Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1539: Vị hôn phu (1)

Đề Pháp nghe Lôi Lâm trần thuật xong thì liếc nhìn Lôi Lâm một chút, hai mắt sắc bén như mắt ưng giống như muốn đâm thủng phòng ngự từ thần tính, để nhìn thấy bản thể của Lôi Lâm.
Sau khi nói xong, đối phương trực tiếp biến mất giữa không trung, tất cả những tình cảnh trước đó giống như là ảo giác.
“Là tuyển dân có loại năng lực pháp thuật như bản thể, còn có chức nghiệp cao cấp là du hiệp hoặc đạo tặc sao. . .”
Lôi Lâm sáng mắt lên, cũng trở lại ám sâm lâm bảo.
Đối với khả năng tiết lộ thân phận ở dáng vẻ này, hắn hoàn toàn không hề có một chút lo lắng nào, dù sao lực lượng thần tính trên người hắn đủ để che giấu bất kỳ người nào.
Cho dù Đề Pháp phát hiện thân phận quý tộc của hắn là Lôi Lâm Pháp Áo Lan, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng hắn được bản thể quan tâm, đồng thời ban xuống thần tính mà thôi.
“Đúng là sau khi có Đề Pháp, rất nhiều kế hoạch của ta cũng có thể khởi động rồi. . .”
Tuy nhưng đã quyết định chủ ý muốn chiếm lấy tín đồ của Bối Lỗ Tắc Ba Bố, nhưng Lôi Lâm còn cần một người tiếp nhận, tiến hành toàn bộ công tác chỉ huy.
Bây giờ nhìn lại thì Đề Pháp rất thích hợp với vị trí này.
Thực lực của ông ta cũng đủ, lại có năng lực lãnh đạo, nếu như sau đó điều kiện cho phép, Lôi Lâm thậm chí muốn bồi dưỡng ông ta làm người đầu tiên nhận chức trong giáo tông của mình.
“Đồng thời, lực lượng rót vào dân cư bản thổ, khiến bọn hắn thích ứng lại, biến thành hình thái mà thế giới các thần có thể tiếp thu. . . Đây cũng là một đề bài rất tốt. . .”
Hai mắt Lôi Lâm thâm trầm, chỉ thông qua tiếp xúc vừa nãy ngắn ngủi, hình thức năng lượng biểu hiện trên người Đề Pháp đã giúp hắn chiếm được ích lợi không nhỏ.
Thậm chí trước đó ý tưởng để dân cư bản thổ phù thủy hóa cũng có một phương hướng.
“Việc cứng rắn rót vào khẳng định là thất bại, Đề Pháp thành công chỉ là một trường hợp đặc biệt may mắn mà thành!”
Đối với chuyện này, Lôi Lâm đã từng làm vô số thí nghiệm dị thế giới tự nhiên là cực kỳ rõ ràng.
“Bởi vậy, hiện tại việc ta cần làm vẫn là quan sát mẫu thí nghiệm này, đồng thời thí nghiệm các tình huống mang đến biến hóa. . .”
Lôi Lâm lại trốn vào trong một ngõ hẻm, đợi đến khi hắn trở ra, hắn đã trở lại dáng vẻ lính đánh thuê ban ngày.
” Thân phận thần tính giả này nhất định chỉ có thể dùng để dọa sợ. . .”
Lôi Lâm lắc đầu thở dài, trở lại khách sạn.
“Ta- Lạp Phỉ Ni Nhã, kỵ sĩ cao cấp kế thừa kỵ sĩ chi đạo, lấy đả kích tà ác làm quy tắc đời này. . .”
Còn chưa tiến vào cửa, giọng nói của thiếu nữ kỵ sĩ đã truyền ra, khiến Lôi Lâm có kích động muốn lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hắn nghi hoặc đi vào, sau đó lập tức nhìn thấy toàn thân Lạp Phỉ Ni Nhã mặc giáp trụ, trong tay đang giơ cao kỵ sĩ bội kiếm, dáng vẻ như đang tuyên thệ.
“Ồ! Trời cao ơi! Lôi, Cậu đã trở về. . .”
Lão Ba Mỗ đứng ở một bên vẫy vẫy tay: “Vị kỵ sĩ tiểu thư này từ khi nghe nói ở trong ám sâm lâm bảo có tín đồ ma quỷ hoạt động, lập tức không thể chờ đợi chuẩn bị đi ra ngoài đại triển thân thủ, chúng ta khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi. . .”
Ở bên cạnh lão Ba Mỗ, Hách Lạp cũng là vẻ cười khổ.
Mà Á Lạp Ni đã sớm không chịu được ánh mắt như đang xem cuộc vui của những người khác. đã sớm chạy về trong phòng mình.
“Buổi tối không phải là thời gian những tín đồ ma quỷ đó hung hăng ngang ngược hoạt động sao? Ta muốn đi giải cứu những bình dân vô tội gặp tai hoạ bị ma quỷ tàn phá kia. . . Lôi! Cậu cũng đi đi!”
Lạp Phỉ Ni Nhã nói ra tuyên ngôn chính nghĩa, có điều cô cũng hiểu biết chính mình, chuẩn bị kéo theo một đồng bạn rất mạnh là Lôi Lâm.
“Đại tiểu thư của ta. . .”
Lôi Lâm cũng không biết nên nói gì: “Hiện tại là lúc nào? Vẫn kịp nghỉ ngơi chứ!”
Trên thực tế hắn làm sao có khả năng đi đối phó với thủ hạ của mình? Đồng thời, nếu như Lạp Phỉ Ni Nhã đi một mình, còn không biết là ai cứu ai đâu? Không làm tốt, vị thiếu nữ nhiệt huyết này sẽ tiến vào trong bụng các tín đồ ma quỷ để sám hối ấy.
“Nghỉ ngơi? Trong khi những thị dân khác đang bị ma quỷ chà đạp? Đùa gì thế?”
Vẻ mặt Lạp Phỉ Ni Nhã đầy thánh khiết mà kiên định: “Các ngươi đừng ngăn cản ta!”
“Như vậy cô còn nhớ mỹ đức kỵ sĩ sẽ tuân thủ lời hứa hẹn sao?”
Lôi Lâm trực tiếp ngồi xuống, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi gọi một bình hồng trà cùng món ăn khuya. dù sao bận bịu cả một buổi tối rồi, hắn cũng cần nghỉ ngơi một hồi.
“chương 54 quy tắc kỵ sĩ: Ta nhất định phải tuân theo khế ước, giữ vững lời hứa của ta!”
Lạp Phỉ Ni Nhã rất quen thuộc những chuyện này.
“Tốt lắm! Đừng quên, hiện tại cô còn đang nhận lời thuê của Hách Lạp!” Lôi Lâm ưu nhã dùng khăn ăn màu trắng lau miệng: “Nếu như cố chủ của cô chuẩn bị ngày mai sẽ rời đi hắc sâm lâm bảo thì sao?”
“Không sai! Lạp Phỉ Ni Nhã, ta chuẩn bị ngày mai sẽ khởi hành rời đi nơi này, đi tới Đan Bố Lôi Tư vương đô!” Được Lôi Lâm nhắc nhở, hai mắt Hách Lạp sáng lên, dùng ngữ khí có chút khẩn cầu nói: “Muôik sẽ không mặc kệ tỷ muội chúng ta chứ?”
“Ta. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã lập tức cứng đờ, hai mỹ đức của kỵ sĩ là giữ gìn chính nghĩa và tuân thủ hứa hẹn bắt đầu không ngừng đảo quanh trong đầu cô, khiến vẻ mặt thiếu nữ tràn ngập vẻ xoắn xuýt.
Chờ sau khi đuổi thiếu nữ trở về phòng, Hách Lạp mới ưu nhã nói cám ơn Lôi Lâm: “May mà có cậu, Lôi! Bằng không ta cũng không biết Lạp Phỉ Ni Nhã chuẩn bị gây ra phiền toái gì nữa.
“Không có gì, kỳ thực ta cũng muốn nhanh chóng rời đi, dù sao, dù là món đồ gì, một khi dính dáng quan hệ tới ma quỷ, đều là sẽ trở nên rất phiền phức. . .”
Lôi Lâm trợn mắt nói mò, nhưng lại được Hách Lạp cùng Ba Mỗ nhất trí tán thành, hình tượng đáng sợ của ma quỷ đã cắm rễ trong lòng các bình dân ở thế giới các thần dưới sự ánh hưởng của các thần giáo.
Đặc biệt là Hách Lạp vốn có dự định nghỉ ngơi cũng trực tiếp từ bỏ.
Muốn nghỉ ngơi thì trên đường đi còn có rất nhiều thành thị, không cần thiết nhất định phải ở lại chỗ này liên hệ cùng ma quỷ, trên thực tế, dù Lôi Lâm không nói ra, đối phương cũng có dự định sớm rời đi.
“Tốt lắm, Các vị ngủ ngon! Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, mau chóng rời khỏi nơi này!”
Lôi Lâm đứng dậy cáo từ, trong lòng cũng đang cười thầm, bởi hắn ra tay, tín đồ ma quỷ hoạt động ở thành phố này đã bị sớm ngăn chặn, nhưng chuyện này cũng không cần nhiều lời.
. . .
Ngày thứ hai, tiểu đội lính đánh thuê vội vã bổ sung một nhóm vật tư xong tiếp tục lên đường.
Lạp Phỉ Ni Nhã một mình cưỡi chiến mã Ni Khắc ở mặt trước mở đường, dáng vẻ còn có chút rầu rĩ không vui, đám Hách Lạp đều sáng suốt không tiến lên quấy rối.
Có vẻ là nhớ bài học trước đó, Hách Lạp cũng không thuê thêm lính đánh thuê gì, chỉ tìm người chăn ngựa nhìn có vẻ thành thật, lại thuê một chiếc xe ngựa, xem ra là muốn giao toàn bộ an toàn của đoàn x echo đám Lôi Lâm.
” Sau khi đi qua ám sâm lâm bảo chính là bình nguyên trung tâm vương quốc, cũng là căn cứ nông nghiệp quan trọng nhất, quốc vương bệ hạ tập trung trọng binh ở đây, tình trạng an ninh cũng khá ổn. . .”
Trên thực tế, dựa theo cái nhìn của Lôi Lâm, đối phương chỉ cần có lớn, hoàn toàn có thể mang theo mấy người hầu rời đi, nhưng Hách Lạp tỷ muội rõ ràng là bị đám thực nhân ma trước đó dọa sợ rồi, thà rằng một lần nữa tăng cao tiền thuê, cũng không muốn đánh mất sự che chở từ mấy người Lôi Lâm.
“Có điều, dùng cái giá này để thuê một vị kỵ sĩ cao cấp, còn có một pháp sư cấp 10, vẫn là rất rẻ. . .”
Lôi Lâm cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì, hiện tại cũng không thấy cấp bách gì.
Dù sao, hắn lưu lại hậu chiêu đủ khiến những truy binh kia sẽ tốn một thời gian rất lâu ở ám sâm lâm bảo.
Những tín đồ ma quỷ đó, muốn bọn hắn cứng đối cứng địa cùng thánh vũ sĩ liều chết là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng chỉ lén lút giữ chân thì hoàn toàn có thể làm rất tốt.
Mà có thời gian này, Lôi Lâm có thể một đường nhàn nhã đi đến Đan Bố Lôi Tư vương đô, thậm chí thong dong bố trí tất cả.
Bởi vậy, hiện tại hắn hoàn toàn không vội, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn Lạp Phỉ Ni Nhã.
Đẩy một linh hồn thuần khiết mà kiên định vào địa ngục, vốn là việc của ma quỷ, không phải sao?
Tuy rằng hiện tại Lôi Lâm chỉ có trí nhớ của ma quỷ đại công, nhưng cũng không ngại thoáng thử một chút.
Quả nhiên, đúng như dự tính của Lôi Lâm, sau khi tiến vào trung bộ bình nguyên, cảnh vật chung quanh và tình trạng trị an tốt hơn nhiều, hai bên đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thôn trấn, còn có mỗi lĩnh chủ phải bộ đội phòng thủ cùng dân binh tuần tra.
Nhóm cường đạo lớn tới chỗ này hoàn toàn không có đất sống, còn thực nhân ma cùng với các dã thú nguy hiểm khác? Sớm đã bị vương đội vây quét đến không còn một mống, đoàn người Lôi Lâm gặp phải cản trở cũng chỉ là một nhóm đạo tặc nhỏ không tới hai mươi người mà thôi.
Trình độ như thế này, khiến lão Ba Mỗ cũng có thể ung dung ứng phó mấy kẻ trong đó, mà ở Lạp Phỉ Ni Nhã xông lên thì cả đám càng là quân lính tan rã.
Mãi đến tận hôm nay, một tường thành thị bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn.
“Rốt cục đã đến rồi, Đan Bố Lôi Tư vương đô!” Hách Lạp kéo rèm cửa sổ trên xe ngựa, trong đôi mắt đầy vẻ cảm khái.
Nếu không phải vừa vặn gặp được một nhóm người Lôi Lâm, nói không chắc cô ta và muội muội đã cùng chết trên đường.
“Đan Bố Lôi Tư vương đô, nghe đồn khi đệ nhất đại quốc vương bệ hạ mang theo người đuổi tới đây thành công đồ sát một ác long, đồng thời chia toàn bộ tài phú mà ác long tích lũy cho bình dân xung quanh, từ đây xây dựng ra một thành thị, cuối cùng phát triển thành vương quốc. . .”
Trong đôi mắt Lạp Phỉ Ni Nhã có ngưỡng mộ, Lôi Lâm nghe thế lại có chút buồn cười.
Loại chuyện khai quốc hoàng đế thiếp vàng lên trên mặt chính mình này hắn đã đọc nhiều lắm rồi, vì tăng cường tính hợp pháp cùng thần thánh cho mình, những văn quan đó dám nói tất cả, dù sao hắn khẳng định là không tin.
“Đồ sát ác long? Nơi này căn bản không phải hoàn cảnh tốt mà loài rồng yêu thích. . .”
Đối với oán giận trong lòng Lôi Lâm, những người này đều không nghe thấy, trái lại ngay cả Á Lạp Ni đều vươn đầu nhỏ ra, say sưa ngon lành nghe Lạp Phỉ Ni Nhã kể lại công tích vĩ đại của quốc vương.
Chờ đến sau khi tiến vào vương đô, Hách Lạp chỉ dẫn xe ngựa đến phía đông, đi tới một toà phủ đệ khá là khí thế: “Lần này ta cùng tỷ tỷ ta có thể an toàn đến vương đô, may mà có chư vị một đường bảo vệ, ta cùng vị hôn phu ta nhất định sẽ báo đáp các vị!”
Vào lúc này, Á Lạp Ni luôn có vẻ rất yên tĩnh mới mở miệng, trên mặt có vẻ kiêu ngạo.
Đầu tiên là Lạp Phỉ Ni Nhã kêu lên, trong đôi mắt giống như lóe lên ánh sao: ” Những người mạo hiểm anh dũng bảo vệ công chúa mỹ lệ đi tới vương đô gặp gỡ cùng vương tử, không có gì lãng mạn hơn chuyện này. . .”
Lôi Lâm cũng giống lão Ba Mỗ nói mấy lời chúc mừng, khiến trên mặt Á Lạp Ni hiện ra vài tia đỏ ửng, trong lòng lại hơi kinh ngạc, hắn vốn đang cho rằng chuyến này là do Hách Lạp làm chủ, không ngờ cuối cùng nhân vật chính lại là Á Lạp Ni là cô bé vẫn chưa thành niên này.
“Đồng thời, còn do tỷ tỷ đưa hôn? Trong vương quốc dường như không có tập tục này, là trưởng bối đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lôi Lâm nghe thấy được ý không tốt.
“Các người đang làm gì? Không biết nơi này là phủ của tử tước đại nhân sao?”
Nhìn thấy một đám lính đánh thuê ở trước cửa nhao nhao ồn ào như thế, hai tên vệ binh đứng ở cửa phủ lập tức không nhịn được.
Một tên vệ binh đi ra, hắn mặc khải giáp mới tinh sáng bóng, được lau chùi đến cẩn thận tỉ mỉ, bên trên không hề dính một chút tro bụi nào, dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống mà nhìn đám người Lôi Lâm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ xem thường.
Loại lính đánh thuê này ở vương đô cũng chỉ có danh tiếng khá hơn so với đám cường đạo cùng lưu manh một chút thôi, xưa nay không phải người biết tuân thủ pháp luật, những quý tộc kia càng đáng ghét liên quan tới đối phương—— Quá mất mặt!
Còn vị hôn phu gì đó? Vệ binh đánh giá Hách Lạp tỷ muội quần áo mộc mạc, rõ ràng lựa chọn không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận