Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1781: Truyền bá (1)

Đó là bền gan vững chí sau khi chọn lựa mục tiêu! Còn có kiên định đối với con đường của mình!
Bởi vì xác định con đường của mình từ lâu, bởi vậy có thể không sợ hãi gì, thậm chí là không chừa thủ đoạn nào.
Mà vì vĩnh hằng cùng tự do, hiện tại Lôi Lâm cũng sẽ không để ý tới mạng sống của những thổ dân kia.
“Cả đời ta chỉ vì theo đuổi vĩnh hằng, cho dù ngã xuống ở nửa đường, bị oán niệm phản phệ, cũng không hối hận. . .”
Ánh sáng kiên định từ hai mắt Lôi Lâm lóe qua, đó là giác ngộ kiên định với bản tâm.
Có giác ngộ này thúc đẩy, cho dù là giết người đồ thành, diệt quốc trăm nghìn, cũng chỉ là hiến tế để đi lên con đường chí cao mà thôi.
. . .
Hai bộ lạc Ân Qua Đa giao chiến càng lúc càng kịch liệt, đến cuối cùng, thậm chí đã không còn người nào quan tâm đến đại tù trưởng bị Lôi Lâm bắt làm tù binh, hai bên đã hoàn toàn giết đỏ cả mắt rồi, chỉ coi mục tiêu tiêu diệt đối phương là thứ nhất.
Người gây ra chiến tranh thường thường không biết nên kết thúc chiến tranh thế nào, đồng thời trong quá trình giết chóc chậm rãi quên đi mục tiêu ban đầu của chính mình, không thể không nói đây cũng là một loại bi ai.
Ngoài ra, Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc cũng đã biết tình huống ở nơi này, đồng thời phái ra một nhánh đại quân một vạn người cùng với rất nhiều thần quan đi theo, mục đích của bọn hắn e là cũng không đơn giản là giảng hòa, dự phòng thậm chí là tiêu diệt đám người Lôi Lâm cũng là mục đích quan trọng nhất.
Đáng tiếc, can thiệp của đế quốc rất nhanh sẽ kết thúc.
Cũng không phải vì bất kỳ vũ trang đả kích nào, mà chỉ vì tử thần giáng lâm —— Trên đường quân đế quốc đi tới, một trận ôn dịch không có dấu hiệu nào bạo phát ra.
Loại ôn dịch này có tính truyền nhiễm cực cao, đồng thời tỉ lệ tử vong cũng rất khủng bố, hầu như chỉ trong mấy ngày đã truyền khắp toàn quân.
Mà với tính chất dày đặc của quân đội, còn có thói quen vệ sinh của thổ dân kia, nếu như không có thần thuật trị liệu thì một khi nhiễm bệnh sẽ rất khó sống sót.
Đám thần quan bận đến sứt đầu mẻ trán họ cũng chỉ có thể bảo vệ một phần quan quân cùng tinh nhuệ, nhưng chỉ có thể ngồi xem binh lính bình thường khác không ngừng thối rữa mà chết.
Vì thần thuật của bọn hắn có hạn, có thể làm được điểm ấy đã rất tốt.
Ở thời đại vũ khí lạnh, khi tỉ lệ thương vong của quân đội vượt quá ba phần mười đã là chuyện phi thường kinh khủng, càng không cần phải nói tới loại dịch bệnh vô hình mang đến áp lực này.
Dưới uy hiếp của tử vong, đại quân rất nhanh đã quên đi mục đích của chính mình, thậm chí đã xuất hiện đào binh!
Sau khi tỉ lệ sĩ tốt tử vong vượt quá năm phần mười. cho dù đám quan quân gào khàn cả giọng, chém đầu những binh sĩ bỏ trốn cũng không thể ngăn cản quyết tâm chạy trốn của những người khác.
Trên thực tế, lúc này trong đám quan quân cũng có kẻ sợ hãi dịch bệnh mà lẩn trốn.
Rất nhanh, nhánh đại quân này đã hoàn toàn tan vỡ. Mà binh lính chạy tứ tán, lại mang mầm bệnh trên người tới những nơi xa hơn, một đợt ôn dịch quy mô lớn hơn lan truyền ra.
Từng đám thổ dân chết đi, thậm chí toàn bộ người trong thôn trang có thể đều là thi thể, đất ruộng mọc đầy cỏ dại biến thành hoang vu, gia cầm chạy đầy đất.
Sau khi dịch bệnh lan rộng, toàn bộ đảo Ban Khắc Khắc Tư đều đang gào khóc.
Vì thế những thượng tầng đế quốc kia đều bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không thể ngăn cản dịch bệnh kiên định lan rồn ra trong đế quốc , còn những kẻ có thể có thể xâm lấn kia đã sớm bị bọn họ bỏ quên.
Sau khi giải quyết can thiệp từ bên ngoài xong. Lôi Lâm lập tức bắt đầu bắt tay hoàn toàn diệt vong hai bộ lạc trước đó đang rơi vào ngọn lửa chiến tranh.
Bởi chiến loạn cùng ôn dịch, người trong hai bộ lạc này bị cảm hoá càng thêm nghiêm trọng, Hầu như quân số giảm tới sáu phần mười trở lên, thanh niên trai tráng nam tử hầu như đã chết hết.
Hậu quả mang đến chính là linh hồn vật tổ của hai bộ lạc đều tổn thất phần lớn thực lực, cũng không thể ngăn cản Lôi Lâm công kích.
Linh hồn vật tổ của hai bộ lạc nhỏ này đương nhiên cũng chỉ ở mức độ thần tính giả, sau khi hấp thu sức mạnh thần tính của chúng, Lôi Lâm cảm giác thần tính giết chóc trong cơ thể mình lại tiến thêm một bước dài, khoảng cách tới điểm giới hạn nhóm lửa thần hỏa cũng càng ngày càng gần.
Sau khi giết chết tinh thần tín ngưỡng của hai bộ lạc. chiếm đoạt đối phương cũng chính là chuyện nước chảy thành sông.
Người còn sống sót của hai bộ lạc tụ lại cùng một chỗ, thành lập một thành trấn mới, mà pho tượng Tháp Cách An dực xà to lớn lại được dựng lên.
Thổ dân vứt bỏ tín ngưỡng lúc đầu sau khi cầu khẩn trước tượng thần và dùng thánh thủy – Thuốc đặc hiệu cùng vắcxin phòng bệnh, phát hiện bệnh tật cùng thống khổ trên người lập tức không cánh mà bay. Loại hiện tượng này lập tức gợi ra một vòng thủy triều tín ngưỡng cuồng nhiệt.
Khi tín đồ gần chết lại kéo đối phương một cái, sức cuốn hút tạo thành đến cả Lôi Lâm đều không thể đánh giá.
Những tín đồ vốn thoi thóp, thậm chí thân thể cũng mục nát hơn nửa kia sau khi được Lôi Lâm “cứu rỗi” đã lập tức trở thành cuồng tín đồ của vũ xà thần, giúp sức mạnh của hắn không ngừng tăng trưởng.
Rất nhanh, các bộ lạc chung quanh nghe nói thần linh nơi này có năng lực chữa trị ôn dịch, đặc biệt cũng cho bình dân chúc phúc, bọn hắn lập tức mang nhà mang người đến nơi này, dâng lên tất cả của cải của chính mình yêu cầu gia nhập.
Cho dù tế ti của các linh hồn vật tổ khác cũng có thể sử dụng thần thuật loại trừ bệnh tật, nhưng vì thần thuật vị cùng thần lực hạn chế, nên bọn hắn chỉ có thể phục vụ giai cấp thượng tầng, nhưng không ngăn cản được bình dân hạ tầng vì cầu sinh mà lưu vong.
Gặp tình hình như vậy, cho dù tín ngưỡng vũ xà thần không chiếm được một thần thuật nào cũng vẫn có đánh bại các tín ngưỡng khác.
Lôi Lâm biết điểm ấy cũng phái ra mục sư của mình, mang theo thánh thủy tới các bộ lạc chung quanh tuyên truyền năng lực cùng công lao của chính mình, đồng thời thu được hiệu quả rất tốt.
Đứng trước sinh tử, cho dù những quyền quý kia ngăn trở thế nào cũng là vô dụng.
Nhiều đội thổ dân đến đây khẩn cầu Lôi Lâm chúc phúc, đồng thời rất nhanh đã khiến thành trấn nơi này nhộn nhịp lên.
Lôi Lâm đặt tên cho thành trấn mới xây dựng trên nền hai bộ lạc kia là “Hi Vọng bảo”, mang ý nghĩa là hi vọng sống mới, cũng là nơi khởi nguồn để bọn họ chinh phục toàn bộ đảo Ban Khắc Khắc Tư.
Dựa vào năng lực chữa trị bệnh tật, Lôi Lâm nắm giữ thổ dân tín ngưỡng cùng quân đội, một tay cầm cải củ một tay giơ gậy bắt đầu mở rộng ra chung quanh, thế lực phát triển nhanh chóng. . .
Trong lúc bất tri bất giác, một năm đã qua đi.
Mùa đông năm nay có vẻ đặc biệt lạnh giá, cho dù là trong hải dương phía nam cũng có hoa tuyết bay xuống, phủ lên mỗi hòn đảo một tầng áo bạc.
Trên đảo Ban Khắc Tư cũng là như thế, giống như thần linh đang cảm thán sinh mệnh héo tàn, phát tiết bi thương của chính mình, tuyết lớn trên đất bằng rất dày, thậm chí trong ký ức của rất nhiều người già đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng tuyết trắng khủng bố như vậy, trong nháy mắt đã đông chết rất nhiều thổ dân không có bất kỳ phòng bị nào.
Tuy rằng khí trời giá lạnh thoáng ngăn lại dịch bệnh khuếch tán, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản bước chân của tử thần.
Ôn dịch khủng bố bắt đầu từ năm trước vẫn là không ngừng khuếch tán trên hòn đảo, tiêu diệt rất nhiều rất nhiều thổ dân, thậm chí xuất hiện tử thành không có một bóng người! Bên trong tràn đầy thi thể thổ dân, vô số chuột bok cùng quạ đen không coi ai ra gì chạy trên con đường, phòng ốc, gặm nuốt tất cả, ngay cả chó hoang ven đường đều bởi ăn quá nhiều thi thể người chết mà con ngươi đỏ lên.
Đối với đám thổ dân này, bắt đầu từ năm trước, toàn bộ đảo Ban Khắc Khắc Tư giống như rơi địa ngục vậy.
Mà trong lúc tiếng kêu than dậy khắp trời đất này, Hi Vọng Bảo sừng sững ở cạnh biển, còn có dực xà thần linh trong truyền thuyết không gì không làm được, chinh là hi vọng của tất cả thổ dân!
Căn cứ vào một số truyền thuyết, vị thần linh kia nắm giữ sức mạnh giết chóc cùng chữa trị, bất kỳ tín đồ nào của hắn cũng có thể được ban ân, cho dù là người bệnh đã bị mắc bệnh dịch, ở bên kia cũng có thể được trị liệu, khôi phục khỏe mạnh cùng sức sống.
Với loại “lời đồn” cố ý truyền ra này, khắp nơi đều có thổ dân lưu vong thành tốp chạy tới phạm vi thế lực của Hi Vọng Bảo, cho dù những quyền quý kia chặn lại như thế nào cũng là vô dụng.
Hi Vọng Bảo ở phía đông, ở một dãy núi rất gần Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc.
“Vù vù. . . Chịu đựng, đi lên trước nữa là sẽ đến phạm vi Hi Vọng Bảo. . .”
Một đợt thổ dân bọc da lông dày đặc đang gian nan bôn ba trong lớp tuyết, mà một thổ dân thiếu nữ lại không ngừng tiếp sức cho đệ đệ bên cạnh mình.
“Chỉ cần đến nơi đó, chúng ta sẽ được cứu sao? A Nhã tỷ tỷ?”
Bên cạnh thổ dân thiếu nữ tên là A Nhã kia là một thổ dân thiếu niên nhìn mới chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, bọc da lông dày đặc, nhưng trên mặt vẫn bị đông đến tiams lại, lúc này sợ hãi rụt rè nói.
“Đúng. . Linh hồn vật tổ ở nơi đó là cự xà chưởng quản sinh mệnh, có thể đuổi ma bệnh đi. . .”
A Nhã không ngừng động viên đệ đệ mình, đồng thời đỡ đối phương, tránh cho đệ đệ trượt chân, trong lòng mình lại theo đại bộ đội tiến lên mà rơi vào hoang mang.
Nhớ lại chuyện một năm trước thì tình cảnh lúc này quả thực giống như mộng cảnh.
Một đợt dịch bệnh đột nhiên xuất hiện, người lây đầu tiên sẽ nổi lên một chút điểm lấm tấm màu xanh đen ở trên người giống như hạt vừng, sau đó chính là sốt nhẹ cùng hôn mê, đợi tới trình độ này, cho dù là tế ti thần thuật đều khó mà cứu lại.
Mà đến cuối cùng, bắp thịt trên người bệnh nhân thậm chí sẽ mục nát từng khối từng khối rồi rớt xuống, A Nhã đã từng thấy một người chết, tình cảnh kia làm cô mất mấy ngày ăn không ngon.
Loại dịch bệnh này lan ra rất mãnh liệt, vừa bắt đầu chỉ là ở biên cảnh đế quốc, sau đó chưa tới mấy ngày đã truyền tới trong thành thị.
Tế ti cao cấp và các quý tộc cả ngày trốn trong tế đàn cầu khẩn huyết tế, nhưng không có một chút hiệu quả nào
Mà một ít vu y khác lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Rất nhanh, ôn dịch đã lan đến gần thành thị của A Nhã, khiến cô mất đi tất cả người thân, chỉ còn dư lại người đệ đệ này.
Sau đó, cô mờ mịt theo dòng người chạy nạn tới Hi Vọng Bảo phương hướng chạy đi
Tuy rằng lời đồn này có khả năng chỉ là một lời nói dối mà thôi, nhưng đây đã là hy vọng cuối cùng của thiếu nữ rồi!
“Ta nhất định có thể bình yên mang đệ đệ tới đó. . .”
Trong lòng A Nhã ở không ngừng tự động viên mình, đồng thời cầu khẩn lên: “Nếu như vũ xà thần thật ở trong Hi Vọng Bảo có thể chữa trị dịch bệnh mà nói, xin ngài hãy giáng lâm giúp chúng ta đi! A Nhã đồng ý hiến ra tất cả mọi thứ của bản thân. . .”
Có nhiều lúc, A Nhã chỉ cần cố lấy dũng khí, đi vào những thôn xóm đã biến thành tử địa kia, còn có thổ địa được khai khẩn ra là có thể tìm được lương thực, đây cũng là nguyên nhân cô có thể ở lại đội ngũ, dù sao muốn tiếp xúc với những thi thể này cùng với phòng ốc có người chết vẫn là chuyện hết sức nguy hiểm, rất ít người nguyện ý làm việc này.
Nhưng hiện nay ăn hết lương thực dự trữ trong năm nay, vậy sang năm sau nạn đói sẽ biến thành vấn đề, bởi vì không có nông phu trồng trọt, lần ôn dịch này, khiến trật tự xã hội của Tát Tát Đặc Tạp Tư đế quốc có nguy cơ tan vỡ.
Đương nhiên, hiện tại thổ dân chỉ cầu có thể sống quá ngày mai thổ địa, rất ít người có thể nghĩ đến việc này.
“A. . . A Da Tát Tư! A Da Tát Tư kia tới. . .”
Vào lúc này, phía trước đội ngũ bắt đầu rối loạn tưng bừng , khiến cho A Nhã không khỏi nắm chặt cánh tay đệ đệ mình.
Chờ đến khi nghe được cái tên A Da Tát Tư này, vẻ mặt hai tỷ đệ đều biến thành căng thẳng.
Trong dòng người đang chạy trốn, quân đội đế quốc đuổi bắt cùng nguy hiểm ở dã ngoại chỉ là việc nhỏ, chân chính làm bọn hắn căng thẳng vẫn là dịch bệnh tập kích!
Trong ngôn ngữ thổ dân, A Da Tát Tư có ý là ” ma quỷ” không thể dự đoán, có mặt ở khắp mọi nơi, cũng mang ý nghĩa là ma bệnh đột kích.
“Phía trước có người nhiễm phải ôn dịch sao?”
A Nhã đã từng thấy mấy người, ở trên đường đều là cẩn thận tiến lên nhưng lại đột nhiên ho khan ra máu đen rồi hôn mê ngã ở trên đường, điều này mang ý nghĩa là tử vong giáng lâm.
Hai tỷ đệ tránh xa khỏi đoàn người vây xem, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé ngã vào tuyết, dòng người lưu vong hai bên giống như tránh né cạm bẫy lập tức tách ra.
“Là A Độ Độ Lặc, mấy ngày trước ta còn chơi đùa cùng hắn. . .”
Đệ đệ của A Nhã kinh ngạc kêu lên, sau đó lập tức cúi đầu xuống.
Vào thời khắc ma bệnh đột kích này, sinh mệnh lại yếu đuối như vậy, a nhã cũng chỉ có thể ôm chặt đầu đệ đệ, liên tục dịu dàng an ủi.
Đối với tử vong, những người đào vong này đã mất đi cảm giác, cả đám người đi vòng tránh khỏi thi thể rồi lại chậm rãi tiến lên.
A Nhã nhớ lại bóng người ngã xuống kia,
Trong lòng cũng có cảm tán: “Đã sắp đến Hi Vọng Bảo. . . Ngã xuống ở đây quá đáng tiếc. . .”
“Ta nhất định sẽ không để đệ đệ rơi vào tính cảnh kia, chờ vượt qua sơn mạch này. . . Chính là phạm vi thế lực của Hi Vọng Bảo. . .”
A Nhã âm thầm tiếp sức cho chính mình.
Mà ngay lúc này, phía sau đội ngũ cũng rối loạn, tiếng người ồn ào bắt đầu chạy ra bốn phía.
“Lại có người bị bệnh sao? Không phải! Là. . .”
Con ngươi A Nhã co rụt lại.
“Là quân đế quốc! Đám đáng chết kia, cùng ta quay đầu lại!”
Một thổ dân đại hán cường tránh đứng dậy, trong tay cầm ngư xoa chuyên dùng để xiên cá, trong tay các thổ dân tráng hán khác cũng có vũ khí.
Khi đám đàn ông nhanh chóng xuất lực, những người già yếu lại lập tức tản ra.
A Nhã cũng kéo đệ đệ mình chạy trốn, tránh né quân đội đế quốc truy kích phía sau.
Đối với chuyện nhân khẩu trong cảnh nội trôi đi, bất kỳ quyền quý thượng tầng nào đều không thể nhịn được, cho dù dưới tình huống dịch bệnh hoành hành cũng hạ lệnh quân đội ở mỗi cứ điểm phải ngăn chặn những lưu dân này.
Đương nhiên, đối với vấn đề cứu viện những lưu dân này trên khu vực của chính mình thế nào, thì đám quyền quý kia lại không rảnh bận tâm.
Vốn dĩ đối với loại nhiệm vụ này, cho dù là quân đội thổ dân đế quốc cũng không tình nguyện chấp hành, càng không cần phải nói bọn hắn cũng sợ ôn dịch lan truyền.
Thế nhưng, sau thần dụ nào đó, hầu như mỗi linh hồn bảo vệ cùng vật tổ đều liên thủ lại, ngăn cản lưu dân tiến vào phạm vi thế lực của hi vọng bảo.
“Đi mau. . .”
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, khiến trái tim A Nhã thắt lên, chỉ có thể không ngừng lôi kéo đệ đệ mình chạy trốn.
Nhưng đúng lúc đó, cô đột nhiên cảm nhận tay mình bị kéo mạnh, phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống mặt tuyết.
“Thế nào? Ngã sấp xuống sao? Mau lên nào! A!”
A Nhã quay đầu lại, thấy đệ đệ mình ngã vào tuyết, lập tức xoay người lật thân thể đệ đệ mình lại, nhưng sau đó, cô lập tức nhìn thấy đệ đệ mình đã rơi vào hôn mê, vết máu đen bên người vô cùng chói mắt.
“Hắn cũng bị ma bệnh quấn lấy. . .”
Trong nháy mắt, ý niệm này xẹt qua đáy lòng A Nhã, sau đó hai hàng nước mắt không thể ngăn chặn lập tức chảy xuống.
A Nhã không để ý khả năng bị truyền nhiễm, trực tiếp tiến lên ôm lấy đệ đệ vào trong ngực: “Cứu hắn. . . Ai tới cứu hắn. . .”
Tiếng la giết càng ngày càng gần, nhưng trong mắt A Nhã lại lóe lên hi vọng: “Trong quân đội có tế ti, hắn nhất định có thể lợi dụng thần thuật cứu đệ đệ. . .”
“Cẩn thận một chút, hắn bị lây bệnh. . .”
Rất nhanh, quân đội đế quốc đã đuổi tới, những người khác nhìn người ngã vào tuyết, rõ ràng tỷ đệ bị lây nhiễm, trên mặt đều có vẻ sợ hãi, không dám lên trước.
“Van cầu các ngươi! Cứu đệ đệ ta!” A Nhã vô ý thức muốn lên trước, nhưng lập tức bị một đợt trường mâu ép trở về: “Đừng tiến tới. . .”
Đám vệ binh rồi tản ra, hóa thành một vòng tròn vây quanh cô ở trung tâm, going như đang phòng bị một quái vật.
“Nhanh đi gọi tế ti cùng quan trên, nơi này có một người bị truyền nhiễm!”
Sự lạnh lẽo cùng kiên quyết này nhất thời làm trai tim thiếu nữ chậm rãi chìm xuống.
Kèm theo tiếng vó ngựa, quan quân cùng tế ti mặc áo gắn lông chim năm màu rất nhanh đã đến nơi này.
Nhìn thấy đệ đệ của A Nhã hôn mê cùng vết máu màu đen trên mặt đất, sắc mặt người kia đều biến thành khó coi.
“Nhanh tay bắn chết bọn hắn một chút! Ném củi khô lên, đốt nơi này đi!”
Một mệnh lệnh được truyền ra, dập tắt hy vọng cuối cùng của A Nhã.
“Đệ đệ. . . Xin lỗi. . .”
Nước mắt thiếu nữ nhỏ xuống gò má đệ đệ, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
Phi phi! Phì phì!
Tiếng cung tên không ngừng truyền đến, nhưng quỷ dị lại không có cảm giác đau đớn truyền tới.
A Nhã ngạc nhiên mở mắt ra, sau đó lập tức nhìn thấy trên cổ quan quân đối diện trúng một mũi tên, mũi tên cuối cùng còn đang không ngừng rung động, giống như rắn nhỏ muốn tiến vào bên trong.
“Địch tấn công! Địch tấn công!”
Tiếng la giết không ngừng truyền đến, chung quanh rừng rậm xuất hiện lên từng bóng người.
“Là quân đội của dị tộc thần linh. . .”
Tế ti thay đổi sắc mặt, trực tiếp giục ngựa quay đầu rời đi, các thổ dân khác nhanh chóng vứt bỏ trường mâu trong tay, cảnh tượng cũng tan vỡ rối loạn.
“Là người của Hi Vọng Bảo! ! !” A Nhã ôm đệ đệ mình, đi tới mục sư đoàn đột nhiên xuất hiện: “Đại nhân thiện lương mà nhân từ. . . Xin hãy cứu. . .”
Oành! Đã tiêu hao quá nhiều thể lực cùng tinh lực, thậm chí cũng bị truyền nhiễm khiến A Nhã cũng ngã xuống.
Trước khi ý thức hoàn toàn rơi vào hắc ám, âm thanh lúc ẩn lúc hiện truyền tới: “Là một đôi bình dân! Ba Ba Lạp thánh nữ đại nhân. . .”
. . .
Cảm giác ấm áp truyền đến, khiến toàn thân A Nhã cũng dần có khí lực.
Cô chậm rãi mở mắt ra, sau đó lập tức nhìn thấy lửa trại ấm áp, lều vải to lớn chặn hàn khí ở bên ngoài.
“Em tên là gì? Cảm giác thế nào?”
Một thổ dân thiếu nữ ngồi bên giường của cô rồi hỏi, đối phương có mái tóc dài màu đen cùng con ngươi, trên trán có dấu ấn màu vàng, đang tản ra ánh sáng thánh khiết.
“Ta tên a nhã, cảm tạ ngài đã cứu ta!”
A Nhã đỏ mặt nói cám ơn, sau đó lại biến sắc: “Đệ đệ của ta? Đệ đệ của ta đâu?”
“Yên tâm! Hắn cũng ở nơi đây, chỉ là bị truyền nhiễm lau hơn nên cần trị liệu lâu hơn. . .”
Thánh nữ Ba Ba Lạp ngăn A Nhã giãy dụa- “Nơi này là Hi Vọng Bảo. . . các ngươi đã an toàn. . .”
Sau ba ngày, A Nhã đã khôi phục một phần sức lực vui mừng từ trong lều vải của đệ đệ đi ra, ngóng nhìn pho tượng dực xà to lớn trong thành trấn cách đó không xa, không khỏi thành khẩn quỳ xuống cầu khẩn.
“Thần linh vĩ đại! Cảm tạ ngài đã cứu đệ đệ của ta, từ nay về sau, A Nhã chính là tín đồ thành kính của ngài. . .”
Tình cảnh tương tự như vậy xảy ra khắp nơi quanh Hi Vọng Bảo.
Mà từng đợt sóng lực lượng tín ngưỡng kiên định mà cuồng nhiệt, cũng không ngừng rơi vào trong tay Lôi Lâm.
“Số lượng tín đồ lại tăng thêm một nhóm! Xem ra phái quân đội đi tới biên cảnh chung quanh đón dân chạy nạn quả nhiên là quyết định chính xác!”
Thần niệm từ con đường tín ngưỡng vừa nãy được rút ra, Lôi Lâm vừa nhìn về phía tình huống thống kê ở nơi khác.
Bởi vì có hi vọng được chữa trị, còn có thu hoạch ở khắp mọi mặt, khiến khu vực trung tâm ở Hi Vọng Bảo lúc này đã có hơn ba mươi vạn thổ dân.
Dưới ảnh hưởng của ân cứu mạng, những người này tín ngưỡng cùng cảm kích đối với Lôi Lâm phi thường chân thành.
Mà muốn cố định phần con đường tín ngưỡng từ thổ dân này, đồng thời làm bọn họ trở thành tín đồ thành kính, định kỳ cầu khẩn cùng tuần lễ lại cần Đề Pháp cùng đoàn mục sư bỏ công sức.
“Đựa theo tình huống này, chỉ cần hoàn toàn tiêu hóa lực lượng tín ngưỡng từ nhóm nhân khẩu này, nhen lửa thần hỏa hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí lên cấp chân thần đều gần đầy đủ. . .”
Trong mắt Lôi Lâm mơ hồ có kích động.
Khi Hi Vọng Bảo dần mở rộng, đặc biệt mấy bộ lạc chung quanh tiêu vong , khiến Lôi Lâm cũng cướp đoạt được thần tính của rất nhiều linh hồn vật tổ.
Được những thần tính này trợ giúp, lực lượng giết chóc trong cơ thể hắn đã sôi trào đến cực điểm, cả người đều mơ hồ có cảm giác sắp bốc cháy lên.
Lúc này bất luận là ai đều có thể nhìn thấy trên người Lôi Lâm một tầng hào quang thần thánh màu vàng, đây là sức mạnh thần tính đã hoàn toàn dung hợp làm một cùng tự thân, đồng thời tăng cường tới cực điểm rồi biểu hiện ra bên ngoài.
Không chỉ có như vậy, gần một triệu nhân khẩu tử vong , khiến Lôi Lâm cũng bước đầu tiếp xúc được sức mạnh lĩnh vực tử vong, tuy rằng chỉ đạt được một phần tin tức, chíp cũng không thể triệt để số liệu hóa ra, nhưng tiến độ này đã cực kỳ nhanh.
“Đợt thu nhận dân chạy nạn đã kết thúc, là thời điểm mở ra vòng chiến tranh kế tiếp rồi. . .
Mà Hi Vọng Bảo của Lôi Lâm lại không ngừng rút lấy chất dinh dưỡng ở đảo Ban Khắc Tư để phát triển, càng ngày càng phồn thịnh lên.
Dựa theo kế hoạch của Lôi Lâm, việc mở rộng một vòng thế lực mới sắp bắt đầu.
“Từ những linh hồn trói buộc cùng vật tổ kia, gần đây chúng nó cũng đang bày ra hành động lớn đây. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, lộ ra như vẻ suy nghĩ.
Linh hồn vật tổ trên đảo Ban Khắc Tư cùng linh hồn tự nhiên, trên thực chất cũng là một loại giống như linh hồn trói buộc, mà thực lực của những loại này gắn liền cùng phạm vi lĩnh vực cùng số lượng tín đồ của đối phương.
Mấy bộ lạc trước đó bị Lôi Lâm tiêu diệt đều là thế lực nhỏ, thực lực vật tổ cũng chỉ đạt tới mức thần tính giả, cho dù là trong lĩnh vực, Lôi Lâm cũng không sợ hãi gì.
Nhưng trong toàn bộ Tát Táp Đặc Tạp Tư đế quốc, thực lực của đám vật tổ trong mấy bộ lạc cỡ lớn có lẽ đã đạt đến cấp bậc bán thần! Mà trong lĩnh vực tăng cường, e là có uy năng không kém gì chân thần !
Nói cách khác, nếu như hiện tại Lôi Lâm trực tiếp tiến vào phạm vi của Tát Táp Đặc Tạp Tư đế quốc, e là sẽ bị một đám có lực chi không kém gì chân thần bao vây rồi đánh chết.
Nhưng ngược lại, nếu như dụ được đám vật tổ kia ra đây thì bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ có thực lực tương đương bán thần, sau khi đến phạm vi Hi Vọng Bảo thì sẽ không ngừng yếu bớt.
Dưới tình huống này, Lôi Lâm đương nhiên không nóng lòng trực tiếp giết chết vật tổ của đối phương, mà là dùng sức mạnh thế gian không ngừng xâm chiếm từng bước.
Dù sao đối với hắn thì những vật tổ kia đều là thú bị vây trong lồng, còn có thể thông qua tín ngưỡng cùng quân đội thế tục công kích không ngừng suy yếu chúng nó,
Thế thì sao phải sốt ruột đây?
Sau khi có dịch bệnh hỗ trợ, xu thế thế lực của Lôi Lâm mở rộng ở trên đảo Ban Khắc Tư có thể nói như chẻ tre.
Thỉnh thoảng lại có thổ dân vứt bỏ linh hồn vật tổ của mình chạy tới thỉnh cầu gia nhập, thậm chí xuất hiện tình huống một bộ lạc vứt bỏ toàn bộ quý tộc thượng tầng cùng tín ngưỡng!
Dù sao, đối với đám thổ dân hiện tại thì Hi Vọng Bảo chính là đại biểu cho sinh mạng!
Nếu như không gia nhập mà nói, vậy thì chỉ có thể chậm rãi chờ chết trong ôn dịch! Dưới lực uy hiếp to lớn này, tất cả chủng tộc cùng mâu thuẫn tín ngưỡng đều không phải không thể giảm bớt, chỉ có cuồng tín đồ mới tiếp tục liều chết.
Đối mặt với xu thế nghiền ép này của Lôi Lâm, những vật tổ kia cũng không có biện pháp nào.
Với thần lực của chúng nó, và cả tế ti cùng mục sư bồi dưỡng được, mỗi ngày sinh ra thần thuật có thể bảo hộ được một phần quý tộc đã đáng quý, đối với bình dân có số lượng nhiều nhất lại không thể ra sức.
Càng mấu chốt và vô liêm sỉ nhất chính là vi khuẩn mà Lôi Lâm thả ra kia, trừ phi sử dụng vắcxin phòng bệnh hắn đặc chế, bằng không cho dù thân thể vượt qua một lần bị bệnh cũng sẽ không thể sinh ra kháng thể, có khả năng tiếp tục phát bệnh!
Hiện tại toàn bộ đảo Ban Khắc Tư đã biến thành một hòn đảo ôn dịch. Tất cả thổ dân không quy phục Lôi Lâm thì chỉ có thể trốn trong góc thành thị cùng tế đàn, sợ hãi rụt rè chờ ma bệnh không ngừng đột kích!
Mà đợi phần lớn tín đồ đều vứt bỏ tín ngưỡng vốn có của bọn họ, những linh hồn vật tổ cùng linh hồn tự nhiên cũn biến thành một đám cừu béo đợi làm thịt.
—— Dựa vào chút cuồng tín đồ còn sót lại này, mục sư và một đám quý tộc kia thì đám vật tổ căn bản không thể duy trì thần lực bán thần, mà một hậu quả của việc này sẽ trực tiếp dẫn đến khả năng ban tặng thần thuật ít đi, người chết càng nhiều, lại hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Không chỉ như vậy, khi lực khống chế của đối phương suy giảm, phạm vi lĩnh vực của những vật tổ kia cũng đang không ngừng thu nhỏ lại.
Chí ít, hiện tại Lôi Lâm đã mở rộng sức ảnh hưởng của chính mình đến phạm vi gần một phần tư hòn đảo, tuy rằng chỉ là một góc địa vực. Nhưng đám linh hồn vật tổ của đế quốc kia cũng không thể làm gì trong số những địa vực này, thậm chí xu thế này còn đang không ngừng mở rộng.
Thậm chí Lôi Lâm hoài nghi, dựa theo dưới tình hình này có lẽ không cần hắn tự mình ra tay, những linh hồn vật tổ kia sẽ bởi vì tín ngưỡng tiêu vong mà tuyệt diệt!
Đối với tình huống này, những linh hồn vật tổ kia cũng không phải là không có cách phản chế.
Trong tình huống ôn dịch bạo phát như hiện tại, chiến tranh quy mô lớn hiển nhiên không thể, nhưng chúng nó đều hạ xuống thần dụ, bắt đầu lợi dụng tất cả biện pháp ngăn cản nạn dân trong phạm vi thế lực của mình chạy tới khu vực của Lôi Lâm bên này.
Thậm chí, còn tản ra lời đồn Lôi Lâm chính là kẻ cầm đầu gây ra ôn dịch lần này, tuy rằng đây là sự thật.
Ma quỷ cự xà đến từ phương tây kia, nó tàn nhẫn đào ra nội tạng của thổ dân, dùng máu tươi hiến tế tà ác nên mới triệu hồi được ma bệnh khủng bố. . .”
Người da trắng phương tây đến đây không có lòng tốt, bọn hắn mơ ước của cải của chúng ta, tham lam khát vọng thổ địa của chúng ta, thậm chí chuẩn bị dùng tính mạng của chúng ta để làm vui lòng các thần của bọn hắn. . .”
Những lời đồn như thế rất là thịnh hành ở trên đảo Ban Khắc Tư, thậm chí trong Hi Vọng Bảo mơ hồ có truyền lưu.
Cũng chính là từ những hành động khiến Lôi Lâm nghe thấy được một tia không tầm thường.
“Sinh tồn cùng sinh sôi là hai ước muốn nguyên thủy cơ bản nhất của sinh vật, mà sức mạnh sinh ra từ đó đều có thể khiến các thần đều phải sợ hãi.
Lôi Lâm nhìn Hi Vọng Bảo càng ngày càng phồn thịnh, trên mặt có ý cười xán lạn.
“Mà khát vọng sinh tồn lại vượt qua nhu cầu đối với sinh sôi. . . Dưới bản năng cầu sinh mãnh liệt, cho dù ta thật sự sát hại thổ dân chỗ này, dùng tâm can cùng máu huyết của bọn hắn hiến tế, chỉ cần có thể gột rửa cho bọn họ, giải trừ bệnh dịch, vẫn như thường vẫn sẽ có dân chạy nạn không ngừng chạy đến. . . Trước khi các thần linh thổ địa tạo ra dược đặc hiệu thì xu thế này căn bản không thể tránh khỏi, lời đồn đãi truyền bá, nhiều nhất chính là tăng cường một điểm nhiệm vụ cho Đề Pháp cùng giáo hội mà thôi. . .”
Với cấp bậc phù thủy của Lôi Lâm mà luyện chế ra gien bệnh khuẩn, đặc biệt lợi dụng lý niệm huyết mạch thuật sĩ dị thế giới, sau khi huyết mạch tăng thêm độ công kích, các thần kia muốn dịch ra để tìm dược đặc hiệu thì hầu như là một chuyện không thể nào!
“Thần của ta. . . Ngài là cự xà thôn phệ thế giới, người chấp chưởng giết choc, cuối cùng sẽ có một ngày, ngài hóa thành vì sao trên trời. . .”
Vào lúc này, cánh cửa lớn phía sau Lôi Lâm kéo ra, Đề Pháp mặc mục sư bào trắng noãn đi vào.
Ở nơi được trời cao chăm sóc này, Lôi Lâm rốt cục đã bắt đầu xây dựng lên giáo hội của chính mình.
Không ngừng chinh phục cùng chiến đấu, không chỉ cung cấp lượng lớn tín đồ cho Lôi Lâm, còn khiến mục sư dự bị được bồi dưỡng trước đó trải qua một đợt gột rửa, hiện ra đã có rất nhiều nhân tài.
Dựa vào mục sư đoàn mà Đề Pháp cung cấp là nòng cốt, còn cả nhân tài gia tộc làm quản lý, lại có lượng lớn thổ dân lòng mang cảm kích, số lượng thổ dân khổng lồ cuồng tin tưởn làm trụ cột, thành lập một giáo hội quả thực chính là nước chảy thành sông.
Giáo hội này được Lôi Lâm đặt tên là Cự Xà, lấy Tháp Cách Lợi An dực xà trừu tượng hóa làm thánh huy, còn giáo lí cùng với điển tịch thì Đề Pháp cũng một nhóm người đang khẩn cấp viết ra.
Khi lực lượng linh hồn của Lôi Lâm lần đầu rót vào thân thể, đồng thời cũng là một trong hai cường giả truyền kỳ hiện tại trong giáo hội Cự Xà, Đề Pháp tự nhiên được Lôi Lâm đề bạt trở thành giáo hoàng.
Với công lao hắn bồi dưỡng được đại mục sư, vị trí này vốn là của hắn, ngay từ đầu Lôi Lâm đã có ý định như thế.
Mà Y Toa Bội Nhĩ càng sẽ không tranh cướp gì với hắn.
“Chuyện gì?”
Lôi Lâm hờ hững xoay người, mỗi giờ mỗi khắc đều có một luồng uy nghiêm từ trên người tản mát ra.
“Chúng ta đã bắt được mấy tên nghi phạm, chính là bọn chúng âm thần tản ra lời đồn, chửi bới tín dự của thần chủ!”
Tuy rằng Đề Pháp gần như có thể đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng dù là Lôi Lâm hay là hắn đều chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Mà chuyện như vậy, trừ phi bị bắt được tận tay khi thả dịch bệnh ra, bằng không lấy đâu ra chứng cớ xác thực?
Còn dược đặc hiệu cùng thánh thủy thì hoàn toàn có thể nói là tính chất thần lực của Lôi Lâm vừa vặn khắc chế ôn dịch mặt.
Nói đi nói lại, bản thân hắn cũng không có ngưng tụ lĩnh vực cùng thần chức như ôn dịch, bệnh tật, bởi vậy cũng căn bản không sợ điều tra.
Trên thực tế, nếu như thật sự tranh cãi, e là cũng chỉ có vị ôn dịch nữ sĩ kia sẽ cõng nồi cho Lôi Lâm, ai bảo đối phương luôn luôn yêu thích thả ra bệnh độc cùng ôn dịch đây?
Mà không dựa vào thần thuật, trái lại dùng trình độ chế thuốc của mình để bố trí ra đợt ôn dịch này, ở thế giới các thần hầu như chính là chuyện chưa từng có, đây hoàn toàn là kỹ thuật bắt nguồn từ một thế giới khác.
“Thần của ta, muốn trực tiếp trừng phạt bọn họ sao?”
Đề Pháp trầm giọng hỏi.
Cái gọi là trừng phạt, tự nhiên chính là lén lút giải quyết, dù sao Đề Pháp xuất thân từ giới hắc ám, loại chuyện này không biết đã làm bao nhiêu, cho dù là các thần thiện lương trên đại lục, ở trong giáo hội cũng có bộ ngành chuyên môn làm những hoạt ddoognj này.
“Đề Pháp. . .” Giọng nói của Lôi Lâm rất nhẹ, lại dường như mang theo một loại uy nghiêm nào đó không thể dự đoán, lập tức khiến Đề Pháp lộ ra vẻ mặt lắng nghe, thân thể căng thẳng.
“Giáo hội là ánh sáng, đối với những con chuột trong cống ngầm âm u kia, chúng ta cũng nên dành cho đối phương cơ hội thẩm phán công chính, đặc biệt dính đến chuyện lần này. . .”
“Ta hiểu. . .”
Đề Pháp lộ ra vẻ suy tư, cung kính mà lùi ra.
Ý của Lôi Lâm chính là muốn trực tiếp thẩm phán những gian tế bắt được kia, đồng thời còn muốn xử o mức cao nhất theo pháp luật.
Tuy rằng thượng tầng giả cùng trí giả căn bản không ẩn giấu được, nhưng thế thì có làm sao? Dù là ở thời đại nào, số lượng bình dân tầng dưới chót luôn là nhiều nhất.
Chính thức thanh minh, còn có một chút chứng cứ giống thật mà là giả, hơn nữa nắm giữ quyền lực tuyên truyền quốc gia đã đầy đủ.
Mà Lôi Lâm cùng giáo hội cũng cần một tấm màn che, lén lút giải quyết ngược lại sẽ làm người khác cảm thấy là bọn họ đang chột dạ.
Nhưng chỉ cần tạo lên thanh thế, rồi tạo thành làn sóng, e là ngay cả những kẻ lúc trước vốn có thể nhìn thấu cũng sẽ bị cuốn vào.
Có lúc, có hình thức bên ngoài hay không là chuyện rất quan trọng.
Ở loại phương diện này, nắm chắc đối với lòng người, Lôi Lâm có ký ức ma quỷ có thể nói đã vượt qua tất cả thần linh ở Ban Khắc Tư.
Mấy ngày sau, trước sự chứng kiến của thổ dân vây xem, việc thẩm phán mênh mông cuồn cuộn bắt đầu.
Đề Pháp cũng không một mực truy cứu trách nhiệm đối phương phân tán lời đồn, chỉ khi công tố thì nói ra một bút, nhưng đặt mấu chốt là ý đồ phá huỷ tế đàn, phá hoại thần chi gột rửa! Chuyện này nhất thời gây ra một đợt sóng lớn mênh mông!
Đảo Ban Khắc Tư bị ôn dịch hoành hành thì đây chính là thủ đoạn duy nhất của thổ dân để sống sót! Cũng chỉ có nơi được ánh sáng từ vũ xà thần soi chiếu mới có thể ngăn cản dịch bệnh, giúp bọn hắn được khỏe mạnh tiếp tục sống, mà không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ ho ra máu hôn mê ở ven đường.
Mà một khi Đề Pháp vạch ra kẻ có ý đồ phá hủy cuộc sống yên bình này, nhất thời gợi ra lòng phẫn nộ khổng lồ của dân chúng!
Đám người cao giọng rít gào, nếu không phải có quân đội được điều động khẩn cấp để duy trì trật tự thì mấy tù phạm đan run rẩy kia sẽ bị quần chúng phẫn nộ trực tiếp xé nát.
Vấn đề là mấy kẻ xui xẻo bị tóm lấy kia thực sự là gian tế! Ngoại trừ truyền ra lời đồn, tìm hiểu lai lịch của Lôi Lâm, đặc biệt là bí mật của thánh thủy cũng là nhiệm vụ phi thường quan trọng, hầu như mỗi kẻ đều thử nghiệm trà trộn vào thần điện.
Không chỉ có hộ vệ thần điện, ngay cả các thổ dân chung quanh cũng từng thấy mấy kẻ lén lén lút lút này, lập tức đưa ra bằng chứng như núi!
Mấy kẻ đen đủi kia tuy rằng muốn hô lớn “chỉ muốn tìm hiểu bí mật, không có ý phá hoại!”, nhưng vào lúc này còn ai tin tưởng chuyện ma quỷ của bọn hắn chứ?
Dựa theo quan điểm người xấu nhất định sẽ làm chuyện xấu, ngay cả lời đồn vốn là sự thật mà bọn hắn truyền kia, lúc này độ tin cậy cũng giống như thác nước, trực tiếp rơi xuống.
rất nhanh, Đề Pháp dùng ngôn từ nghĩa chính tuyên bố tội danh của mấy gian tế kia, đồng thời trong tiếng hoan hô vạn chúng đã đưa gian tế lên giàn hỏa.
Mà lời đồn trước đó nhìn như càng lúc càng kịch liệt, cũng thông qua chuyện lần này hoàn toàn bị đè xuống.
Chuyện của đám phàm nhân, hiện tại Lôi Lâm đã càng ngày càng không có hứng thú.
Dù sao chỉ cần dựa theo kế hoạch của hắn để làm thì những thổ dân kia chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục hắn giao ra tín ngưỡng, hoặc là trực tiếp nhiễm phải ôn dịch rồi ốm chết!
Mang theo hi vọng sinh mệnh cùng tử vong vô tình, muốn chinh phục toàn bộ đảo Ban Khắc Tư cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Mà sau khi mất đi tín đồ, những linh hồn vật tổ kia lập tức trở thành sông không có nguồn, cây không có rễ, cũng không có khả năng gây được sóng gió.
Nhưng đám thần linh đối diện cũng không phải kẻ ngu, khi sinh mệnh đều bị uy hiếp thì chúng nó cũng sẽ lựa chọn chết phản kích.
Ngay ban đêm Đề Pháp thành công khiến âm mưu của kẻ địch thất bại.
Thời tiết hôm nay sáng sủa hiếm thấy, bầu trời nửa đêm cũng không có bao nhiêu mây, lộ ra tinh hà mênh mông cùng ngân nguyệt.
Ánh trăng và ánh sao mông lung chiếu rọi đến các nơi trong Hi Vọng Bảo, dát lên cho vạn vật một tầng màu bạc.
Nhưng vào lúc này, Đề Pháp cùng Y Toa Bội Nhĩ vừa xử lý xong giáo vụ nặng nề đồng thời cảm thấy căng thẳng mãnh liệt! Giống như có một cự thú khủng bố từ thời tiền sử đang tập kích tới nơi này của bọn hắn, cảm giác căng thẳng này khiến lông tóc trên người bọn hắn dựng đứng, không nhìn được đi tới bên cạnh bệ cửa sổ, sau đó lập tức kinh ngạc đến mức há to miệng: “Đây là. . .”
Trong mắt Đề Pháp cùng Y Toa Bội Nhĩ, từ một đầu khác của ngân hà đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu vàng, ánh sáng huy hoàng mà xán lạn hầu như che khuất toàn bộ màn trời, khiến toàn bộ Hi Vọng Bảo đều tắm trong ánh sáng màu vàng óng.
Ở phần cuối kim quang đầy trời là mấy bóng người dị thường khủng bố chậm rãi áp sát, chỉ là khí tức trên người bọn hắn khiến Đề Pháp cùng Y Toa Bội Nhĩ có chút nghẹt thở.
“Là thần linh dị tộc! Bọn hắn lại trực tiếp giết tới. . .” Đề Pháp kêu lên thất thanh.
Những linh hồn vật tổ kia cùng linh hồn tự nhiên cũng không phải kẻ ngu, sẽ để mặc cho Lôi Lâm không ngừng mài dao cắt thịt, cuối cùng trực tiếp ngoan ngoãn đi chết.
Hiện tại, chúng nó đã liên hợp dưới áp lực thật lớn, hung hăng phản kích Lôi Lâm, mục tiêu lại bất ngờ nhắm thẳng vào Lôi Lâm là đầu nguồn tất cả mọi chuyện!
Chỉ cần trực tiếp đánh giết bản thể Lôi Lâm trong thần chiến thì tất cả mọi chuyện đúng là có thể tiêu vong.
“Chủ nhân. . .” Đề Pháp thấy cảnh này không khỏi nắm chặt thánh huy trong tay, trong con ngươi có vẻ lo lắng.
Cho dù rời khỏi lĩnh vực của mình, nhưng linh hồn vật tổ của mấy đế quốc vẫn có thực lực cấp bậc bán thần, tuy rằng sau khi rời đi lĩnh vực, sức mạnh trong cơ thể chúng nó đang không ngừng giảm đi, nhưng chúng nó chiếm cứ ưu thế là thực lực cùng số lượng, muốn giải quyết Lôi Lâm có vẻ cũng không phải chuyện lớn gì.
Tuy rằng biết rõ mình làm giáo hoàng không thể hoang mang, nhưng trái tim của Đề Pháp lúc này vẫn thắt lại.
“Đó là. . . Hỏa diễm bảo vệ thần!”
” A Khắc Ban hoàng đế vĩ đại. . . Thần Thái Dương. . .”
Dị tượng trên bầu trời cũng kinh động tới các thổ dân khác, rất nhiều thổ dân nhìn mấy linh hồn vật tổ cấp bậc bán thần trên bầu trời, trên mặt đều không tự chủ được hiện ra vẻ sợ hãi, gọi ra tên các vật tổ mà bọn hắn vốn thờ phụng.
” Con dân của ta, các ngươi không cần sợ hãi. . .”
Đúng lúc đó, pho tượng Tháp Cách Lợi An dực xà ở trung tâm Hi Vọng Bảo giống như trong nháy mắt đã sống lại, âm thanh truyền vào đáy lòng mỗi tín đồ, mang theo sức mạnh động viên mạnh mẽ, trong nháy mắt đã làm đám thổ dân yên tĩnh lại.
“Tê tê. . .”
Bóng mờ Tháp Cách Lợi An dực xà to lớn nâng Lôi Lâm đi tới giữa không trung, đối mặt cùng kẻ địch đến tập kích.
“Chuyện nơi này cứ giao cho ta, các ngươi chỉ cần chú ý đám thổ dân. . .”
Hai luồng tin tức đồng thời truyền cho Đề Pháp cùng Y Toa Bội Nhĩ, sau khi làm xong tất cả những việc này, Lôi Lâm ngẩng đầu lên, đánh giá có khả năng là mình tới đối thủ mạnh nhất của hắn từ khi tới thế giới các thần tới nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận