Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 217: Vươn hoa Địch Luân

Ba Tát Vi nhìn hai người Lôi Lâm.
“Đương nhiên!” Trên mặt Gia Môn hiện ra vẻ kiên nghị.
Đối với hắn mà nói, lần thám hiểm này chỉ khi phát hiện ra phù thủy truyền thừa, mới có thể tính là thành công!
“Ta cũng không có ý kiến!” Trên mặt Lôi Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại không hề hờ hững như thế.
Hắn biết rõ di tích này là do ai lưu lại, cũng biết bên trong chôn dấu cái gì.
” Phù thủy cấp bốn, hiền giả trong truyền thuyết, Thâm Hồng đại phù thủy lưu lại truyền thừa!” Trong lòng Lôi Lâm dần dần hừng hực.
Ba người đều nhất trí ý kiến, tiến vào đường nối kim loại đã rỉ sắt kia.
Đường rất rộng, đủ chho ba người trưởng thành sóng vai cùng đi.
Đối với ba thiếu niên như Lôi Lâm, tự nhiên càng thêm tự do.
Lôi Lâm sờ soạng dưới vách tường, tro bụi không ngừng rơi xuống, lộ ra vách tường kim loại màu trắng bạc ở dưới.
“Phát hiện ra kim loại không rõ, trong kho tài liệu không có ghi chép này!” Sau khi Chíp quét hình, đưa ra đáp án.
“Đây là hợp kim khấp huyết, hình như lúc rèn đúc cần cho máu tươi của thú hoặc là nô lệ vào, có người nói có tác dụng hạn chế linh thể nhất định!”
Bên tai Lôi Lâm truyền đến âm thanh của Ba Tát Vi.
Nếu như coi phù thủy như phàm nhân, như vậy Ba Tát Vi chính là quý tộc trong giới phù thủy, ánh mắt kiến thức ở một số phương diện còn vượt xa Lôi Lâm.
Dù sao, một số tư liệu quý giá chỉ có phù thủy gia tộc mới truyền thừa xuống, Lôi Lâm hoàn toàn không thể tiếp xúc được.
” Hợp kim khấp huyết? !”
Lôi Lâm yên lặng ra lệnh: “Chíp! Ghi chép thành phần!”
“Keng! Đã thu thập tư liệu mục tiêu, ghi chép vào trong kho tài liệu. Mục lục: Vật phẩm tư liệu —— kim loại!”
Tiếng nhắc nhở của Chíp vang lên bên tai Lôi Lâm.
“Cách chỗ bình phong lúc trước ta phát hiện rất gần!”
Gia Môn đi ở bên phải, đột nhiên mở miệng: “Dường như là dùng loại kim loại này làm đường. Nói cách khác, phía trước có thể xuất hiện. . .”
“Linh thể!” Lôi Lâm cùng Ba Tát Vi đồng thời lên tiếng, sắc mặt đều hơi khó coi.
Đối với các học đồ phù thủy, bởi không có thủ đoạn phòng ngự hữu hiệu nên hoàn toàn không có biện pháp gì đối với công kích của linh thể.
Nếu như là học đồ bình thường thì đã sớm lui lại.
Nhưng mấy người Lôi Lâm không giống, trên người Ba Tát Vi cùng Gia Môn đều có vật phẩm ma hóa, có thể tạm thời dung để phòng ngự, tuy rằng khẳng định không bằng Đọa Tinh Chi Lạc là vật phẩm chuyên môn dùng để phòng ngự, nhưng linh thể cũng không thể đột phá trong thời gian ngắn.
Mà chính Lôi Lâm còn nghiên cứu linh thể đã hai năm, có Chíp phụ trợ nên nhận thức của hắn đối với linh thể thậm chí đã vượt qua một số đạo sư trong học viện.
Lúc này, Lôi Lâm thoáng giật mình.
“Đo lường thấy trong không khí nồng độ phụ năng lượng lên cao, tăng cường 3. 14% so với bình thường!” Chíp vang lên.
“Hoàn cảnh này, dường như là một trong các hoàn cảnh thích hợp nhất để linh thể sinh tồn mà lúc trước Chíp ghi chép được!”
Trong lòng Lôi Lâm dâng lên cảnh giác.
“Đến rồi!”
Lôi Lâm hơi nheo mắt lại, phía trước xuất hiện một lỗ sáng.
Sau khi xuyên qua lỗ thủng, ba người Lôi Lâm bị ánh sáng kích thích, không khỏi nhắm hai mắt lại.
Chờ khi mở mắt ra, bọn họ đã đi tới rồi một biển hoa đủ mọi màu sắc.
Hoa tuy-líp, hỏa anh túc, cúc đại uyên màu đỏ, cây mã đề màu xanh lục, đủ loại hoa mà Lôi Lâm từng nghe qua và chưa từng nghe nở rộ trong hoa viên.
Trong hoa viên dường như bị hạ vu thuật, kỳ hoa nở khác biệt, hoa ở các nơi khác nhau lại cùng nở rộ trong hoa viên này.
Hoa cỏ trên thế gian chỉ là tô điểm, Lôi Lâm thoáng ngửi một hồi, đã phát hiện ra rất nhiều liệu hữu dụng đối với phù thủy dược.
Có rất nhiều loại mà ngay cả Quả Pháp Đặc đạo sư cũng không tìm tới, hiện tại lại cứ thế lẳng lặng nằm trong vườn hoa này.
“Tử Diệp hoa, quả Tị Căn, tẩu lộ tinh đình, đảo lập quỳ hoa, lại có cả hoa hư không! ! !”
Gia Môn cùng Ba Tát Vi không ngừng than thở.
Cuối cùng, xuất hiện rất nhiều loại hoa mà cả Lôi Lâm đều không nhận ra, nhưng nhìn vị trí trồng, rõ ràng giá trị còn cao hơn cả hoa hư không.
Hiện tại, rốt cuộc Lôi Lâm đã biết vì sao vườn hoa này lại tên là Địch Luân.
Hoa viên to lớn này, ít nhất có diện tích mấy chục ngàn mét vuông, bên trong có thể có bao nhiêu thực vật quý trọng? Giá trị bao nhiêu ma thạch?
Lôi Lâm chỉ thoáng nghĩ đã cảm thấy hơi choáng váng.
“Ha ha. . . Thái Dương kim diễm! ! ! Lại là Thái Dương kim diễm!”
Ánh mắt Gia Môn cuồng nhiệt nhìn chằm chằm một đóa giống hỏa diễm ở chính giữa.
“Lực lượng của Thái Dương kim diễm thậm chí có thể hỗn hợp cùng Nước thuốc Cách Lâm, trợ giúp phù thủy học đồ hệ hỏa diễm đột phá, xác suất tăng ít nhất hai phần mười!”
Trong miệng Gia Môn lẩm bẩm, tay không tự chủ hướng về phía Thái Dương kim diễm màu đỏ rực.
“Không được!” Lôi Lâm giống nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng.
Nhưng đã muộn, Gia Môn hoàn toàn không nghe Lôi Lâm nhắc nhở, đưa tay đưa vào trong vườn hoa.
Đinh đang! ! ! Đinh đang! ! ! Đinh đang! ! !
Tiếng kêu như chuông gió âm vang lên, lanh lảnh cực kỳ dễ nghe.
Không khí đình trệ! Gió bất động!
Dưới chân ba người Lôi Lâm bị hẫng, rơi thẳng tới một nơi khác.
Giống như trong một biệt thự, bốn phía xếp đầy gia cụ mới tinh, trên bàn màu vàng nhạt còn có một đèn bàn, bên trong đốt cháy ngọn lửa màu đỏ.
“Đây là nơi nào?”
Gia Môn thất thanh nói.
“Một loại cơ chế phòng ngự, có lẽ chúng ta bị truyền tống đến địa vực khác!” Lôi Lâm có chút cười khổ.
Mà ánh mắt Ba Tát Vi nhìn Gia Môn đều không quá hữu hảo như vậy.
“Nhưng cũng có tin tức tốt, căn cứ vào tập tục Cổ Khoát Lạp Nhĩ, nếu như chúng ta giải quyết được thủ vệ ở nơi này, thì phần lớn lớp phòng ngự ở di tích này sẽ mất đi hiệu lực!”
Ba Tát Vi trầm mặt, “Vốn dĩ chúng ta còn có rất nhiều cơ hội thăm dò, nhưng đều bởi vì cậu!”
Hắn chỉ tay vào Gia Môn, Lôi Lâm đoán nếu như không phải trong di tích đầy nguy hiểm này, nói không chừng hắn đã động thủ.
“Hì hì! Ai tới chơi cùng Ái Lệ Ti vậy?”
Một tiếng bé gái máy móc âm vang lên.
Từ chỗ ngoặt ngoài hàng hiên, xuất hiện một —— Búp bê? ? ?
Lôi Lâm nhìn kỹ con rối hình người to lớn xuất hiện từ chỗ ngoặt bóng tối.
Búp bê này lớn cỡ người thành niên, con ngươi dùng bảo thạch màu lam khảm lên. Mặc một áo đầm phấn hồng, trên đầu còn có mái tóc dài màu vàng óng đẹp đẽ. Trước ngực còn thắt một nơ bướm màu đỏ.
” Con rối óán linh!” Ba Tát Vi thất thanh nói.
” Con rối óán linh?” Lôi Lâm hoàn toàn chưa từng nghe nói tới loại này.
Nhưng rất rõ ràng, đây cũng là một loại linh thể. Sau khi nhìn đến thân thể thực chất hóa của con rối oán linh, Lôi Lâm mới phát hiện, mình nghiên cứu và thăm dò ở phương diện linh thể hoàn toàn chỉ chạm đến một chút da lông.
Chí ít, đối với loại oán linh đã lẫn lộn giữa hư huyễn và chân thực này, hắn hoàn toàn không rõ ràng.
“Hì hì! Anh đến chơi với Ái Lệ Ti đi!”
Con rối tóc vàng chỉ tới Lôi Lâm, cánh tay của nó cũng dùng vải vóc làm thành, nhưng không có bàn tay, chỉ có một cánh tay trọc lốc, đầu tay một hình bán cầu bóng loáng.
Ầm! ! !
Một luồng trường lực trong suốt trực tiếp nổ tung sau lưng Lôi Lâm, thân thể Lôi Lâm bay lên, không tự chủ được bay tới con búp bê kia.
“Đến đây đi! Đứa trẻ ngoan! Để Ái Lệ Ti ôm một cái!”
Búp bê mở ra hai tay, giống như là muốn ôm chặt Lôi Lâm.
Gia Môn cùng Ba Tát Vi liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp từ hai bên búp bê bắn ra ngoài, dĩ nhiên trực tiếp bỏ lại Lôi Lâm rời đi.
“Đáng chết!” Lôi Lâm hơi vung tay, hai đám lửa trực tiếp bốc cháy lên trên thân búp bê.
Nhưng hỏa diễm rất nhanh đã tắt, một tia dấu vết đều không lưu lại.
Keng! ! ! Trong hư không mơ hồ xuất hiện vô số cánh tay trẻ con trong suốt, không ngừng lôi kéo Lôi Lâm. Một đôi tay của cô bé thậm chí đã tìm thấy phần eo Lôi Lâm.
Một cảm giác ngứa ngáy trực tiếp từ phần eo truyền đến.
Sắc mặt Lôi Lâm hung ác, trực tiếp mở một bình màu vàng thuốc ra.
Một vòng bảo vệ màu vàng trực tiếp xuất hiện ngoài thân thể Lôi Lâm, hất văng vô số cánh tay ra ngoài.
Đề Nhĩ Phu che đậy dược tề! ! !
Loại dược tề duy nhất thuộc loại hình phòng ngự mà Lôi Lâm học được từ trước đến nay. Vào lúc này cũng phát huy ra hiệu dụng.
“A! Anh làm Ái Lệ Ti đau!”
Trên mặt búp bê nứt ra, lộ ra hàm răng sắc bén, “Tao muốn ăn mày!”
Một cái miệng nửa trong suốt trực tiếp xuất hiện trước mặt Lôi Lâm. Đồng thời cắn xuống một cái.
Răng rắc! ! ! Ngoài lồng ánh sáng phòng ngự màu vàng nổi lên từng gợn nước, phát ra âm thanh ghê người.
“Đòn công kích này đã sắp vượt qua cực hạn thuốc phòng ngự!”
Lôi Lâm sờ dưới cổ một chút: “Hiện tại bị bức ép lộ ra lá bài tẩy. Quá bị động!”
Lập tức, một tia sáng màu đỏ, bên trong giống như có hỏa diễm thiêu đốt, trực tiếp bị Lôi Lâm ném ra ngoài.
“Thuốc đốt cháy kịch liệt! Hơn nữa cái này!” Lôi Lâm lại lấy từ túi da trên eo lấy ra mấy viên trân châu màu phấn hồng rồi ném vào trong ngọn lửa.
Khi ở trong thành Cực Dạ, hắn nghiên cứu linh thể cũng có một chút thành quả.
Ngoại trừ nghiên cứu ra quy luật linh thể xuất hiện, cũng thử nghiệm được một chút tài liệu khiến linh thể căm ghét, thậm chí có thể tạo thành thương tổn đối với chúng nó, loại trân châu màu phấn hồng này chính là một loại hiệu quả tốt nhất.
Phốc! ! ! Trân châu màu phấn hồng rất nhanh đã nổ tung ở trong hỏa diễm, lan tràn ra một luồng bột phấn màu phấn hồng.
Bị ảnh hưởng này, toàn bộ hỏa diễm cũng đã biến thành màu phấn hồng, không ngừng lan tràn, cuối cùng che kín cả miệng thú.
Miệng thú to lớn gầm lên một tiếng kinh người, bị ngọn lửa màu phấn hồng đốt cháy hầu như không còn.
Đồng thời, hỏa diễm dường như xuyên thấu qua hư không cách trở, trực tiếp lan tràn đến trên mặt búp bê khiến nó vội bụm mặt, há gào phẫn nộ gào to.
Khi một ngọn lửa cuối cùng dập tắt, lồng ánh sáng màu vàng trên người Lôi Lâm cũng hoàn toàn biến mất.
Lôi Lâm rơi xuống đất, nhìn vết thương bên hông mà lông mày nhíu chặt, quần áo trên lưng hắn đã hoàn toàn bị ăn mòn rơi mất, còn lộ ra hai dấu tay nhỏ màu đen trên da ở bên trong.
“Linh thể tạo thành thương tổn, nhất định phải mau chóng giải quyết, bằng không sẽ không ngừng lan tràn!”
Lôi Lâm vội vàng lấy từ trong túi da mặt ra vài mảnh lá cây màu trắng, bôi lên ngoài vết thương, cảm giác mát mẻ lập tức từ vết thương không ngừng khuếch tán ra.
Đùng! ! Đùng! !
Cửa sổ bên cạnh bị phá vỡ, hai bóng người trực tiếp xông vào.
Ba Tát Vi cùng Gia Môn nhìn chung quanh một chút, lại nhìn tới Lôi Lâm, sau đó cười khổ: “Dù đi như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ về lại nơi này!”
Lôi Lâm không tỏ vẻ gì, chỉ chỉ búp bê vẫn đang bụm mặt.
Đối với chuyện vừa nãy hai người bỏ mặc Lôi Lâm, dường như ba người đều lựa chọn mất trí nhớ về chuyện này.
Trong lòng Lôi Lâm hiểu rõ, hiện tại trở mặt cùng hai người kia hoàn toàn là chuyện cái được không đủ bù đắp cái mất.
Đối mặt với con rối oán linh, chỉ khi bọn họ cùng hợp tác mới có thể đánh bại thậm chí đánh giết đối phương.
Còn chuyện vừa rồi, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để chậm rãi tính toán! ! !
“Lửa! Ái Lệ Ti ghét nhất là lửa!”
Lúc này, búp bê trước mặt ba người đã tiêu diệt sạch ngọn lửa màu phấn hồng trên mặt.
Trên gương mặt vốn xinh đẹp của búp bê lúc này lại xuất hiện một mảnh cháy đen, thậm chí ngay cả một mắt cũng không thấy.
Nhưng búp bê vẫn cười: “Ba người cùng nhau chơi đùa đi!”
“Cánh tay bóng mà!”
“Ngọn lửa ăn mòn!”
“Axit bắn xa!”
. . .
Ba người Lôi Lâm không ngừng triển khai phép thuật đánh tới đám bàn và băng ghế đang vậy lại đây, nhưng sinh vật vây đến quá nhiều, cho dù giết được một hai cái cũng không có tác dụng gì.
Đồng thời, du dùng vật phẩm ma hóa công kích bản thể búp bê, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại vài tia vết thương, căn bản không có tác dụng gì.
Đợi đến cuối cùng, ba học đồ lưng tựa lưng, đã bị con rối hạn chế trong khu vực cực kỳ nhỏ hẹp.
“Không có cách nào!”
Ba Tát Vi nhìn Gia Môn và Lôi Lâm sắc mặt trắng bệch, trên mặt hiện ra một tia tàn nhẫn.
“Ta có một vu thuật có uy lực rất lớn, cần thời gian chuẩn bị. Các cậu giúp ta kéo chân quái vật một hồi!”
Vừa nói, Ba Tát Vi lại móc từ trong lồng ngực ra một quyển sách đầy hoa văn màu xám kỳ dị. Trực tiếp ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, ngâm xướng thần chú.
Trên mặt Gia Môn cùng Lôi Lâm nổi lên một chút hy vọng. Miễn cưỡng đánh ra phép thuật, ngăn cản đám quái vật công kích.
“Rốt cục đã bức ra rồi sao!” Trong lòng Lôi Lâm thầm nói.
Gia Môn suy yếu là thật sự, nhưng Lôi Lâm chỉ làm bộ thôi, nhưng tình huống vừa rồi cũng đúng là vô cùng nguy cấp, chỉ một chút nữa là Lôi Lâm đã không nhịn được sẽ kích phát lực phòng ngự từ Đọa Tinh Chi Trụy.
Nhưng trong suy nghĩ của Ba Tát Vi, Lôi Lâm và Gia Môn đều là học đồ mới lên cấp ba, lực lượng tinh thần cùng pháp lực đã tiêu hao đến cực hạn.
Ngay cả vật phẩm ma hóa, Gia Môn cũng đã dùng nhiều lần.
Còn Lôi Lâm chỉ là một học đồ Dược tề học, có thể chống đỡ tới lúc này đã có chút nằm ngoài dự liệu của Ba Tát Vi.
Hắn đương nhiên không biết, tuy rằng Lôi Lâm mới thăng cấp không lâu, nhưng dưới trợ giúp của dược tể, hiện tại kỳ thực lực lượng tinh thần của hắn so với học đồ cấp ba đạt đến tiêu chuẩn tấn chức tới phù thủy nhiều năm như Ba Tát Vi còn mạnh mẽ hơn.
Thậm chí, còn giấu một vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự.
“Một bùa hộ mệnh trị liệu lúc trước đã dùng mất rồi. Một quyển sách tính chất công kích, một cái khế ước quyển trục, còn có một vật phẩm ma hóa có thể biến ảo bất kỳ hình thái nào, làm thủ đoạn tiến công và phòng ngự bình thường!”
Lôi Lâm vứt dược tề ra, ngâm xướng thần chú. Thỉnh thoảng thở gấp mấy hơi.
“Ba Tát Vi mặc dù là người của đại gia tộc, nhưng dù sao chỉ là học đồ, có những thứ đồ này đã là khó mà tin nổi rồi!”
Dưới sự che chở của gợn sóng phép thuật kịch liệt, Lôi Lâm âm thầm tính toán thực lực còn lại của Ba Tát Vi.
Mà sau mấy chục giây qua đi, Ba Tát Vi rốt cục cũng hoàn thành việc mở ra quyển sách vu thuật, quyển sách màu xám lúc này trôi nổi giữa không trung, toả ra một vòng sáng màu đỏ rực.
“Gợn sóng này! Là vu thuật cấp một! Chẳng trách cần dùng thời gian lâu như vậy để mở!”
Con ngươi Lôi Lâm co rụt lại, từ gợn sóng năng lượng mạnh mẽ trên quyển sách tản mát ra, không ngừng khiến đám sinh vật kỳ dị vây quanh ba người Lôi Lâm lui lại, cũng mơ hồ khiến Lôi Lâm cùng Gia Môn hô hấp trì trệ.
Ba Tát Vi gia tộc lại cho hắn một quyển sách phong ấn vu thuật cấp một chính thức, làm lá bài tẩy bảo mệnh cuối cùng! ! !
“Thật không hổ là một trong ba gia tộc lớn của học viện, đúng là giàu nứt đố đổ vách !”
Loại quyển sách phong ấn vu thuật cấp một này không chỉ cần tài liệu đắt giá, cần gấp mấy chục lần so với phù thủy chính thức triển khai vu thuật cấp một, đồng thời, còn cần luyện kim đại sư tinh thông vu thuật trận pháp ra tay, mỗi một quyển đều có giá cả không kém.
Giá mỗi một cuốn sách này ít nhất là 10 vạn ma thạch trở lên! ! !
Giá cả đắt đỏ, kích phát phiền phức, đồng thời ngoài học đồ ra, phù thủy chính thức lại không cần dùng đến, các loại nguyên nhân khiến số lượng quyển sách này cực kỳ ít ỏi, chỉ có như gia tộc phù thủy cỡ lớn như LyLy gia tộc mới thu gom trên một lượng.
Trả giá nhiều như vậy, uy lực quyển sách cũng cực kỳ kinh người!
Từng vòng gợn sóng màu đỏ rực không ngừng tản ra, quyển sách trực tiếp tự động bốc cháy lên.
Trong ngọn lửa màu vàng, trực tiếp xuất hiện một con chim ba chân toàn thân màu vàng óng to lớn.
Chim ba chân cực kỳ linh động dùng miệng rỉa lông, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hót trong trẻo.
Vừa chân thực giống một chú chim nhỏ, đồng thời, từ tròng mắt màu đen lại lộ ra ánh mắt chứa mấy phần trí tuệ, giống như đã mở linh trí.
“Đi! ! !” Sắc mặt Ba Tát Vi trắng bệch, môi nứt ra rồi vài lỗ hổng, nơi khóe mắt còn có vài giọt mồ hôi hột rơi xuống, nhưng trong mắt hắn lóe ra vẻ cực kỳ hưng phấn, chỉ tay tới con búp bê ở đối diện.
Xem ra, sớm triển khai được một vu thuật chính thức khiến hắn rất có cảm giác thỏa mãn.
“Không! Không nên tới! Ái Lệ Ti rất sợ!”
Búp bê ở đối diện liên tục lùi lại ba bước, trên mặt con rối hiện ra vẻ mặt sợ hãi, thật giống bé gái gặp phải người xấu.
Nhưng đám người Lôi Lâm hoàn toàn không hề bị lay động.
Nghe lệnh của Ba Tát Vi, chim lửa ba chân giương cánh, cánh chim màu vàng còn thiêu đốt ngọn lửa, trực tiếp bay một vòng quanh ba người Ba Tát Vi.
Vài ngọn lửa rơi xuống mặt mấy cái bàn ngăn tủ.
Ầm! ! ! Một ngọn lửa màu vàng óng trực tiếp bốc cháy, bàn ghế bị hỏa diễm thiêu thành một đống tro tàn màu đen.
“Líu lo! ! !”
Chim lửa ba chân màu vàng óng lại hót vang, lướt qua giữa không trung, trực tiếp bay đến trước mặt búp bê.
Cái mỏ màu đỏ tươi cứng rắn hình mũi khoan nhắm ngay vào mặt búp bê nhẹ nhàng mổ một cái! ! !
“A! ! !” Búp bê Ái Lệ Ti sợ hãi kêu lên, trên người trực tiếp bùng lên ngọn lửa màu vàng óng.
“Cứu Ái Lệ Ti. Ái Lệ Ti thật ngoan. . .”
Con rối trực tiếp ngã trên mặt đất, duỗi ra một cái tay với ba người Lôi Lâm. Trong giọng nói mang theo vẻ khẩn cầu.
Lôi Lâm cùng Gia Môn đều quay đầu đi, trong mắt Ba Tát Vi loé ra một tia bệnh trạng, không ngừng thúc dục hỏa diễm.
Ngọn lửa màu vàng óng không ngừng đốt cháy, cuối cùng đã thiêu đốt toàn bộ búp bê thành tro tàn.
“Được rồi!” Ba Tát Vi quay đầu lại, nhìn tới Lôi Lâm cùng Gia Môn, trên mặt mang theo một nụ cười không rõ ý vị.
Trong lòng Lôi Lâm nhảy một cái, tay đã vô thức đưa lên cổ.
“Líu lo!”
Đúng vào lúc này, chim ba chân kêu to, trực tiếp hóa thành quyển sách màu xám vừa nãy. Rơi xuống đất.
Đùng! ! !
Quyển sách màu xám trực tiếp hóa thành tro bụi, tiêu tan tại bốn phía.
Nhìn thấy quyển sách vu thuật tiêu hao hết uy lực, sắc mặt Ba Tát Vi trở nên cực kỳ khó coi, nhưng vẫn lộ ra nụ cười cứng nhắc:
“Được rồi! Quái vật đã giải quyết rồi, chúng ta đi tìm đường đi ra ngoài. . .”
Đúng lúc Lôi Lâm muốn nói gì, một tiến vang lớn lại truyền đến, trên vách tường sau búp bê đột nhiên động, nứt ra một lỗ hổng. Hiện ra một con đường thẳng tắp.
Trên tấm ván gỗ móc trên vách tường, còn ra phát hiện một nhóm chữ viết Baron cổ ngữ:
Người thừa kế có thể đi tới đây có cơ hội thu được truyền thừa của ta —— Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ
” Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ, là tên vị phù thủy lưu lại truyền thừa kia sao?” Trên mặt Gia Môn xuất hiện một tia ước mơ cùng vẻ tò mò.
Mà Ba Tát Vi ở bên khác lại không ngừng lầm bẩm Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ, đáy mắt có vẻ mừng như điên vẻ mặt né qua, lại rất nhanh thu lại lên.
Nhưng vẫn bị Lôi Lâm ở trong bóng tối chú ý hắn. Biết Ba Tát Vi khẳng định đã nhớ tới thân phận đại biểu cho cái tên này rồi.
“Hình như ta từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng rất mơ hồ!” Lúc này Lôi Lâm cũng sờ sờ đầu. Trên mặt xuất hiện vẻ mặt “Mê hoặc”.
“Bất kể là ai, khẳng định là một vị phù thủy chính thức! Truyền thừa của người này! Nhất định có thể để cho ta lên cấp!” Gia Môn kích động vọt thẳng tiến vào trong thông đạo.
“Theo sau!” Ba Tát Vi cùng Lôi Lâm mau mau đi theo.
Sau khi xuyên qua con đường, ba người Lôi Lâm đi tới một nơi giống thư phòng.
Bốn phía đều là kệ sách cao lớn, nhưng trên kệ đã không còn một quyển sách nào khiến Lôi Lâm thầm kêu đáng tiếc.
Mà trên cái bàn lớn lớn ở giữa phòng lại bày chỉnh tề ra một chiếc hộp màu đen.
Ở sau bàn học còn có một cái ghế, một bộ tranh sơn dầu quỷ dị.
Trên tranh sơn dầu vẽ một dấu án huy chương quỷ dị —— vô số phù văn kỳ dị, tạo thành một hắc xà, hắc xà ngậm lấy đuôi của chính mình, tạo thành một đồ án hình vòng tròn!
“Dấu ấn này hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi!” Dưới đáy lòng Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, nhưng lập tức bị hắn dứt bỏ.
“Xem ra, nơi này chính là nơi Thâm Hồng đại phù thủy bố trí truyền thừa, vị phù thủy đại nhân này vẫn tương đối nhân từ, bố trí cơ quan đều dưới phù thủy chính thức, bằng không, chỉ cần hơităng cường chút độ khó, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”
Trong lòng Lôi Lâm có chút vui mừng vì đã để đám Gia Môn đồng thời đến đây, bằng không, chỉ dựa vào một mình hắn, căn bản không thể đến nơi này.
“Không phải còn có một người gọi là “Ốc Nặc phù thủy sao? Dấu vết của hắn đây?” Lôi Lâm nhớ tới một vấn đề, nhưng rất nhanh bị hắn bỏ qua.
Bởi vì tình cảnh phát sinh kịch liệt biến hóa!
Sau khi nhìn đến chiếc hộp màu đen bày giữa bàn học, hô hấp của Ba Tát Vi và Gia Môn bắt đầu ồ ồ lên.
Ầm! ! !
Trên tay Ba Tát Vi đột nhiên xuất hiện một trường kiếm màu trắng, chém tới Gia Môn.
Bên ngoài thân Gia Môn hiện ra áo giáp phòng ngự bằng dây leo, nhưng vẫn bị trường kiếm chém ra chỗ hổng, trên cánh tay phun trào máu tươi.
Vèo vèo vèo! ! !
Ba người lập tức tách xa nhau.
“Quả nhiên đến cuối cùng vẫn phải trở mặt sao?” Gia Môn ôm cánh tay, phát sinh một tia cười thảm.
Nhìn Gia Môn như vậy, Lôi Lâm đột nhiên nhớ tới, khi vừa xuất phát, Gia Môn đều không yêu cầu bọn họ ký kết khế ước gì, xem ra, đối với sự tình cuối cùng hắn đã sớm có dự liệu.
Gia Môn chậm rãi nói.
“Không chỉ như vậy!” Trên người Ba Tát Vi lại mọc đầy chất lỏng kim loại, tạo thành một bộ áo giáp màu trắng bạc.
“Nếu như chỉ là mô hình vu thuật hay Nước thuốc Cách Lâm gì đó, tao căn bản sẽ không quá để ý, nhưng đây chính là truyền thừa Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư!”
Trên mặt Ba Tát Vi hiện ra vẻ ửng hồng.
“Đây chính là Thâm Hồng đại phù thủy! ! ! Là truyền thừa phù thủy cấp bốn! ! ! ! !”
“Thâm Hồng đại phù thủy? !” Trên mặt Gia Môn hiện ra vẻ hiểu rõ, hắn đương nhiên cũng từng nghe nói về truyền thuyết cố sự của vị nhân vật vĩ đại này.
Nhưng ở trong truyền thuyết, Thâm Hồng đại phù thủy đại thể chỉ xuất hiện bằng danh hiệu, bản danh chân chính ngoài biến thái như Lôi Lâm luôn đọc bất kỳ quyển thư tịch nào hay phù thủy quý tộc truyền thừa như Ba Tát Vi thì đúng là ít có người biết.
Ba Tát Vi không hề che giấu sát cơ trên mặt chút nào, đột nhiên vung trường kiếm màu trắng chém thẳng tới Gia Môn.
Rào! ! ! Mũi nhọn trường kiếm nứt ra, vô số ngân châm bé nhỏ bắn xuyên Gia Môn phi qua.
“Hình thái Tấm khiên!” Gia Môn hô to một tiếng, từ trong huy chương màu xanh lục bắn ra càng nhiều dây leo, ở trước mặt Gia Môn hội tụ thành một mặt thuẫn màu xanh lục to lớn.
Leng keng leng keng! ! ! Một lượng lớn ngân châm nhỏ giống hạt mưa bắn vào tấm thuẫn bằng dây leo, lưu lại rất nhiều lỗ thủng nhỏ.
Lực xung kích cực lớn khiến Gia Môn không ngừng phải lùi lại, trên mặt cũng hiện ra vẻ tuyệt vọng.
“Gia Môn! Tao biết hết tất cả thủ đoạn của mày, ngoại trừ vật phẩm ma hóa ra, còn có thể có lá bài tẩy gì khác?”
Lúc này Ba Tát Vi còn không quên đả kích lòng tự tin của Gia Môn.
“Lôi Lâm. Đồng thời động thủ! Bằng không chúng ta đều phải chết! ! !” Gia Môn rút lui đến trước một kệ sách, quay đầu hô to với Lôi Lâm.
“Lôi Lâm! Không nên tin lời nói của hắn. Chỉ cần cậu có thể chờ ở một bên, thậm chí trợ giúp ta. Ta có thể thề, cậu sẽ được tình hữu nghị của Lily gia tộc!”
Nghe hai bên lôi kéo, trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ do dự, lập tức rút lui hai bước, có chút sợ sệt nói: “Không! Ta không muốn truyền thừa gì đó, các người để ta rời đi nơi này. . .”
Nghe Lôi Lâm nói thế, trên mặt Gia Môn tái đi, có chút tức đến nổ phổi, ngay cả tấm thuẫn bằng dây cũng tán loạn đi không ít.
Mà Ba Tát Vi lại bỗng nhiên cười to lên: “Ha ha. . . Lily gia tộc tuyệt đối hoan nghênh một dược tề sư như Lôi Lâm cậu gia nhập. . .”
“Mà Gia Môn! Mày xong rồi!”
Lập tức, trường kiếm trên tay Ba Tát Vi lần thứ hai tách ra, một giọt kim loại nhỏ ở trạng thái lỏng trôi nổi giữa không trung, lập tức hóa thành từng gai nhọn.
“Dựa vào máu. . .”
Nhìn thấy công kích của đối phương, trên mặt Gia Môn hiện ra vẻ tuyệt vọng, lần thứ hai dùng tới phương pháp lúc trước, bôi máu tươi của chính mình lên trên huy chương màu xanh lục.
Trong nháy mắt, tấm thuẫn dây mây màu xanh lục cũng biến thành màu máu, biến thành một mặt cự thuẫn màu đỏ.
“Năng lượng trong huy chương của mày sắp tiêu hao hết rồi đúng chứ? Cho dù dùng máu của mày thay thế thì có thể chống đỡ bao lâu!”
Ba Tát Vi hét lớn, vô số phi châm đâm tới Gia Môn.
Ầm! ! !
Cự thuẫn màu đỏ ầm ầm nổ tung, vô số phi châm đâm xuyên qua thân thể Gia Môn.
Trên người Gia Môn có vô số lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài. Trong nháy mắt đã nhuộm cả người thành màu đỏ, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng và tiếc nuối, chậm rãi ngã xuống.
“Vù vù. . .” Khí tức Ba Tát Vi có chút nặng nề, hắn xoay người nhìn thẳng tới Lôi Lâm.
“Rất tốt! Vừa nãy cậu không cùng hắn tấn công ta!” Ba Tát Vi chỉ tay vào Gia Môn nằm trong vũng máu. Trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
“Tao- người thừa kế của Lily gia tộc, là kiêu ngạo của Hắc Cốt Lâm, bạch ngân chi kiếm, Ba Tát Vi! Có thể cho phép mày lựa chọn cách chết! ! !”
Lúc nói chuyện, trong mắt Ba Tát Vi xuất hiện vẻ thương hại, vẻ mặt đầy đùa bỡn, giống như sư tử đang không ngừng đùa cợt một con thỏ nhỏ.
“Lựa chọn. . . Cái chết. . .” Lôi Lâm miễn cưỡng nở một nụ cười.“Ba Tát Vi đại nhân, ta không hiểu ý của ngài!”
“Ý của tao đã rất rõ ràng, mày chỉ có thể chết ở chỗ này!” Ba Tát Vi vẻ mặt lãnh khốc, ” Truyền thừa của Thâm Hồng đại phù thủy, thực sự là quá quan trọng , tao không cho phép bất kỳ một chút tin tức nào lộ ra ngoài!”
“Vốn là một dược tề sư thiên tài, mày sẽ có tiền đồ rất sáng sủa , đáng tiếc. . .” Ba Tát Vi nhìn Lôi Lâm, trong mắt hiện lên vẻ mặt tiếc hận, giống thật sự đang tiếc hận thay Lôi Lâm.
“Hay là, mày có thể lựa chọn tự mình giải quyết. . . Có thể bớt được một chút đau khổ. . .”
Ba Tát Vi dần đến gần Lôi Lâm, âm thanh cũng biến thành nhẹ nhàng đầy dụ dỗ.
Trong giọng nói của hắn giống như có một luồng ma lực đặc biệt, đang dụ dỗ Lôi Lâm làm theo mệnh lệnh của hắn.
Hai mắt Lôi Lâm mờ mịt, trong miệng vô thức nỉ non: “Ta nghĩ. . .”
“Thành công!” Trên mặt Ba Tát Vi chợt lóe lên vẻ vui mừng.
Đang lúc này! Lôi Lâm đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn cùng hàm răng trắng nõn: “Tao muốn mày chết! ! ! !”
Ầm! ! !
Một ánh bạc trong nháy mắt từ trên tay Lôi Lâm bay ra, đánh tới mặt Ba Tát Vi.
Trên mặt Ba Tát Vi hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng một đoàn kim loại ở trạng thái lỏng tự động hiện ở ngoài gò má, hóa thành một tấm mặt nạ màu trắng.
Răng rắc! ! ! Ánh bạc bay qua mặt nạ, bắn ra vài đốm lửa.
“Đáng tiếc! Lại là vật phẩm ma hóa thuấn phát phòng ngự!”
Lôi Lâm nhìn Ba Tát Vi không ngừng rút lui, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối.
“Mày. . . Vừa nãy đều là mày làm bộ!” Ba Tát Vi vuốt khuôn mặt mình đã sưng phù lên, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo.
“Loại ảo thuật tẻ nhạt này! Từ lúc tao đạt tới cấp 2 đã không sợ!”
Khóe miệng Lôi Lâm mang theo một nụ cười xán lạn, “Dáng vẻ hiện tại rất thích hợp với mày! Rất giống một đầu heo!”
“Mày muốn chết! ! ! !”
Sắc mặt Ba Tát Vi đỏ chót, kim loại trạng thái lỏng trong nháy mắt lan ra toàn thân, biến thành một tấm áo giáp màu bạc.
Con ngươi hắn hơi lộ ra tơ máu, vung trường kiếm trong tay lên, bay thẳng đến Lôi Lâm.
“Tao phải đâm nát từng xương sườn của mày, rác rưởi chỉ có thể sử dụng thuốc như mày!”
“Ồ? Thật không?”
Lôi Lâm nhíu mày một cái, trong tay hiện ra một trường cung màu đen. Một mũi tên hàn băng trực tiếp bắn ra.
Viu! ! ! Ba Tát Vi không tránh không né, mặc cho mũi tên bắn đến trên người mình.
Mũi tên hàn băng bị áo giáp màu bạc ngăn trở, hóa thành một mảnh sương trắng, bao trùm mặt ngoài áo giáp Ba Tát Vi.
Bị ảnh hưởng này, tốc độ của Ba Tát Vi bỗng nhiên giảm xuống một đoạn.
“Trên đường tao vẫn luôn quan sát mày, thuốc trong túi của mày đều dùng xong rồi chứ?” Ba Tát Vi cười gằn, vọt thẳng đến trước người Lôi Lâm.
“Đoán được thật chuẩn!”
Nụ cười nơi khóe miệng Lôi Lâm không giảm, khiến trong lòng Ba Tát Vi đột nhiên hiện ra một tia dự cảm không tốt.
“Đáng tiếc! Tao không chỉ dựa vào thuốc đâu! ! !”
“Đọa Tinh Chi Trụy! Khởi động! ! !”
Nghe lệnh Lôi Lâm, trên thân của hắn lan ra một vầng sáng bạc.
Màng ánh sáng này ảm đạm giống ánh sao nhưng alij không gì phá nổi, trực tiếp bao trùm toàn thân Lôi Lâm, ở trên người hắn hình thành một áo giáp màu xám, mặt ngoài áo giáp còn có hư ảnh mấy viên bảo thạch lúc ẩn lúc hiện.
Ầm! ! !
Ba Tát Vi vung trường kiếm chém tới, trực tiếp bị tay phải của Lôi Lâm có vầng sang bao trùm nắm lấy, lập tức, Lôi Lâm mạnh mẽ đánh một quyền, trực tiếp nện ở trên mặt Ba Tát Vi! ! !
Răng rắc!
Áo giáp màu bạc trên mặt Ba Tát Vi lõm xuống một đoạn, trực tiếp phun ra mấy cái răng, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng vẻ, bay ngược ra ngoài.
“Quả nhiên dùng nắm đấm đánh người là thoải mái nhât! ! !”
Lôi Lâm nheo mắt lại, có chút say mê khẽ lẩm bẩm.
“Ào ào ào! ! !” Ba Tát Vi trực tiếp va vào mấy giá sách trống rỗng khiến giá sách đổ nát, vô số mảnh gỗ mục nát chôn Ba Tát Vi ở dưới.
Ầm! ! ! Vật liệu gỗ nổ tung, Ba Tát Vi mặc áo giáp màu bạc lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Lôi Lâm.
“Tao đã coi thường mày! Một vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự! Hóa ra trong năm người chúng ta, mày ẩn giấu sâu nhất!”
Sắc mặt Ba Tát Vi âm trầm đến cực điểm, nhưng phối hợp với hai bên gò má đều sưng lên cao vút kia khiến Lôi Lâm nhìn đến mà có chút buồn cười.
“Bớt nói nhiều đi!”
Cơ bắp trên người Lôi Lâm nhô lên một vòng, trực tiếp đụng vào Ba Tát Vi.
Ầm! ! ! Ầm! ! ! Ầm! ! ! !
Trong thư phòng không ngừng nổ vang. Tro bụi nổi lên bốn phía, xuyên qua màng sang nửa trong suốt đầy tro bụi có thể nhìn thấy, hai quái vật hình người mặc áo giáp đang mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Hai quái vật này giống như hoàn toàn không sợ bị thương, dùng đấu pháp dã man hung tàn nhất để triệt để từ bỏ phòng ngự tự thân, dùng hết sức mạnh toàn thân tấn công tới điểm yếu hại của kẻ địch.
Giá sách không ngừng sụp đổ, khắp nơi trong thư phòng bừa bộn.
Nếu không phải hai quái vật có ý định né qua bàn học ở giữa phòng, e rằng nơi đó cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, hình người mặc áo giáp màu bạc rõ ràng rơi vào hạ phong, bạch quang trên người bắt đầu thu lại.
Cuối cùng, khi người mặc áo giáp xám bạc đánh ra một quyền, áo giáp màu bạc hoàn toàn vỡ nát, biến thành kim loại trạng thái lỏng thu lại, khôi phục lại quả cầu màu bạc trước kia.
Lôi Lâm lần thứ hai đá tới một cước, mạnh mẽ đạp Ba Tát Vi ngã xuống đất.
Rắc! ! ! Trên ngực Ba Tát Vi, truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát
Lập tức, một chiếc giày bên ngoài có màn sang bao bọc, tùy ý đạp ở trên lồng ngực của Ba Tát Vi.
Khóe miệng Ba Tát Vi chảy máu: “Tao hận! Nếu như tao vẫn còn quyển sách, nếu không phải lúc trước tao dùng nhiều thứ “Ánh bạc” như vậy !”
Răng rắc! !
Ánh mắt Lôi Lâm lãnh khốc, không chút lưu tình rút từ trong lồng ngực ra một cây chủy thủ, trực tiếp cắt đứt hai tay và hai chân Ba Tát Vi.
“A. . .”
Cơ bắp trên mặt Ba Tát Vi vặn vẹo, đau đớn hét thảm vang vọng toàn bộ thư phòng.
Lôi Lâm đá tàn chi của hắn đi, lại lập tức rắc một lọ thuốc cầm máu lên trên vết thương Ba Tát Vi, bảo đảm để hắn không đến nỗi chảy máu mà chết.
“Mày. . . Mày giết tao đi!” Sắc mặt Ba Tát Vi trắng bệch, từ trong hàm răng phun ra một câu nói.
“Tao làm sao dám sát hại người của Lily gia tộc vĩ đại chứ?”
Trên mặt Lôi Lâm mang theo mỉm cười, Ba Tát Vi nhìn lại thấy vô cùng đáng ghét cùng nham hiểm.
“Làm người thừa kế của phù thủy gia tộc, trên người mày khẳng định có truy tung thuật pháp mà phù thủy chính thức hạ xuống, chỉ cần tao giết mày, rất có thể trực tiếp bị phù thủy chính thứccảm ứng được!”
Lôi Lâm chậm rãi nói, khiến sắc mặt Ba Tát Vi triệt để biến thành tro nguội.
“Mày là một đối thủ đáng kính! Thực lực, trang bị, tâm kế đều hết sức lợi hại, nếu không phải tao giấu giếm thực lực, vật phẩm ma hóa của mày lại tiêu hao hết năng lượng trước, hơn nữa mày còn dùng mất vài món vật phẩm bảo mệnh thì thắng bại ngày hôm nay thật sự có có thể nghịch chuyển. . .”
Đây là lời nói thật lòng của Lôi Lâm.
Nếu không phải hắn luôn giả heo ăn hổ, để Ba Tát Vi không ngừng tiêu hao năng lượng trong vật phẩm ma hóa “Ánh bạc”, lại do vận may run rủi khiến Ba Tát Vi dùng mất lá bài tẩy của hắn thì thắng bại hôm nay thật sự có thể đã đảo ngược.
Nhưng cuối cùng, Ba Tát Vi vẫn thua trên tay Lôi Lâm, ngay cả sinh tử đều không thể tự mình làm chủ.
Chuyện lần này, cũng trực tiếp cho Lôi Lâm một lời nhắc nhở.
Trong thế giới phù thủy có tầng tầng lớp lớp thiên tài, lá bài tẩy càng đếm không xuể, sau này nếu không cần thiết thì vẫn nên tính khiêm tốn cho thỏa đáng.
Đồng thời, có thêm một phần lá bài tẩy, sau này sẽ có thêm một phần hy vọng sinh tồn.
“Mày nhất định sẽ bị chao tao phát hiện, chết không có chỗ chôn. . .” Ba Tát Vi nói một nửa, con ngươi đột nhiên bạo đột.
Phốc! ! ! Một đạo ánh bạc lóe lên, Lôi Lâm cánh tay vung lên, nửa đoạn đầu lưỡi của Ba Tát Vi trực tiếp rớt xuống.
“Đối với học đồ thì chỉ cần còn có thể ngâm xướng chú văn, chính là đại diện cho nguy hiểm!”
Lôi Lâm lạnh nhạt nhìn Ba Tát Vi sắp hôn mê, “Tuy rằng dựa vào tính toán của tao thì tinh thần lực cùng pháp lực của mày đã tiêu hao hết rồi, nhưng vẫn không thể không đề phòng!”
“Ràng buộc! ! !”
Lôi Lâm ngâm ra mấy âm tiết, trực tiếp triệu hồi ra một sợi xiềng xích bóng tối, buộc chặt thân thể đã mất đi tứ chi của Ba Tát Vi.
Ba Tát Vi nhìn Lôi Lâm còn có thể thi pháp, con ngươi triệt để ảm đạm đi.
Đến bây giờ mà Lôi Lâm vẫn còn có thể triển khai phép thuật, chứng minh lực lượng tinh thần cùng pháp lực của hắn còn cao hơn cả Ba Tát Vi, mà lực lượng tinh thần của Ba Tát Vi đã đạt đến tiêu chuẩn để tấn cấp lên phù thủy chính thức! ! !
“Một cái bảo hiểm dường như không đủ!”
Lôi Lâm hơi nhướng mày, duỗi ra ngón tay trắng nõn thon dài, trực tiếp điểm nhẹ lên trán Ba Tát Vi.
Vù! ! !
Một ký hiệu màu đen quỷ dị vặn vẹo trực tiếp theo ngón tay Lôi Lâm xuyên thấu qua thân thể Ba Tát Vi, đi vào trán của hắn.
Con ngươi Ba Tát Vi trắng dã, thân thể run lên rồi trực tiếp ngất đi.
“Được rồi!”
Lôi Lâm đứng lên, vỗ tay một cái, trên mặt xuất hiện vẻ khát vọng không nói ra được.
“Hiện tại, cũng chỉ còn sót lại truyền thừa của Thâm Hồng đại phù thủy. . .”
Ánh sáng phòng ngự từ Đọa Tinh Chi Trụy vẫn gắn trên thân thể Lôi Lâm, trên mặ Lôi Lâm đầy vẻ cảnh giác, lướt qua vô số đống giá sách đã vỡ vụn, đi tới trước bàn đọc sách ở chính giữa.
Trên bàn sách, một chiếc hộp màu đen bày rất chỉnh tề, trên hộp còn có một chút hoa văn dài nhỏ, giống một con rắn nhỏ tạo thành.
“Điều chỉnh hình thái phòng ngự của Đọa Tinh Chi Trụy, chú trọng vị trí: Tay phải!”
Theo mệnh lệnh của Lôi Lâm, vầng sáng màu xám trên người hắn lưu chuyển, những vị trí khác biến thành mỏng hơn một chút, toàn bộ hội tụ đến trên tay phải, hình thành một tầng khôi giáp thật dày.
Lôi Lâm cắn răng một cái, đưa tay phải mở ra chiếc hộp màu đen.
Đùng! ! ! Nắp hộp màu đen mở ra, nằm ngoài dự liệu của Lôi Lâm chính là, chẳng có gì phát sinh cả.
Trong hộp là một quyển thư tịch dày đặc màu đen. Không gian còn lại đều dùng một loại tơ lụa màu đỏ phủ kín, nhing rất là hào hoa phú quý.
Lôi Lâm cầm lấy quyển sách. Răng rắc! Một tiếng máy móc đột nhiên vang vọng trong thư phòng yên tĩnh.
“Đáng chết!”
Lôi Lâm nhìn hàng chữ dưới đáy hộp màu đen sau khi lấy thư tịch ra, có chút không biết nói gì.
Ở dưới đáy hộp, sau khi lấy thư tịch màu đen ra, một hàng chữ hoa dùng Baron cổ ngữ viết, “Người thừa kế! Sau khi bạn lấy đi “Cự xà chi thư”, toàn bộ bí cảnh sẽ bắt đầu trình tự tự hủy sau ba vòng đồng hồ cát! ! !”
Hàng chữ này dùng màu máu để viết, nhìn cực kỳ bắt mắt.
“Vị Thâm Hồng đại phù thủy này rốt cuộc đang làm cái gì?”
Trong lòng Lôi Lâm nhanh chóng suy nghĩ, thời gian ba vòng đồng hồ cát cũng đủ cho hắn tìm ra lối thoát, thậm chí còn có thể đi tới hoa viên lúc đầu để thu hoạch một phen.
“Không! Không đúng. Quá dễ dàng! Có vấn đề! ! !”
Lôi Lâm mau chóng lật xem cự xà chi thư.
“Chíp! Ghi chép tư liệu!”
Cả bản thư tịch rất dầy, chữ viết bên trên lại vô cùng tỉ mỉ, còn dùng mật văn đểviết, nếu như là người bình thường, trong thời gian ba vòng đồng hồ cát này e rằng ngay cả tự chương đều không nhìn xong.
Nhưng Lôi Lâm không giống, hắn điên cuồng lật cự xà chi thư, trong mắt hiện ra một tia lam quang, chíp cũng đang không ngừng ghi chép tư liệu.
Thời gian không tới nửa vòng , Lôi Lâm đã lật xong cả quyển cự xà chi thư.
“Chíp! Thế nào?”
“Tin tức đang trong quá trình sắp xếp. . . Loại bỏ 34. 8% tin tức vô dụng hỗn tạp, được nội dung chân thật trong cự xà chi thư! ! !”
“Phát hiện 667 chương du ký, 78 phần tư liệu thí nghiệm, 12mẫu vu thuật cấp một, 3 mẫu vu thuật cấp hai!”
Chíp nhanh chóng truyền tống tin tức sau khi sắp xếp lại đến đầu óc Lôi Lâm.
“Không có! ! ! Không có tư liệu về phương pháp minh tưởng cao cấp! ! ! !” Lôi Lâm phát hiện ra một điểm then chốt nhất.
“Căn cứ vào lời ác linh La Mạn từng nói, Thâm Hồng đại phù thủy rõ ràng lưu lại một bộ phương pháp minh tưởng cao cấp! ! ! Loại thu hoạch này, đối với học đồ bình thường thậm chí phù thủy chính thức, đều tính là cực kỳ phong phú, nhưng không có phương pháp minh tưởng cao cấp, hay là thất bại!”
“Cảnh cáo! ! ! Cảnh cáo! ! ! Khu vực chủ thể đang đứng rơi vào trạng thái năng lượng bất ổn, dự tính sau 15 phút 45 giây sẽ tiến vào trạng thái sụp đổ, bắt đầu đếm ngược. . .”
Chíp đưa ra một lời nhắc nhở màu đỏ, không ngừng nhấp nháy trước mặt Lôi Lâm.
“Chíp, quét hình thư phòng! ! !”
Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ kiên nghị, bắt đầu vận dụng các loại biện pháp dò xét khắp nơi trong thư phòng.
Năm phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt Lôi Lâm càng ngày càng khó coi.
“Mình dự đoán cần năm phút đồng hồ để chạy ra ngoài, nói cách khác, thời gian còn lại để mình lục soát chỉ còn lại sáu phát! Sau đó nhất định phải trở về! ! !”
Lôi Lâm tuy rằng rất muốn lấy được phương pháp minh tưởng cao cấp, nhưng vẫn càng thêm quý trọng mạng nhỏ của chính mình.
“Bàn học không có! Cái ghế không có đề! Tranh sơn dầu, tranh sơn dầu! ! !”
Lôi Lâm nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu khả nghi nhất.
Trên cả bức tranh sơn dầu này, trừ vẽ một hình tương tự huy chương và rắn ngậm đuôi thì không có bất kỳ vật gì.
“Ồ! ?”
Ngay vào lúc này, Lôi Lâm phát hiện trong lồng ngực mình có một vật nhỏ nóng lên.
Lôi Lâm duỗi tay tìm kiếm, lấy từ trong lòng ra một chiếc nhân đồng phổ thông.
Chiếc nhẫn này nhìn rất bình thường. Bên trên còn có chút dấu vết hư hao và đồng xanh bị rỉ, mặt ngoài nhẫn còn có một phù hiệu tương tự chữ “k”, nhìn giống như đánh dấu của tổ chức nào đó.
“Đây là. . . Chiếc nhẫn lấy được trên hài cốt của La Mạn!” Lôi Lâm nhớ tới lai lịch chiếc nhẫn này.
Khi hắn ở thành Cực Dạ thăm dò phòng thí nghiệm của vị Thâm Hồng đại phù thủy này. Ở trước cửa phát hiện hài cốt của ác linh La Mạn khi còn sống, chiếc nhẫn này chính là tìm được trên hài cốt.
Xem ra ác linh La Mạn kia không chỉ biết được tình báo đơn giản, đồng thời, hắn còn ẩn giấu một chút tin tức với Lôi Lâm.
Lôi Lâm vuốt nhẫn đồng trên tay.
Càng tới gần tranh sơn dầu, chiếc nhẫn này càng nóng hơn, đồng thời ký hiệu chữ “k” cũng bắn ra ánh sáng.
Răng rắc! ! Răng rắc! !
Dưới đáy tranh sơn dầu, một mảnh sơn rơi xuống, lộ ra một lỗ hổng. Vừa vặn phù hợp với chữ trên nhẫn.
Lôi Lâm đưa nhẫn cắm vào chỗ hổng rồi nhấn một cái! ! ! Ầm! ! ! Hai bên vừa khớp, một sóng năng lượng chấn động kỳ dị lan ra.
Hí! ! !
Phù văn hắc xà trên tranh sơn dầu giống sống lại, hai mắt biến thành màu đỏ tươi, không ngừng đuổi theo đuôi của chính mình, không ngừng xoay tròn quanh trung tâm tranh sơn dầu.
Hắc xà xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một cửa động đen nhánh.
Trong cửa động chỉ có không gian tương đương với một ngăn tủ nhỏ, bên trong còn có một nhà giam cho tia chớp màu đỏ tạo thành! ! !
Lôi Lâm cắn răng một cái, nhìn thời gian không ngừng trôi qua, trực tiếp đưa tay đưa tới.
Ầm! ! !
Trong đầu Lôi Lâm xuất hiện một tiếng nói già nua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận