Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 32: Khinh khí cầu (1)

Tiếng chuông đồng vang vọng, đánh thức Lôi Lâm từ giấc ngủ say tỉnh lại.
Mở hai mắt ra, một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào giày Lôi Lâm.
“Sáng rồi hả?” Lôi Lâm đứng dậy, vội vàng rửa mặt rồi đi ra bên ngoài.
“Buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành! Lôi Lâm!” Bối Lỗ mang theo vành mắt biến thành màu đen, ngáp mấy cái liền.
“Hoàn cảnh nơi này đúng là quá tệ! Trên chăn còn có bọ chó và nấm mốc, ông trời…ơ…i! Một khắc tôi cũng không thể ở nơi này nữa rồi!” Thỉnh thoảng có tiếng phàn nàn vang lên.
Những học đồ này đều xuất thân từ quý tộc thế gia, điều kiện sinh hoạt ưu việt, hiện tại mới chỉ ăn một đau khổ đã không chịu đựng được.
Hôm nay cả đám đều có chút mất ngủ, vành mắt đều biến thành màu đen.
Trước nửa đêm thì Lôi Lâm cũng mất ngủ, nhưng sau nửa đêm thì vẫn ngủ được, hiện tại tinh thần tốt hơn những người khác nhiều, lúc này còn cố ý đi dạo xung quanh.
Toàn bộ nơi trú quân dường như đều bắt đầu chuyển động, không ít người đang tháo dỡ lều vải, trên mặt đất ném đầy rác rưởi không cần.
Lôi Lâm bắt đầu suy nghĩ: “Vào thời gian này hàng năm đều có từng đám học đồ liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm sẽ tử vong để tới đây, đi đến con đường Phù Thủy, khởi điểm của mình cũng sẽ bắt đầu từ nơi này!”
“Tập hợp! Tập hợp! Mọi người tập hợp dựa theo học viện, do đạo sư dẫn đầu! Không cần đi loạn!” Trong doanh địa, một lão đầu râu bạc lớn tiếng hô hào.
Cũng không biết dùng pháp thuật gì, tiếng nói của ông ta vang vọng toàn bộ nơi trú quân, cực kỳ chói tai.
“So với loa công suất lớn ở kiếp trước còn lợi hại hơn!” Lôi Lâm xoa xoa lỗ tai chịu đủ chà đạp, tranh thủ thời gian trở lại nơi trú quân của Hắc Cốt Lâm.
“Này! Lôi Lâm cậu đã về rồi? Vừa rồi Khắc Lôi Uy Nhĩ đang tìm cậu đây?” Bối Lỗ chào hỏi.
Trải qua một chút thời gian, Lôi Lâm chỉ biết được tên và dáng vẻ của mọi người, chỉ có quan hệ với Bối Lỗ là tốt nhất.
“Xin lỗi! Tôi đi loanh quanh trong doanh, nên quên thời gian! Khắc Lôi Uy Nhĩ có chuyện gì không?”
Trên mặt Lôi Lâm hiện vẻ áy náy.
“Không có việc gì! Đa La Đặc đạo sư để hắn thống kê người ấy mà, đợi lát nữa nói với hắn là được rồi, hiện tại hắn đang đắc ý lắm!” Bối Lỗ lắc đầu.
“Được rồi! Chúng ta sẽ rời đi như thế nào, ngồi thuyền sao?” Lôi Lâm nhìn mặt biển màu xanh da trời ở xa xa, cũng không có bóng dáng của thuyền lớn.
“Không chỉ không có thuyền, từ vị trí địa lý thì ở đây rõ ràng không phải hải cảng tốt đẹp gì.” Trong lòng Lôi Lâm thực chất hơi nghi hoặc một chút.
“Có lẽ vậy? Chẳng qua cần đi một đại lục khác, lộ trình chỉ sợ là còn phải đi nửa năm!” Bối Lỗ gãi gãi đầu.
” Điều kiện giao thông thời cổ đại quá lạc hậu, chỉ chạy đến học viện đã tốn cả một năm, thời gian không thể lãng phí như vậy, phải cẩn thận tận dụng!”
Lôi Lâm sờ sờ túi da trâu bên hông, bên trong có ba viên ma thạch hắn đoạt được từ chỗ Âu Lâm, như có điều suy nghĩ.
“Ngồi thuyền? Thật sự là ý tưởng ngây thơ!” Một giọng nói truyền đến, đầy vẻ lạnh lùng, còn mang theo ý cười nhạo.
“Gia Môn?” Lôi Lâm nhìn nam sinh áo đen đi tới.
“Nơi này là Tử Vong hải, bên trong tùy tiện nhảy ra một con cá cũng có thể giết chết kỵ sĩ! Trong biển còn có rất nhiều cự thú, thậm chí là sinh vật viễn cổ, chúng nó rất ghét đội thuyền nhân loại, thường xuyên tạo ra bão lốc, từ nơi này ngồi thuyền đi ra ngoài chính là muốn chết!”
“Một con cá có thể giết chết kỵ sĩ?” Lôi Lâm trừng lớn hai mắt, bây giờ hắn vẫn chỉ là kỵ sĩ dự bị, không tính là kỵ sĩ chính thức, nếu như Gia Môn nói đúng thật sự, lỡ may rớt xuống biển, chẳng phải là chỉ còn đường chết?
Lôi Lâm theo bản năng hiện ra số liệu thể năng của bản thân.
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ có lực lượng: 1. 9, nhanh nhẹn: 1. 9, thể chất: 1. 9, trạng thái: Khỏe mạnh ”
Trên đại thảo nguyên tử vong, Lôi Lâm lấy một chút thịt sói tiến hành nghiên cứu, mừng rỡ phát hiện trong con ngươi của Thực Hủ Lang có một thành phần rất có lợi đối với phương pháp tu luyện hô hấp của kỵ sĩ, lúc đó hắn thu nhặt được rất nhiều mắt của Thực Hủ Lang.
Mà vì có mắt của Thực Hủ Lang trợ giúp, hiện tại số liệu của Lôi Lâm đã đạt đến cực hạn của một kỵ sĩ dự bị.
Dựa vào Chip đo lường tính toán, các hạng trị số đạt tới 2.0, cũng chính là thể năng bình quân đều đang gấp đôi người trưởng thành bình thường trở lên, đã tới cánh cửa kỵ sĩ dự bị, chỉ khi kích phát ra năng lượng sinh mệnh thuộc về bản thân, mới có thể vượt qua giá trị này.
Nắm chặt lại nắm đấm, lực lượng cường đại nhấp nhô trong bàn tay.
“Hiện nếu như mình có Thập Tự kiếm, mình có lòng tin có thể ngăn cản một tiểu đội dân binh! Thực lực của kỵ sĩ còn cao hơn mình, thế mà cũng không sánh bằng một con cá trong Tử Vong hải?”
Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, “Có thể là Gia Môn cố ý khuyếch đại, nhưng trong Tử Vong hải ẩn chứa cực lớn nguy hiểm, ngay cả Phù Thủy đều không thể hoành hành lại là sự thật!”
“Chip! Có thể quét vùng biển phụ cận hay không?”
“Keng! Phúc xạ nguyên chung quanh chủ thể quá nhiều, lực từ trường không rõ tán loạn quấy nhiễu, không thể ra quét!” Chip nhắc nhở.
“Phúc xạ nguyên? Lực từ trường không rõ?” Lôi Lâm nhìn nhìn Đa La Đặc cách đó không xa, đã dần hiểu rõ rồi.
“Ở trên phiến đại lục của chúng ta này, số lượng Phù Thủy rất ít, các loại phóng xạ lực từ trường cũng không có ảnh hưởng, phạm vi Chip rà quét thậm chí có thể đạt tới hai mươi dặm, nhưng ở trong doanh địa, chung quanh đều là học đồ, còn có cả Phù Thủy chính thức, nên ảnh hưởng quá lớn, công năng rà quét của Chip cũng bị hạn chế!”
“Hiện tại có thể rà quét cụ thể bao xa?” Sắc mặt Lôi Lâm nghiêm túc.
“Keng! Phạm vi rà quét chính xác: Trong vòng 300m quanh chủ thể! Phạm vi quét qua mơ hồ: trong vòng 1000m!” Chip phản hồi tin tức.
“Hô…” Lôi Lâm thở dài một hơi “Khá tốt! Khoảng cách này đã đủ để nhắc nhở khi có nguy hiểm! Nhưng đến đại lục khác hoặc là học viện, thì phạm vi điều tra này chỉ sợ sẽ giảm tiếp nữa!”
“Nếu như muốn thăng cấp phạm vi, mời thăng cấp Chip!” Đúng lúc này, Chip lại phát tới một cái tin tức.
“Còn có thể thăng cấp?” Sắc mặt Lôi Lâm cuồng hỉ.
“Thăng cấp!”
“Keng! Năng lượng chưa đủ, mời bổ sung năng lượng!” Âm thanh máy móc vang lên, kéo Lôi Lâm từ Thiên đường đánh xuống Địa ngục.
“Móa! Chip đã biến mất theo thân thể trước kia rồi , bây giờ lấy ra bổ sung năng lượng thế nào? Hơn nữa cho dù đã lấy ra được thì mình tìm máy năng lượng ở đâu?”
Lôi Lâm ôm đầu, lập tức khôi phục lại.
“Được rồi, nếu đã có thể thăng cấp, về sau nhất định có thể tìm ra biện pháp, hơn nữa, hiện tại công năng cũng đã đủ để mình dùng!”
“Gia Môn vừa nói gì với các cậu?” Một giọng nói vang lên, kéo Lôi Lâm từ trạng thái thất thần ra.
Đợi đến khi Lôi Lâm phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Gia Môn đã đi không biết từ lúc nào rồi, bên cạnh đã đổi thành Khắc Lôi Uy Nhĩ.
“Hắn à? Tùy tiện nói chuyện xuất phát! Hẳn là nhàm chán chăng?” Bối Lỗ suy đoán “Dù sao một người cả ngày không nói lời nào cũng rất khó chịu đấy!”
“Ừm, cũng phải!” Khắc Lôi Uy Nhĩ gật gật đầu, lại nhìn Lôi Lâm: “Chúng ta cũng sắp phải lên đường, không nên chạy loạn, lỡ may ngồi sai rồi thuyền thì sẽ có phiền toái lớn đấy!”
“Thuyền?” Lôi Lâm lại nhìn mặt biển, còn không có bóng của cái thuyền nào.
“Ha ha!” Khắc Lôi Uy Nhĩ cười to: “Ai nói thuyền nhất định đi trên nước chứ?”
“Các cậu xem!”
Nhìn theo ngón tay của Khắc Lôi Uy Nhĩ, Lôi Lâm cùng Bối Lỗ ngẩng đầu, không khỏi cùng há to miệng.
Ở chân trời, ba chiếc thuyền khổng lồ màu trắng từ xa dần dần bay tới.
Khi thuyền tới gần, bóng đen cực lớn che phủ toàn bộ nơi trú quân, trên mặt đất thoáng rơi vào trong bóng tối.
“Ồ! Mau nhìn!” “Ông trời…ơ…i!” “Quá đẹp!”
Đám người trong doanh địa hiển nhiên cũng phát hiện ra điều dị thường, không ít người ngẩng đầu, sau đó đủ tiếng kinh hô vang lên.
“Sao vậy? Đây là phương tiện giao thông của Phù Thủy, phi hành thuyền! Chúng ta sẽ ngồi trên đó!” Khắc Lôi Uy Nhĩ đắc ý khoe khoang.
“Những chuyện này đều là Đa La Đặc đạo sư nói với hắn, có gì đâu mà khoe khoang?” Gia Môn không biết đi ra lúc nào, từ tốn nói.
“Đáng ghét!” Khắc Lôi Uy Nhĩ dậm chân.
Ba chiếc thuyền phi hành không ngừng tới gần, không ngừng hạ xuống trên đất bằng ở bên ngoài nơi trú quân, sau đó vững vàng hạ xuống mặt đất trong tiếng hoan hô của đám người.
“Ừm! Rất giống khinh khí cầu trong lịch sử ở kiếp trước, ở trên cũng có khí nang cực lớn, chính là không biết bên trong có phải là khí hy-đrô hay không?”
Lôi Lâm có kinh nghiệm kiếp trước, rõ ràng đã tỉnh táo lại trước những người khác, còn có thể suy nghĩ cấu tạo của thuyền phi hành.
Thuyền phi hành thuần trắng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Cửa khoang thuyền mở ra, từ bên trong có mấy Phù Thủy mặc áo trắng đi ra, trong doanh địa rối loạn tưng bừng, có mấy lão đầu đi ra thương lượng.
“Tốt rồi! Mọi người mang đồ vật của mình rồi đi theo tôi, không được để lạc rồi!”
Đa La Đặc khoác lên một kiện áo choàng màu đen, giấu toàn bộ thân hình vào bên trong, bắt đầu triệu tập học đồ.
Các học đồ Hắc Cốt Lâm rối loạn tưng bừng, vội chạy về nhà gỗ nhỏ thu dọn đồ đạc.
Đồ vật của Lôi Lâm vốn rất ít, một túi nước, một bao da, Thập Tự kiếm đeo bên hông, sau lưng vác một thanh Thập tự nỏ, đây chính là toàn bộ gia sản.
Các học đồ trong doanh địa được Phù Thủy dẫn dắt đi ra khỏi nơi trú quân, từng học viện tập hợp trên bình nguyên.
“Tốt rồi! Hãy nghe tôi nói! Các học đồ báo danh chú ý, Cửu Hoàn Bạch Tháp, Thấp Địa Hoa Viên… Các trò đi khinh khí cầu bên phải, số thứ tự 332, không nên ngồi sai rồi! Đạo sư chú ý, học đồ đi theo đạo sư!”
“Vẫn còn Mỹ Tác Bất Đạt đại học, Cách Lực Đặc Nhĩ học viện… Khinh khí cầu là chiếc ở chính giữa, số thứ tự “955″ .” Giọng nói kia nói tiếp.
“... Hắc Cốt Lâm, Ca Đặc Hiền Giả… Khinh khí cầu là chiếc ở bên trái, số thứ tự “455 ” không được ngồi sai!”
Tiếp đó, Lôi Lâm rốt cục đã nghe được tên Hắc Cốt Lâm, không khỏi nhìn sang khinh khí cầu bên trái.
Đi đến gần, mới phát hiện chiếc khinh khí cầu này quá lớn, khí nang ở trên tựa như một quả bóng bầu dục cực lớn màu trắng.
” Các học đồ Hắc Cốt Lâm đi theo tôi!” Trong mắt Đa La Đặc lóe lên ngọn lửa màu xanh lục, đằng sau còn hai bóng người đi theo, xem giống như tôi tớ hoặc thủ hạ.
Lôi Lâm đi ở giữa đội ngũ, quan sát bốn phía.
Dựa vào nhãn lực rất tốt của mình, hắn nhìn thấy không ít người quen trên đoàn xe, bọn hắn có người phát hiện ra Lôi Lâm, mỉm cười đáp lại, có người đang nói gì đó cùng đồng bọn bên cạnh, vẻ mặt vẻ hưng phấn.
Kiều Trị lên khinh khí cầu bên phải, hắn phất phất tay về phía bên này rồi mới đi vào buồng nhỏ trên tàu.
“Từ nay về sau, các học đồ sẽ đường ai nấy đi rồi!”
Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy thương cảm, những tâm tình này lập tức bị ép xuống.
Các học đồ đi theo sau, dưới chân Lôi Lâm hơi chút dùng sức, cảm giác chắc chắn từ dưới giày truyền đến, tựa như dẫm trên nền đá.
” Tài liệu rất lạ! Nhìn như gỗ nhưng kiên cố hơn, là hợp kim nào đó sao?”
Lôi Lâm nhìn mặt đất màu nâu xám, mang theo hoa văn, không khỏi thoáng suy nghĩ.
“Đến rồi! Vị trí buồng nhỏ của học việc Hắc Cốt Lâm chúng ta ở trên tàu chính là hành lang này, từ số 13 đến số 32, các trò tự do phân phối, nhớ kỹ, gian phòng của tôi là 14, có việc thì tới tìm tôi!”
Đa La Đặc dặn xong lời này, áo choàng đen hất lên, cùng hai gã người hầu đi vào gian phòng của mình.
“Tốt rồi! Hiện tại sẽ do tôi đến sắp xếp gian phòng!” Khắc Lôi Uy Nhĩ đứng dậy.
“Hừ!” Gia Môn hừ lạnh một tiếng, tùy ý chọn lấy một gian phòng có biển số 18 để đi vào.
Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ lúc thì đỏ, lúc thì trắng, mấy lần nắm chặt nắm đấm rồi lại để xuống, “Được! Gia Môn chọn phòng số18, tiếp đó, Bối Lỗ ở số 15, Lam Dạ ở số 16…”
Gia Môn đi rồi, còn lại đám người Bối Lỗ và Lam Dạ, Lôi Lâm đều thuộc vòng trong của Khắc Lôi Uy Nhĩ, mấy người Cổ Lực Tra căn bản không dám phản đối.
Lôi Lâm được sắp xếp đến gian phòng số 20, hắn không có ý kiến gì, bước nhanh tiến vào phòng của mình.
Gian phòng rất nhỏ, chỉ có thể xếp một giường lớn, sau đó gần như không có chỗ đứng.
Điều này khiến Lôi Lâm nhớ tới giường ngủ trên xe lửa kiếp trước, cũng nhỏ hẹp như vậy, đến mức ngay cả chân đều không thể duỗi thẳng.
“Có thể có giường cũng không tệ rồi, mình đi trên đại thảo nguyên tử vong đều là ngồi ngủ đấy!” Lôi Lâm An tự an ủi chính mình.
“Các nữ sĩ, các tiên sinh! Hoan nghênh đi trên khinh khí cầu lần này, tôi là thuyền trưởng của các vị—— Cách Cách Vu Khoa Pháp Đặc Lâm Ba Duy Nhĩ, chúc các vị đường đi vui sướng!”
“Sau đây tôi sẽ tuyên bố một số hạng mục cần chú ý, ngoài đạo sư ra, những người khác không được đi đến boong tàu, trừ phi các vị muốn từ trên bầu trời bay xuống! ... Phòng ăn ở đại sảnh số 1, đại sảnh số 2 là phòng rửa mặt, phòng thư giãn số 3, hoan nghênh các vị đến đây!”
Trong phòng truyền đến giọng nói hùng hậu của một người đàn ông, Lôi Lâm nhìn nhìn, là từ một đường ống đồng thau truyền tới, cũng không biết đây có phải ống loa không.
“Bay lên!” Lôi Lâm cảm giác thân thể nhẹ bẫng, thân thuyền thoáng lay động, tranh thủ thời gian ghé vào cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Cửa sổ này chỉ lớn cỡ quả bóng đá, rất dầy, xem cảnh tượng bên ngoài có chút không rõ ràng.
Khi khinh khí cầu lên cao, mặt đất càng ngày càng nhỏ, thời gian dần trôi qua, nơi trú quân lúc trước ở trong mắt Lôi Lâm đã biến thành một điểm lấm tấm màu đen.
Lôi Lâm cất kỹ Thập Tự kiếm cùng Thập tự nỏ đi rồi nằm ở trên giường.
“Nghe Đa La Đặc đạo sư nói, lữ trình sẽ kéo dài một tháng, thật sự là dài dằng dặc ah! Từ lúc rời nhà đi đến hiện tại đã hơn nửa năm rồi, rõ ràng còn không tới học viện!”
Trong lúc hốt hoảng, Lôi Lâm nhắm hai mắt lại.
“Keng… Leng keng…”
Một tiếng du dương vang lên, đánh thức Lôi Lâm từ trong lúc ngủ mơ, Lôi Lâm bò dậy, nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, chỉ thấy đen kịt một màu.
“Đã buổi tối rồi à!”
“Các nữ sĩ, các tiên sinh, chào buổi tối! Phòng ăn đang cung cấp bữa tối, thức ăn hôm nay có: Gan ngỗng tùng lộ, gà nướng toàn bộ, bánh mì trắng, sóc thịt…”
Lần này là một giọng nữ dễ nghe.
Lôi Lâm sờ bụng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, sửa sang quần áo một chút, rồi chạy tới phòng ăn.
Trên hành lang lờ mờ, cách một đoạn lại có một ngọn đèn dầu, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Cửa gỗ chung quanh thỉnh thoảng mở ra, học đồ từ bên trong đi ra.
Trong đại sảnh số 1, lúc này đã tụ đầy học đồ, nhưng Lôi Lâm không trông thấy các vị đạo sư, không biết có phải bọn họ có phòng ăn riêng hay không.
Trên đỉnh đại sảnh xếp một viên đá màu trắng cực lớn, lúc này tản ra ánh sáng màu trắng sáng ngời, giống như một vầng mặt trời nhỏ.
Ở giữa nhà ăn bày mấy chiếc bàn dài mảnh và ghế màu trắng, nhìn giống nhà ăn đại học.
“Này! Lôi Lâm, ở đây!” Ở một góc phòng, Bối Lỗ lớn tiếng gọi, những học đồ khác của Hắc Cốt Lâm đã ngồi ở chung quanh.
“Đến đây!” Lôi Lâm đi lấy một cái khay màu bạc và bộ đồ ăn, nghĩ một chút rồi lấy một cái bánh mì trắng, một miếng đùi gà chiên, còn một phần salad hoa quả, lại cầm một lọ rượu táo, rồi đi tới bên cạnh Bối Lỗ.
“Các cậu tới thực sớm!” Lôi Lâm chào hỏi.
“Là cậu tới quá muộn, không phải là ngủ quên chứ?” Bối Lỗ cười hắc hắc.
Lôi Lâm ngồi xuống, uống một ngụm hết một một nửa lọ rượu táo “Đúng là ngủ quên mất rồi!”
Lại nhìn chung quanh, “Chúng ta cùng đi với những học đồ này sao?”
Lúc này, ngoài học đồ thuộc học viện Hắc Cốt Lâm, trong đại sảnh còn học đồ thuộc học viện khác, các thiếu niên và thiếu nữ dựa theo học viện rồi ngồi thành một nhóm, giữa các nhóm có chút lãnh đạm.
“Không sai, chúng ta và Ca Đặc Hiền Giả phòng nhỏ, còn những học viện khác đều trên một đường biển! Về phần những học viện như Cửu Hoàn Bạch Tháp thì không cùng hướng với chúng ta, chỉ có thể tách ra đi!” Lam Dạ nói ra.
“Như vậy à!” Lôi Lâm có chút tiếc nuối, “Đám Kiều Trị chính là ở khinh khí cầu bên phải, xem ra đúng là cách học viện Hắc Cốt Lâm rất xa, về sau muốn liên lạc cũng phiền toái!”
Sau khi ăn xong cơm tối, đám người lại trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Mỗi ngày trừ ăn cơm và ngủ ra, gần như không có chuyện gì khác để làm, cuộc sống tẻ nhạt thế này kéo dài suốt mười lăm ngày.
Lại tới lúc trời tối, sau khi ăn xong cơm tối, tất cả mọi người không muốn trở lại buồng nhỏ trên tàu nên vây quanh bàn ăn bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Bối Lỗ, cậu làm sao vậy?” Lôi Lâm nhìn Bối Lỗ bên cạnh rõ ràng có chút uể oải, mới lên tiếng hỏi thăm.
Mười mấy ngày qua, Bối Lỗ hóa thân thành người kể chuyện, nói từ chuyện gia phả nhà hắn đến một món ăn ở vương đô làm như thế nào, vừa nhắc tới đã giống như một con trâu đực động dục.
Đám người Lôi Lâm đã từ không chịu được đến thói quen, hiện tại càng là coi đây là một việc vui duy nhất trong sinh hoạt nhàm chán.
“Đúng vậy! Tôi còn muốn nghe cậu kể về tình sử mà!” Lam Dạ bắt đầu ồn ào.
“Đều nói đã xong!” Bối Lỗ nguýt một cái, “Tôi đã không nghĩ được nên nói cái gì nữa!”
“Thật nhàm chán!” Bối Lỗ kêu rên.
“Chịu đựng, còn nửa tháng nữa là đến! Lữ trình từ nhà cậu đến nơi trú quân còn lâu hơn, lúc đó cậu giết thời gian như thế nào?” Lôi Lâm động viên một chút, lại có chút nghi hoặc.
“Nhà của tôi ở Ba Ngoại vương quốc, ngay bên cạnh đại thảo nguyên Tử Vong, đi hơn nửa tháng đã tới nơi trú quân rồi!” Bối Lỗ hữu khí vô lực trợn trắng mắt.
“Khó trách!” Lôi Lâm lắc đầu.
“Gia Môn, đây là tao trông thấy trước, mày muốn thế nào?” Một khay bạc rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lôi Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Khắc Lôi Uy Nhĩ đang gào thét, tóc dựng lên, giống như một con sư tử tức giận.
Bên kia, Gia Môn cầm một cái đùi gà được nướng vàng óng ánh bỏ vào trong mâm cả chính mình, “Ai cầm trước là của người đó!”
Người chung quanh chẳng những không có đi lên khuyên can, ngược lại còn lộ vẻ như đang xem kịch vui.
Trên con đường dài dòng buồn chán, Khắc Lôi Uy Nhĩ cùng Gia Môn càng thấy ngứa mắt đối phương, đặc biệt khi Gia Môn biểu hiện muốn nhận hai người thủ hạ.
Nhưng ma sát mấy lần trước bởi vì cố kỵ Phù Thủy nên hai người còn cố khắc chế, nhưng hiện tại rõ ràng hai người có chút không khống chế được.
Lôi Lâm nhíu mày.
“Là mày ép tao đấy!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chợt quát một tiếng, cơ bắp trên người hở ra, nhìn cả người giống như lớn thêm một vòng.
Với tư cách là quý tộc, hắn tự nhiên đã trải qua huấn luyện kỵ sĩ, hơn nữa có vẻ đã kích phát năng lượng sinh mệnh, thành kỵ sĩ chân chính.
“Chip! Quét qua!”
“Keng! Khắc Lôi Uy Nhĩ lực lượng: 2. 5, nhanh nhẹn: 2. 7, thể chất: 3. 0, trạng thái: Bộc phát bí pháp ”
“Đánh giá hiệu quả bí pháp: Sau khi vận chuyển, lực lượng gia tăng, nhanh nhẹn gia tăng!”
“Hôm nay tao muốn để mày biết rằng ở trước mặt sư tử tôn quý thì phải học được việc cúi đầu xuống!” Khắc Lôi Uy Nhĩ chợt quát một tiếng, dưới chân đạp một cái, thân thể hóa thành tàn ảnh, phóng tới Gia Môn.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện năng lượng nguyên phóng xạ! Trạng thái: Không ổn định, đề nghị lập tức rời xa!” Bên tai Lôi Lâm vang lên tiếng cảnh báo của Chip.
” Năng lượng phóng xạ? Chẳng lẽ là Phù Thủy xuất thủ?” Lôi Lâm sững sờ.
“Ha ha! Hôm nay tao cũng muốn để cho mày biết, rốt cuộc ai mới là số một trong các tân sinh!” Gia Môn cười lớn, lấy từ trong lòng ra một con dấu màu xanh lá
” Bích Lợi Tư —— Đa Áng Ti! Sinh linh màu xanh lá! Mời các ngươi nghe theo lời kêu gọi của ta, đi vào thế gian đi!” Gia Môn dùng âm thanh kỳ quái vịnh xướng.
Dùng một loại ngôn ngữ rất lạ, nhưng quỷ dị chính là Lôi Lâm lại có thể nghe hiểu ý của hắn.
Khi chú ngữ vang lên, mặt ngoài con dấu màu xanh lá hiện ra một vầng sáng, vài dây leo màu nâu lập tức từ trên mặt đất duỗi ra, giống như loạn xà cuồng vũ.
Xuy xuy! !
Dây leo múa lên, bảo vệ trước người Gia Môn, lại duỗi ra phía trước, làm Khắc Lôi Uy Nhĩ trượt chân.
Tầng tầng dây leo không ngừng quấn quanh, trong chốc lát đã quấn quanh Khắc Lôi Uy Nhĩ, chỉ còn lại bộ mặt.
“Vật phẩm ma hóa!” Chung quanh có học đồ kinh hô thành tiếng.
“Có thể sử dụng ma hóa vật phẩm, ít nhất cũng là học đồ cấp 1! Hắn… Hắn đã tấn chức học đồ sao?”
Chung quanh không ngừng truyền đến tiếng thì thào, tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ nhìn chằm chằm vào Gia Môn, điều này khiến sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ đang bị bao vây càng đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận