đồ che dấu ta! Che dấu thần mưu sát chí cao vô thượng cùng mục sư của ngài!”
giáo chủ nhìn Lạc Gia Tư, bắp thịt trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Không! Không phải như vậy. . . Chủ nhân, ta luôn trung thành đối với thần linh. . . Nha! không! Xin hãy tha thứ cho ta! Xin hãy tha thứ cho ta!”
Tên đầu mục hải tặc từng thấy thủ đoạn tàn khốc của vị giáo chủ này nên trực tiếp quỳ xuống, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng.
Cái tội danh này cũng không nhỏ, đặc biệt vị mục sư này gần đây biến thành dị thường khát máu cùng điên cuồng, thỉnh thoảng sẽ bởi một chút việc nhỏ mà giết người.
Việc này đã khiến đầu mục hải tặc Lạc Gia Tư bắt đầu hối hận lúc trước đa nghe đối phương mời chào.
“Phốc!”
Nhưng không đợi hắn nói ra lời xin tha hoàn chỉnh, một thanh chủy thủ màu đen đx trực tiếp xẹt qua cổ hắn, cắt đứt khí quản của hắn, lượng lớn huyết dịch phun trào ra.
Hai mắt Lạc Gia Tư trắng dã, hai tay gắt gao ôm cổ mình, huyết dịch từ khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống , khiến yết hầu hắn phát ra tiếng ô ô.
Giãy dụa trước khi sắp chết đi qua rất nhanh, tên đầu mục hải tặc này trước đó còn nhảy nhót tưng bừng trong nháy mắt đã biến thành một bộ thi thể.
Đám hải tặc chung quanh dường như thoáng dừng lại một chút, sau đó lập tức hận không thể chôn đầu của chính mình vào trong ngực.
“Xử lý hắn đi! Còn có. . . Tăng nhanh tốc độ, không thành vấn đề gì chứ?” Giáo chủ nhìn trợ thủ hải tặc phía trước.
“Không. . . Không có vấn đề! Ta bảo đảm với ngài, đại nhân! Tuyệt đối không có vấn đề!”
Tên trợ thủ kia vốn còn có chút hoảng sợ, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh sáng lạnh trong mắt giáo chủ thì cả người đều tỉnh táo lại, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực la lớn.
“Vậy thì nhanh đi, bằng không hắn chính là kết cục của mày!”
Giáo chủ phất phất tay, không quản những hải tặc bắt đầu liều mạng ra sức kia nữa, trong mắt nhìn về phía xa đầy vẻ thâm trầm.
“Đáng chết! Tên tiểu quý tộc đáng chết kia! Lần trước hải tặc chi triều đã không nên buông tha hắn!”
Vốn dĩ kế hoạch của giáo chủ đại nhân phi thường hoàn mỹ, không ngừng gây xích mích quan hệ hai bên, đồng thời trợ giúp phe yếu, đợi Phi Hồng Hổ cùng nhóm hải tặc Dã Man Nhân hoàn toàn suy sụp, đội ngũ của hắn sẽ nuốt chửng cả hai thế lực này, sau đó trở thành bá chủ của toàn bộ ngoại hải.
Thậm chí, ông ta còn có kế hoạch sau khi nhất thống hắc ám giới, trực tiếp làm ngoại hải độc lập, thậm chí thành lập thần quốc trên đất!
Nhưng tất cả đều bị tiểu quý tộc đáng chết kia làm hỏng.
Trong đôi giáo chủ đại nhân có tơ máu nổi lên, ông ta không thể tưởng tượng nổi, đối phương lại to gan như vậy, đồng thời trực tiếp giết chết sứ giả mà ông ta phái đi.
“Kẻ không có gì lo sợ này, nhất định phải lập tức xử tử, đồng thời giam linh hồn trên tường. . .”
Thân là giáo chủ một giáo hội, dưới đáy lòng giáo chủ lập tức sinh ra chán ghét đối với Lôi Lâm.
Loại người không biết kính nể này căn bản không thể trở thành cừu con, nếu trên tinh thần không thể khiến đối phương khuất phục, vậy chỉ có thể tiêu diệt thân thể đối phương.
Từ xưa đến nay, cường quyền đều là đạo lý này.
Cỉ là ông ta cũng không biết, khi các thần ở lập nghiệp cũng tương tự có loại tâm thái không lo sợ gì này, đây cũng là niềm tin của tất cả anh hùng lưu danh sử sách.
Nếu như không thể thành công, vậy cũng chỉ có thể rơi xuống sườn núi, biến thành bùn đất.
Tuy rằng không hiểu rõ ràng lý niệm này, nhưng trong lòng giáo chủ đã có sát cơ to lớn.
Người như thế phải nhanh chóng diệt trừ. . .
“Bây giờ còn có thời gian, nhóm hải tặc Dã Man Nhân chắc mới chỉ tiếp chiến không lâu cùng đối phương. . . Cho dù quấy rầy kế hoạch của ta, nhưng lấy thực lực của nhóm hải tặc Dã Man Nhân cũng tất nhiên có thể gây ra sát thương lớn cho đối phương, đến lúc đó.
Trong lòng giáo chủ còn đang ảo tưởng, miệng ôn gta bỗng nhiên mở lớn, nhìn vô số lá buồm ở nơi chân trời.
Phi Hồng Hổ hào xông lên trước, lá cờ in bộ xương cùng chủy thủ trên đỏ như màu máu khiến hải tặc đối diện phát ra tiếng hô rối loạn tưng bừng.
Các thần trên cao! Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ là hải tặc hàng đầu ở ngoại hải! Những người này hầu như nghe uy danh của đối phương mà lớn lên, hiện tại lập tức muốn đối địch cùng đối phương, muốn nói không có áp lực hầu như là chuyện không thể.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ không chút do dự nã pháo, rất nhiều thuyền như dao ăn nóng bỏng, trong nháy mắt đã chia tách đội tàu to lớn kia thành từng miến nhỏ.
So với tinh nhuệ cùng sĩ khí của đám hải tặc tầng dưới chót, nhóm hải tặc Phi Hồng Hổ không thể nghi ngờ gì đã vượt xa đối diện tám quãng, đây là tự tin vô địch sau bao lần chiến đấu không ngừng cắt lấy đầu lâu kẻ địch bồi dưỡng được!
“Nhìn ra rồi sao?”
Ngón tay của Lôi Lâm vung lên giao cho La Nại Nhĩ Đức cùng La Tân Hán, dù sao việc hắn chân chính am hiểu vẫn là thi pháp, đồng thời mấy năm không về, ở phương diện quen thuộc cùng bộ hạ cũng cũng có vấn đề.
Biết rõ chính mình thiếu hụt, đồng thời nỗ lực bù đắp, mới thật sự là người bề trên.
Tuy rằng ta không thích hợp với một số cương vị, nhưng ta có thể tuyển ra người thích hợp, đồng thời quản lý bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận