Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1880: Cứu trị (1)

Vừa nhắc tới nguyền rủa không khác nào ruồi bâu lấy mật này, độc mục long Bá Đạt Khắc lập tức lộ vẻ sầu khổ, thân thể khổng lồ của nó trực tiếp nằm trên mặt đất, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Lôi Lâm như con kiến ở trước mặt, tình cảnh vô cùng khôi hài.
“Chuyện này. . . Rất phiền phức. . .”
Lôi Lâm nhíu chặt lông mày, giống như chuyện này thật sự phi thường vướng tay chân.
“Tại sao không thử hòa giải cùng vị thiên tai lĩnh chủ kia? Dù sao, đối phương đang ở trạng thái hôn mê, e là cũng không muốn quá đắc tội với cường giả quy tắc ở bên ngoài?”
Lôi Lâm đưa ra một kiến nghị.
“Không được, bảo thạch Tác La của nó còn ở chỗ ta đây. . . Ạch. . . Không đúng, Bá Đạt Khắc cái gì cũng không trộm được, tất cả đều là oan uổng. . .”
Độc mục long lập tức không đánh đã khai.
“Thì ra là như vậy. . .”
Lôi Lâm xoay người rời đi, hắn cũng không có hứng thú vì một kẻ trộm mà đắc tội với thiên tai lĩnh chủ càng mạnh mẽ hơn.
“Ấy. . . Chờ chút! Bằng hữu của ta, Bá Đạt Khắc có thể giúp ngươi!”
Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm muốn rời đi, độc mục long nhất thời sốt ruột lên, nó bị thương thế trên người dằn vặt bấy lâu, sao có thể không biết ngoại trừ thiên tai lĩnh chủ ra thì phù thủy đối diện này có khả năng là người duy nhất có thể giúp mình.
“Ồ? Trợ giúp ta?”
Lôi Lâm dừng bước lại, rất hứng thú đánh giá độc mục long với thân thể khổng lồ cùng con ngươi màu vàng trước mặt: “Ngươi biết ta cần cái gì không?”
“Không biết. . .”
Độc mục long thành thật lắc đầu: “Nhưng Bá Đạt Khắc đã từng ngửi thấy được mùi vị ngươi ở trong phía bắc thiên tai chi lĩnh,. . .”
“Mùi vị của ta. . .” Lôi Lâm có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng hắn cũng biết khứu giác của độc mục long phi thường nhạy bén.
Càng quan trọng hơn là chúng nó cũng không phải đơn giản là phân rõ hạt căn bản trong không khí, mà căn cứ vào mùi vị linh hồn để tiến hành truy tung, bởi vậy, cho dù thời gian trải qua lên tới hàng ngàn, hàng vạn năm, lúc trước chỉ cần từng có tiếp xúc cùng Lôi Lâm, đều không gạt được mũi của nó.
“Đúng. . . Đó là một khối khu vực thổ địa hoạt động rất nhỏ, ở trung tâm nhất ta đã từng ngửi được khí tức của ngươi. . . Khá nhỏ yếu. . . Dù là bộ lạc kia hay là ngươi lúc đó!”
Trong con ngươi màu vàng của độc mục long có vẻ giảo hoạt: “Nói vậy. . . Truy tìm người khi còn trẻ đã kết làm hữu nghị cũng là một trong những nguyên nhân khiến ngươi đến thế giới mộng cảnh chứ?”
“Xem ra đối phương thật sự đã từng thấy Cách Lỵ An cùng bộ lạc kia. . .”
Lôi Lâm gật đầu: “Nhưng. . . Ngươi vẫn quá ngây thơ, cho rằng ta sẽ vì mấy thổ địa kia mà đắc tội với một vị thiên tai lĩnh chủ sao?”
” Giá trị của những thổ địa kia, cho dù ta có bị tâm tình ảnh hưởng, cũng không thể so sánh với cái giá phải trả được. . .”
Luận quan hệ, hắn và đám Cách Lỵ An chỉ là bèo nước gặp nhau, theo nhu cầu mỗi bên mà thôi, thậm chí Lôi Lâm còn trả giá nhiều hơn một chút, lần này muốn đi gặp bọn họ cũng là việc tiện tay.
Mà vì thu được tin tức này lại phải trị liệu một nguyền rủa phức tạp, đồng thời đắc tội vớimột vị thiên tai lĩnh chủ? Lôi Lâm cũng không ngốc như vậy.
“Ghét nhất là phù thủy, đều bình tĩnh như thế, tràn ngập tính toán lạnh lẽo. . . Chẳng lẽ ngươi không biết ở thế giới Áo Sang, giúp người làm niềm vui mới là phẩm chất tốt đẹp sao?”
Độc mục long bất mãn mà lầm bầm.
“Cũng chính bởi vì vậy, thế giới Áo Sang mới liên tiếp rơi vào đại loạn, thậm chí từ thế giới cấp trung rơi xuống thành thế giới cấp thấp như hiện tại, cho đến yên lặng vô danh, ngay cả tồn tại quy tắc có lẽ chỉ có một mình ngươi mà thôi. . .”
Lôi Lâm nhìn kỹ độc mục long, khiến đối phương không tự chủ dời tầm mắt: “Lẽ nào ngươi cho rằng ta chưa từng đọc Sử thi hưng vong của Áo Sang ?”
“Được rồi! Kiến thức phong phú làm người khác vĩnh viễn không chiếm được tiện nghi! Sau này ta lại có thêm ấn tượng đối với phù thủy, sau đó truyền cho tộc nhân của ta. . .”
Độc mục long có chút cúi đầu ủ rũ: “Ngươi thắng! Nói đi! Phải làm sao thì ngươi mới bằng lòng đồng ý cứu chữa cho ta?”
“Thế mới đúng chứ?”
Lôi Lâm quay đầu lại, trên mặt có nụ cười.
Tin tức về mấy thổ địa đương nhiên không thể làm hắn đổi ý, nhưng cộng thêm một con long tộc cấp bảy quy tắc thì gần đủ rồi.
“Đầu tiên. . . Long tộc minh ước trước đó của chúng ta cần phải sửa đổi! Sau đó, tin tức về mấy người thổ địa kia cũng phải nói cho ta. . . Đồng thời. . . Cho dù cuối cùng bị thiên tai lĩnh chủ tìm tới, ta cũng chỉ là một tên y sư ngươi tìm đến mà thôi, không có bất cứ quan hệ gì cùng việc này. . . Tất cả đều phải dùng quy tắc chân linh tuyên thề trước tinh giới cùng thời không sông dài!”
Lôi Lâm làm lãnh chúa địa ngục, đồng thời lăn lộn một quãng thời gian ở địa ngục, lúc này bản lĩnh trên khế ước đã đuổi sát đám đại ma quỷ, khiến độc mục long chảy cả mồ hôi lạnh.
“Trời ạ. . . Cho dù là Nhĩ Mạn tinh nhân trong tinh giới nổi tiếng về khế ước nghiêm khắc, cũng không ký kết ra khế ước nghiêm ngặt mà hà khắc như thế. . .”
Bá Đạt Khắc dùng vuốt rồng to lớn bưng đầu kêu than.
Đáng tiếc, hiện tại nó là người cần cầu Lôi Lâm giải quyết phiền phức cho nó, căn bản không có chỗ trống để từ chối.
“Thân thể của ngươi quá khổng lồ, biến thành như ta đi!”
Sau khi đều dùng quy tắc chân linh phát ra linh hồn thệ ước, Lôi Lâm nhìn độc mục long lớn như núi, nhướng mày nói.
“Chuyện này đơn giản. . .” Bá Đạt Khắc đáp một tiếng. toàn bộ thân thể đều không ngừng thu nhỏ lại trong hào quang màu tím, cuối cùng đã biến thành một người trung niên có mái tóc dài màu tím.
Chỉ là dường như vì vấn đề thẩm mỹ chủng tộc nên trên mặt đối phương chỉ có một con mắt dọc màu vàng, chung quanh còn có lượng lớn mạch máu màu đỏ, nhìn có chút khủng bố.
Nhưng Lôi Lâm cũng không quá để ý, dù sao trong tinh giới có nhiều vật chủng kỳ dị như thế, thế giới mộng cảnh càng là khu mới phát triển, sinh vật có hình thù kỳ quái một chút cũng không có gì đáng lo.
“Chỉ có điều. . .”
Lôi Lâm nhìn mu bàn tay Bá Đạt Khắc một chút, còn có cánh tay cùng vai, lúc này, một hoa văn con mắt màu tím vẫn ngoan cố hiện lên ở nơi đó, mãi không thể loại bỏ đi.
“Ngươi xem một chút. . . Phiền phức như thế. . .”
Bá Đạt Khắc tiện tay bóp nát một con ngươi màu tím, chất lỏng màu vàng mủ trực tiếp chảy xuống đất, không ngừng ăn mòn, lộ ra mấy hố đen thâm thúy.
Mà ở quanh con ngươi màu tím, một vòng con ngươi mới nổi lên, có vẻ càng dài nhỏ, thậm chí giống như còn mang theo căm hận mãnh liệt cùng sự thù hận.
“Chính ngươi trộm đồ vật của người khác, còn không thấy ngại mà oán giận?”
Lôi Lâm im lặng trợn trắng mắt, nhưng chính hắn hành động còn làm người giận sôi hơn so với đối phương, hiện tại lại muốn lợi dụng đối phương, dường như cũng không có lập trường gì để chỉ trích.
“Ác ý phía trên này, ta cần một chút thời gian để giải quyết. . .”
Lôi Lâm đưa tay phải ra, ngón trỏ lau tới mủ chất lỏng, chất lỏng tràn ngập tính ăn mòn đương nhiên không làm gì được Lôi Lâm, bị một lân hỏa màu xanh lục đốt cháy thành tro bụi.
Dưới ngọn lửa màu xanh lục, từng tia hắc khí nổi lên, mơ hồ hội tụ thành mấy gương mặt không ngừng khóc nỉ non, lại từ từ tiêu tan đi.
” Nghiên cứu đối với linh hồn phương diện cũng không sai, là cao thủ. . .”
Lôi Lâm gật đầu, bên trong đôi mắt có một chút động lực cùng nóng bỏng.
“Lôi Lâm. . . Bằng hữu của ta, căn cứ vào khế ước, ngươi cần giải quyết một phần nguyền rủa cho ta trước để chứng minh năng lực của ngươi mới có thể có hiệu quả. . .”
Con mắt duy nhất của Bá Đạt Khắc nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, trong mắt tràn ngập cảm giác khát vọng.
“Tuy rằng không thể lập tức giải quyết nguyền rủa này, nhưng quấy rầy đối phương truy tung thì không có vấn đề, đeo nó lên!”
Lôi Lâm tiện tay lật qua lật lại trong ma khí chứa đồ của chính mình, tìm ra một cái vòng bạc rồi trực tiếp vứt cho Bá Đạt Khắc.
Cái vòng này toàn thân màu bạc, bên trên còn có mạch máu kỳ dị, giống như mạch máu trong thân thể vậy, hơi ngọ nguậy.
“Hả? Lôi Lâm ngươi cũng từng đi qua thế giới mê ám? Đa Ngõa nhân ở bên kia rất yêu thích loại trang sức có phong cách này. . .”
Bá Đạt Khắc cầm chiếc vòng lật qua lật lại nhìn một chút, càng dùng mũi cẩn thận ngửi một cái
Đến cuối cùng, có khả năng là phát hiện chiếc vòng không có vấn đề gì, cũng có thể là tự tin đối với với khế ước, nó vẫn lựa chọn đeo lên.
“Hả? Ta cảm giác được, Loại ác ý giống như ở sau lưng ta cứ nhìn kỹ kia cuối cùng đã biến mất rồi. . .”
Độc mục long Bá Đạt Khắc vừa đeo vòng lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Trước đó nó chính là sợ sệt bị thiên tai lĩnh chủ phía sau nguyền rủa truy tung, mới luôn luôn lao nhanh như chó mất chủ, cuối cùng đụng tới chỗ Lôi Lâm.
Dù nó dùng biện pháp gì đều không ngăn cản được hiệu quả nguyền rủa truy tung, nhưng hiện tại, cảm giác ruồi bâu lấy mật này cuối cùng đã biến mất rồi.
“Quá tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi. . .”
Bá Đạt Khắc hoan hô, sóng âm không ngừng lan truyền, khiến mặt đất chung quanh chấn động.
“Được rồi! Hiện tại mang ta tơi nơi mà người nhìn thấy người dân thổ địa có liên quan cùng ta đi. . . Phải nhanh!”
Lôi Lâm phất phất tay, mặt không hề cảm xúc nói.
“Không có vấn đề, bên kia đã nằm ở biên giới dài sông than thở, cần đi qua khu vực tự phong của ba vị thiên tai lĩnh chủ. . . Lôi Lâm, bằng hữu ta, vật này, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Đầu tiên Bá Đạt Khắc là vỗ bộ ngực bảo đảm nói, tiếp đó lại lo âu nhìn Lôi Lâm.
“Yên tâm! Đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Bá Đạt Khắc, Lôi Lâm lập tức biết nó chọc phải thiên tai lĩnh chủ chính là một trong ba vị này.
Nhưng hắn có tự tin đối với kỹ thuật che giấu của chính mình, đồng thời, cho dù bị đối phương phát hiện đồng thời đuổi theo, phía bên mình có hai vị quy tắc tồn tại, e là cũng có thể làm đối phương sinh ra lòng kiêng kỵ, đến lúc đó lại trả lại bảo thạch Tác La kia ra, đối phương hẳn là cũng sẽ không quá ép người.
“Đồng thời. . . Một vị thiên tai lĩnh chủ?”
Đối phương là dân bản địa tà thần của mộng cảnh thế giới, là tồn tại quy tắc, so với thể chất hấp năng mộng yểm của chính mình, rốt cuộc là ai ưu ai kémd?
Ánh mắt Lôi Lâm lóe lóe, lại bị một vệt nóng bỏng đè ép lại.
. . .
Lão độc nhãn Bá Đạt Khắc này không hổ là lữ khách quanh năm đào bảo vật.
Ông ta cực kỳ quen thuộc đối với địa vực ở thế giới mộng cảnh, đặc biệt thông hiểu rất nhiều đường nối độc nhất dưới lòng đất.
Dưới sự hướng dẫn của nó, Lôi Lâm một đường không kinh không hiểm thông qua khu vực của ba vị thiên tai lĩnh chủ, đi tới nơi sâu xa bắc cảnh.
Hơi thở sự sống ở bên này dày hơn rất nhiều, mà căn cứ vào lời Bá Đạt Khắc, bộ lạc của Cách Lỵ An hẳn là cũng là ở nơi này, đồng thời có vẻ còn sinh hoạt không kém.
Vỏ quả đất khô héo đột nhiên nổ tung, lộ ra hai hố đen thâm thúy.
Hai bóng người đội đấu bồng từ bên trong chậm rãi đi ra, một bóng người trong đó lấy xuống đấu bồng, nhìn thổ địa chung quanh một chút, tuy rằng vẫn hoang vu như trước, nhưng cuối cùng cũng coi như có một chút sinh cơ, cũng không phải một mảnh âm u đầy tử khí.
“Nhưng Bá Đạt Khắc, tại sao ngươi nhớ tất cả con đường đều là ở dưới nền đất?”
Lôi Lâm liếc độc nhãn long đứng bên cạnh một chút, mãnh liệt hoài nghi thuộc tính chủng tộc của đối phương.
“Khà khà. . . Chút vấn đề nhỏ này thì đừng tính toán mà! Thế nào? Ta nói không sai chứ? Chỉ cần thông qua hành lang gào thét dưới nền đất, là có thể trực tiếp né được khu vực của hoang vu lãnh chúa trên đất. . .”
Bá Đạt Khắc cười cợt.
Lôi Lâm cũng là người chỉ hỏi kết quả, không hỏi qua trình, bởi vậy cũng không truy cứu.
“Chíp, quét hình!”
Ttrong bóng tối, hắn thông qua chíp lập tức thu được hoàn cảnh của cảnh vật chung quanh, thậm chí là tin tức về thế giới nguyên lực, trên mặt thoáng hiện qua một tia kinh ngạc.
“Không sai? So với những địa phương khác, nơi này quả thực có thể tính là ốc đảo. . .”
Lôi Lâm quét một vòng, ở địa hình tương tự sa mạc này vẫn tìm được vài bụi cây màu nâu.
Có thực vật đại biểu có nước, có sinh mệnh, có thể thích hợp để động vật sinh tồn, trong hoàn cảnh phổ biến suy kiệt ở thế giới mộng cảnh này, tình huống thế này đã phi thường khó có được.
“Nhưng đông đảo chủng tộc vì tranh cướp khu vực sinh tồn này mà giết chóc cùng tử vong, e là cũng không thể tránh khỏi. . .”
Lôi Lâm âm thầm nghĩ.
Sinh tồn cùng sinh sôi là hai mong muốn đầu tiên của đa số sinh vật, vì hai mục tiêu này mà sinh ra sức mạnh đủ khiến bất kỳ nhân vật nào kinh ngạc.
Mà sinh tồn lại xếp hạng trước sinh sôi. Từ xưa tới nay, vì tranh cướp không gian sinh tồn mà xảy ra chiến tranh, thường thường là hung tàn và máu tanh nhất.
Chỉ có điều, hiện tại ánh mắt cua Lôi Lâm đã dời đi từ loại tranh cướp giữa các bộ tộc này, bước vào cấp bậc cao hơn.
“Tại sao? Nơi lại sinh ra hoàn cảnh kỳ dị như vậy đây? Lực lượng mộng cảnh suy kiệt, hẳn là toàn bộ thế giới đồng thời. . .”
Lôi Lâm có một tia hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt xuyên thấu thiên không, sơn mạch, dòng sông. . . Sức mạnh chân linh mạnh mẽ trong nháy mắt tản ra, ngay cả thiên địa đều giống như dừng lại trong chớp nhoáng này.
“Hả? Thiên tai lĩnh chủ ở nơi này đây?”
Lôi Lâm trong nháy mắt đã phát hiện điểm khác biệt, dựa theo đạo lý thì nơi những dân bản địa này sinh hoạt hẳn cũng là lãnh địa của một vị thiên tai lĩnh chủ, nhưng Lôi Lâm lại không phát hiện ra tung tích của đối phương.
Không chỉ như vậy, ngay cả băng tuyết hủy diệt ở đây đều không nhìn thấy chút nào, giống như căn bản cũng không có một vị lãnh chúa tọa trấn.
“Ngươi cũng phát hiện?”
Độc mục long Bá Đạt Khắc cười cười giải thích: “Thiên tai lĩnh chủ ở nơi này có bản thể là một con mộng yêu, lựa chọn thiên phú đặc biệt là hư hóa phong ấn, lấy này tránh khỏi băng tuyết hủy diệt đả kích. . .”
“Hóa ra là như vậy. . .” Lôi Lâm gật đầu, hắn cũng hiểu rõ.
Cái gọi là mộng yêu, trong thế giới mộng cảnh cũng là vật chủng cực kỳ quý trọng hiếm thấy, độ khớp cùng lực lượng mộng cảnh phi thường cao, đồng thời nghe đồn thân thể mộng yêu thành niên lớn cỡ một đại lục.
Loại thể hình này của đối phương cho dù lựa chọn phong ấn tự thân, thể tích cũng có thể bao trùm toàn bộ lãnh địa.
Mà thiên phú hư hóa phong ấn càng là một trong năng lự huyết mạch của mộng yêu, có thể biến ảo chân linh, phong ấn vào mộng cảnh của đông đảo sinh linh.
“Nói cách khác. . . Kỳ thực lãnh địa rộng lớn mà chúng ta chứng kiến này, đều là một phần thân thể của mộng yêu. . . Mà tư duy cùng ý chí của nó đã chia ra. phong ấn mảnh địa vực này trong mộng cảnh sinh vật nghỉ lại, yên lặng rút lấy chất dinh dưỡng, chống lại lực lượng mộng cảnh suy kiệt sao?”
Lôi Lâm thật sự có cảm giác được mở mang tầm mắt.
Mộng yêu làm như vậy thật sự vô cùng thông minh, thông qua việc ký sinh lên lượng lớn sinh vật,không chỉ có thể tránh khỏi kỳ suy yếu, còn có thể trực tiếp tránh thoát băng tuyết hủy diệt công kích.
Bởi vậy, mộng yêu cùng dân bản địa mộng cảnh trên lãnh địa hình thành một loại quan hệ cộng sinh đặc thù.
Nó cung cấp thân thể mình cùng với chất dinh dưỡng che chở, mà đám lĩnh dân lại cung cấp lực lượng linh hồn của chính mình, trợ giúp để chân linh của mộng yêu không suy kiệt.
Tin tưởng rằng đợi thế giới mộng cảnh vượt qua thời kỳ suy yếu này, mộng yêu tuyệt đối là thiên tai lĩnh chủ bị suy yếu nhỏ nhất.
“Chỉ có điều, làm như vậy cần năng lực huyết mạch đặc biệt phối hợp. . . Mà mộng yêu thuần huyết, nói không chừng ở toàn bộ thế giới mộng cảnh đều chỉ có một con này mà thôi. . .”
Độc mục long Bá Đạt Khắc ở một bên thở dài.
“Mặc kệ vì mục đích gì, nhưng cách làm của vị thiên tai lĩnh chủ này khiến rất nhiều dân bản địa có thể tiếp tục sống sót. . .”
Đối với hình thức đôi bên cùng có lợi này, Lôi Lâm cũng rất khen ngợi.
“Mà với đặc tính của mộng cảnh thế giới, những dân bản địa mộng cảnh còn tiếp tục sống sót được này, cuối cùng khả năng trưởng thành lên tà thần cũng không phải không có, cho dù là một phần vạn, một phần ngàn tỉ, nhưng cứ kiên trì bền bỉ như thế, cuối cùng thu hoạch được giao thiệp cùng hảo cảm, cũng là phi thường khủng bố. . .”
Trong nháy mắt Lôi Lâm đã xếp con mộng yêu này vào phạm vi không dễ chọc.
“Nhưng . . Mục đích lần này của ta cũng không có xung đột gì cùng đối phương, mộng yêu rơi vào trạng thái ngủ say, e là cũng không sẽ quan tâm một hai dân bản địa biến mất, đối với với nó, chuyện này có lẽ chẳng khác gì mất đi một hai cọng tóc cả. . .”
Lôi Lâm nghĩ như thế rồi trực tiếp mang theo Bá Đạt Khắc đi về nơi có hơi thở sự sống dầy đặc nhất cùng mãnh liệt.
Dựa theo lời Bá Đạt Khắc nói, lần trước nó ngửi được khí tức linh hồn có liên quan cùng Lôi Lâm, cũng là ở khu vực này.
Nhưng lúc đó nó chỉ lo đào bảo vật, đương nhiên lười tới nhìn kỹ một chút.
Bùn đất cứng rắn ngưng kết thành khối, miễn cưỡng như đạp trên tấm thép, nhưng Lôi Lâm lại hài lòng gật gù.
Khu vực bên này so với những địa phương khác ở thế giới mộng cảnh đã tốt lắm rồi, trên đất bên kia đầy sỏi, không tìm được một chút khí tức nào.
Đem hai bên ra để so sánh thì có chất dinh dưỡng từ thân thể mộng yêu, sinh cơ ở bên này có thể miễn cưỡng so với một số thế giới khác cũng có hoàn cảnh ác liệt.
Xèo! Xèo!
Hai ánh sáng đen thui trong nháy mắt từ dưới nền đất chung quanh bay lên, đánh về phía Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc.
“Hả? Còn có sinh vật? Không sai?”
Lôi Lâm đưa tay chộp một cái, hai con sinh vật miễn cưỡng như chuột đồng trực tiếp bị định ở giữa không trung, vẻ điên cuồng trong mắt to bằng hạt đậu tương biến thành sợ hãi.
Đó là chuyển biến từ thợ săn đến bị săn.
“Cứ xỉ thử loại? Loại da lông cứng rắn này cùng ô nhiễm. . .”
Ánh sáng màu lam lóe qua ở trong mắt Lôi Lâm, chíp dò xét trong nháy mắt đã thu được tất cả tin tức của đối phương.
” Thể năng cùng phóng xạ có thể so với phù thủy cấp một, nhưng đáng tiếc, ở đây dường như chỉ là tầng dưới chót trong chuỗi sinh vật, đồng thời trí tuệ còn chưa phát dục hoàn chỉnh, ngay cả uy nghiêm của chúng ta đều không nhận ra!”
Độc mục long Bá Đạt Khắc ở một bên bất mãn mà hừ một tiếng, thực sự là không nhìn ra tại sao Lôi Lâm lại có hứng thú đối với vài con giun dế này.
“Cũng đúng! Sinh vật không tự mình biết mình thì không sống được lâu!”
Lôi Lâm tùy ý phất tay một cái!
Trong tiếng rít chói tai, xương cốt của hai con mao lão thử miễn cưỡng có thể so với sắt thép trực tiếp gãy vụn, trong đôi mắt của chúng cũng mất đi ánh sáng, rơi xuống đất.
“Chú ý một chút, Bá Đạt Khắc, chúng ta có khách rồi!”
Lôi Lâm nhìn về phương xa, ý tứ sâu xa nói.
“Khách?” Bá Đạt Khắc nghi hoặc mà liếc mắt một cái, sau đó mới lộ ra vẻ hiểu rõ.
Hai nhân vật mạnh mẽ lúc này cũng không đi tới, mà là lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, một khí tức linh hồn miễn cưỡng mạnh hơn mao lão thử phải một chút đã đã chậm rãi nhích tới.
Rì rào! Rì rào!
Trong bụi cỏ màu đen cách đó không xa thoáng động, đột nhiên giống như phát hiện cái gì, trong nháy mắt ngừng lại , khiến Lôi Lâm cảm giác được trong lòng đối phương do dự.
Nhưng cuối cùng có lẽ do thi thể hai con mao lão thử trên mặt đất quá hấp dẫn nên sau một đợt hô hấp nặng nề, một bóng đen nhỏ gầy chậm rãi đi ra.
Đối phương chỉ cao tới vai Lôi Lâm, phải là một đứa nhỏ, mặc một bộ trang phục thợ săn thuộc da, đã rách thủng rất nhiều chỗ, bên trên còn lít nha lít nhít miếng vá, ngay cả như vậy, cũng vẫn có rất nhiều da dẻ lộ ra.
Xuyên qua tầng tầng ô uế, Lôi Lâm vẫn có thể nhìn thấy hoa văn màu tím mơ hồ, trong chớp nhoáng này khiến hắn liên tưởng đến Cách Lỵ An lúc trước cùng tộc nhân của cô bé.
Trên mặt thiếu niên thợ săn đen thùi, không thấy rõ vẻ mặt nguyên bản, hai mắt đầu tiên là nhìn con mồi trên mặt đất, lại nhìn Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc một chút, rõ ràng có chút sợ hãi, nhân vật có thể có y phục hoàn chỉnh mà hoa lệ, nhìn kiểu gì cũng là đối tượng không phải dễ chọc.
Yết hầu lăn lộn, thiếu niên dường như đã đấu tranh tâm lý rất lâu, mới chỉ vào thi thể mao lão thử trên mặt đất rồi nói: “. . . Cái này. . . Ta. . .”
Nhờ phúc từ Cát Lỵ An, Lôi Lâm cũng học được ngữ ngôn ở thế giới mộng cảnh, nên nghe lời này cũng không có cái gì cản trở.
Nhưng trên thực tế cũng không có gì ngạc nhiên, sau khi đạt tới bán thần vốn có thiên phú thông hiểu ngôn ngữ văn tự, quy tắc tồn tại càng có thể thông qua linh hồn giao lưu để thu được tất cả tin tức.
“Ngươi!”
Lôi Lâm làm thủ thế xin mời.
Theo ánh mắt thiếu niên, hắn đương nhiên nhìn thấy trên đùi sau của hai con mao lão thử này hoa văn màu tím.
“Vì hai con mồi này mà chạy xa như thế, thậm chí không tiếc mạo phạm chúng ta, xem ra đồ ăn thiếu thốn vẫn tương đối khủng bố. . .”
Nhìn thiếu niên hoan hô rồi, mau lẹ nhào tới, trong lòng Lôi Lâm hơi động, có một chút ý nghĩ.
Hiện tại dân bản địa mộng cảnh quả nhiên đã trải qua lực lượng mộng cảnh rót vào, thực lực bình quân tăng cao rất lớn, dựa theo tính toán của Lôi Lâm, sau khi thành niên bình quân đạt đến thực lực phù thủy cấp hai cũng không có vấn đề gì.
Mà lúc này thiếu niên ngã quỳ trên mặt đất, nhìn máu lão thử đang chảy xuôi trên mặt đất, trên mặt có vẻ đáng tiếc.
Sau đó hắn trực tiếp cầm lấy con chuột, nhắm vào vết thương bắt đầu nuốt máu tươi.
Mùi vị của loại chuột này khá tanh, càng tràn ngập mùi rỉ sắt, chỉ là nhìn một chút Lôi Lâm đã biết ẩn chứa phóng xạ ô nhiễm đáng sợ trong đó, nhưng đối với thiếu niên thì thứ này lại giống như vô thượng mỹ vậy.
“Chà chà. . . Răng lợi tốt, không kém gì thực hủ long của long tộc chúng ta. . .”
Bá Đạt Khắc bên cạnh bĩu môi.
Đi đầu là một thiếu niên mặc quần áo thợ săn rách rưới, hắn còn gánh một trường mâu màu đen bằng gỗ, trên đỉnh trường mâu còn treo hai con chuột lông cứng, bên cạnh là Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc.
Sau một hồi giao lưu “hữu hảo mà tha thiết”, hai người Lôi Lâm thành công thuyết phục thiếu niên, để thiếu niên đồng ý dẫn bọn họ về bộ lạc.
Còn tên của thiếu niên tên hiện tại cũng đã biết, hắn gọi là Gia Bách Đa Lợi, là người của một bộ lạc cỡ lớn ở gần đây.
Tuy rằng vẫn chưa thành niên, nhưng hiện tại cũng cần đi ra gánh vác trách nhiệm.
Bắt được con mồi nên thiếu niên có vẻ rất vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một bài ca dao quái dị.
Tuy rằng Lôi Lâm rất hoài nghi hai con chuột lông cứng này có thể làm được mấy món, nhưng dựa theo cách nói của thiếu niên thì thế này đã tính là thu hoạch lớn.
“Động vật trên hoang dã đều phi thường giảo hoạt, cho dù là thợ săn tốt nhất trong thôn cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều có thu hoạch. . .”
Gia Bách Đa Lợi dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc: “Các ngài là sứ giả lãnh chúa trong truyền thuyết sao?”
“Không phải!”
Bá Đạt Khắc lạnh lùng đáp, nó không hiểu tại sao Lôi Lâm lại nổi hứng thú đối với đám giun dế này như vậy, nhưng hiện tại nó có chuyện nhờ với người, cũng không dám vi phạm ý tứ của Lôi Lâm, nhưng Gia Bách Đa Lợi thì đừng mơ nhận được sắc mặt tốt từ nó.
Đáng tiếc, lúc này trong lòng thiếu niên tràn đầy hiếu kỳ, thậm chí đủ để áp đảo sự sợ hãi.
“Như vậy. . . Bá Đạt Khắc tiên sinh là từ trong thành đến? Là thành Mã Tây sao? Ta đã từng đi qua. . .”
. . .
Trên đường đi, Bá Đạt Khắc gần như bị Gia Bách Đa Lợi làm cho sụp đổ, mãi đến tận khi nhìn thấy tường vây thấp bé ở nơi xa, người cao hứng nhất không phải Gia Bách Đa Lợi mà là Bá Đạt Khắc vui mừng vì có thể thoát khỏi.
Bộ lạc của Gia Bách Đa Lợi không chỉ chiếm được một địa bàn, còn xây dựng một bức tường vây ở ngoài làng, mặc dù phải nghi ngờ về công năng phòng ngự của nó nhưng thực lực lộ ra vẫn khiến Lôi Lâm thấy có chút vui mừng.
Loảng xoảng!
Chính vào lúc này, cửa lớn thôn trại mở ra, một vòng thôn dân vải bố ráp mặc màu đen, vây quanh mấy ông lão cùng đi ra.
Trong đám người hiển nhiên đều có tâm tình bi thương, rất nhiều phụ nữ đang che miệng nức nở.
“Xem ra không phải tới đón tiếp ngươi đâu, tiểu tử!”
Bá Đạt Khắc lên tiếng cười nhạo, thế nhưng lúc này Gia Bách Đa Lợi lại không hề phản bác, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào mấy ông lão bị vây quanh ở giữa, nắm đấm hầu như muốn nắm ra máu.
“Là trục xuất người già?”
Lôi Lâm trực tiếp suy đoán, trong thời kì sức sản xuất thấp nhất, rất nhiều bộ tộc đều sẽ chọn trục xuất người lớn tuổi không có năng lực lao động.
“Không. . . Bọn họ tự nguyện!” Gia Bách Đa Lợi trầm thấp nói: “Để có càng nhiều tộc nhân có thể sinh tồn càng tốt hơn. . .”
“Ồ! Đây mới là trách nhiệm sinh mệnh, cho dù ta đã du lịch qua rất nhiều thế giới, đều không khỏi vì thế mà thở dài. . .”
Bá Đạt Khắc sâu sắc nhìn Lôi Lâm: “Có thể cho phép ta làm một bài thơ để ghi chép không?”
“Không được!” Lôi Lâm không chút do dự từ chối, cấp bậc lắm lời của con độc nhãn long này cũng quả thực đạt tới cấp độ sử thi, đặc biệt là năng lực làm thơ, có thể khiến tất cả những người ngâm thơ rong trực tiếp thổ huyết.
Nhưng nó còn chẳng biết xấu hổ mà tự mình cảm thấy hài lòng, khiến Lôi Lâm rất im lặng.
Vào lúc này. Gia Bách Đa Lợi đã thả trường mâu xuống, cầm lấy một con con mồi, trong đôi mắt có xoắn xuýt.
“Sao vậy? Muốn đưa thì mau mau, dù sao ta cảm thấy một con chuột đẳng cấp này cũng không thể để bọn họ ăn được bao lâu. . .”
Bá Đạt Khắc lầm bầm, sau đó lại bị Lôi Lâm quát ngậm miệng lại: “Được rồi. . . Được rồi, ta không nói, không nói gì cả!”
Từ đầu đến cuối, tuy rằng đã lấy ra con mồi, nhưng Gia Bách Đa Lợi cũng không đuổi theo. Ngược lại, ánh mắt hắn ngậm lấy lệ nóng, nhìn theo mấy ông lão đang thẳng lưng tiến vào hoang dã hắc ám.
“Trẻ nhỏ trong bộ lạc càng cần chúng nó! Hai vị đại nhân, xin mời!”
Gia Bách Đa Lợi trải qua chuyện này dường như đã trưởng thành hơn không ít, một lần nữa hắn đứng thẳng lên, đi trước dẫn đường.
“Ừm! Không sai! Tiểu tử này rất có tiềm chất làm lãnh tụ!”
Bá Đạt Khắc gật gật đầu, sau đó lại che miệng lại.
Sau khi tiến vào doanh trại, Lôi Lâm cũng cảm giác được điểm khác biệt, điểm khác biệt này không phải do thực lực của những thổ địa này bình quân đạt tới phù thủy cấp hai kia, mà là ở trung tâm thôn trại.
“Nơi đó. . . Có khí tức mà ta quen thuộc! Đồng thời. . .”
Không để ý đến mấy thổ địa vây quanh tới, Lôi Lâm đi thẳng tới nơi sâu xa trong thôn trại.
Càng đi vào bên trong, đẳng cấp đề phòng càng trở nên nghiêm ngặt, thậm chí đến cuối cùng, trong mắt Lôi Lâm đều có tia sáng kỳ dị.
Chỗ sâu nhất trong thôn làng là một quảng trường rộng lớn dựa vào một ngọn núi lớn màu đen, thổ địa khoác áo giáp kim loại, nắm vũ khí sắc bén tạo thành một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Lúc này dưới chân núi đã bị đào ra một hang động thâm thúy, một luồng phóng xạ năng lượng mạnh mẽ từ bên trong tản ra.
“Đã có sóng năng lượng gần bằng phù thủy cấp năm cấp sáu. . . Bởi vậy, người bảo vệ chân chính ở nơi này, kỳ thực cũng không phải thổ địa cùng thôn trại bên ngoài, mà là ngươi sao?”
“Nơi này là cấm địa, người bên ngoài tới hãy dừng bước!”
Vào lúc này, một người rõ ràng là có cấp bậc cao chặn ở phía trước Lôi Lâm, bên người còn có mười mấy thợ săn tinh nhuệ mặc giáp nắm trường mâu, Gia Bách Đa Lợi đứng ở bên cạnh hắn, trên mặt có vẻ hơi lo lắng.
“Hê hê. . . Đã bao giờ một đám chuột nhắt cũng dám chặn ở trước mặt ta?”
Bá Đạt Khắc trực tiếp không nhịn được, đứng dậy, vẻ mặt hung tàn lóe lên.
“Chờ đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận