Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 556: Định cư

Ngoài rìa tộc huy là dây leo thái dương tươi tốt, trên đỉnh cự kiếm cùng tấm khiên còn có hình vương miện, đại diện cho nguồn gốc sâu xa cùng gia thế hiển hách của gia tộc này.
“Là Áo Cổ Tư gia tộc- Dây Leo Thái Dương!”
“Đó là gia tộc hầu tước có tiếng!”
“Đây là “Bạch ngân đoàn kỵ sĩ”, lẽ nào gia tộc Dây Leo Thái Dương có nhân vật quan trọng nào xuất hành sao?”
Cư dân và người vào thành đứng chung quanh sôi nổi nghị luận, mà vẻ mặt Duy Lâm lại là phi thường phức tạp.
“Em phải đi!” Giản Ny bình tĩnh nhìn Duy Lâm.
“A? Ạch! Ta biết!” Duy Lâm ngây ngốc hồi đáp, mãi đến lúc này, hắn mới cảm giác được khoảng cách giữa mình và Giản Ny lớn bao nhiêu.
“Đi thôi! Đại nhân!” Duy Lâm hít sâu một hơi, làm ra quyết định.
“Chúng ta sẽ ở lại Áo Cổ Tư thành một quãng thời gian, địa điểm không cần nói với cô nữa, tin rằng cô nhất định có thể tìm được chúng ta, không phải sao?”
Lôi Lâm nháy mắt một cái với Giản Ny, lập tức mang theo Duy Lâm đồng thời biến mất trong dòng người vào thành.
Mà Giản Ny lại thở dài, trong tay không tự chủ siết chặt túi chứa búp hoa máu rồng.
“Tiểu thư! Sau khi chúng ta thu được tin tức của ngài đã lập tức thông báo cho tộc trưởng đại nhân, hiện tại phụng mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân, tới đây đón tiếp ngài!”
Đoàn trưởng Bạch ngân đoàn kỵ sĩ đi tới trước mặt Giản Ny, lấy ra một tấm huân chương bằng ru-bi.
“Được rồi! Chúng ta nhanh vào thành đi! Lần này rốt cục ta đã không phụ sứ mệnh, tìm được búp hoa máu rồng cho phụ thân đại nhân!”
Giản Ny lẩm bẩm nói.
Sau đó cô được đoàn trưởng cung kính mời đến một chiếc xe ngựa sang trọng khác, vị tiểu thư quý tộc trẻ tuổi này rốt cục không nhịn được, một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt…
Ám cực đô thành của đông vực có diện tích phi thường mênh mông, nhân khẩu thường trú ít nhất có hơn mười vạn. Đương nhiên, phần lớn đều là người bình thường, nhưng ngay cả như vậy cũng khiến nơi này vô cùng phồn vinh.
Bởi vì trong lòng đất, nên những sản phẩm bán ra ở nơi này và cả kiến trúc đều không giống Nam Hải bờ. Trong suy nghĩ của Lôi Lâm, dường như là công tác phòng ngự làm được cực hạn, không chỉ có toàn bộ đô thành là một pháo đài to lớn, thậm chí ngay cả mỗi một gia gian nhà cũng được xây dựng theo tiêu chuẩn phòng ngự thời chiến.
“Xem ra, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại dưới nền đất không tốt gì, vẫn không sánh được với người bình thường ở Nam Hải bờ…” Lôi Lâm nhìn những thứ này, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.
Đối với người bình thường ở Nam Hải bờ, một số nguy hiểm trên mặt đất sớm đã bị phù thủy khống chế hoặc là đuổi đi, cũng không có chủng tộc có thể quyết tranh hơn thua cùng nhân loại, điều kiện sinh tồn tự nhiên khá ưu việt.
Nhưng nơi này lại khác! Ở Ám Cực Vực, ngoại trừ nhân loại ra, còn có mấy chủng tộc có trí tuệ tồn tại, thậm chí thành lập quốc gia của chính mình
Đồng thời, hắc ám thú triều vĩnh viễn ẩn náu trong bóng tối cũng là đại địch có trí khôn!
Trong hoàn cảnh sinh tồn cạnh tranh tàn khốc này, kết cấu phòng ốc cùng kiến trúc không theo đuổi theo hướng mỹ quan mà chỉ lấy sức phòng ngự làm yếu tố đầu tiên, cũng là chuyện bình thường!
“Đại nhân! Chúng ta ở đây làm gì chứ?”
Duy Lâm cõng túi, trên lưng đeo đại kiếm. Cả người nhìn cực kỳ vũ dũng, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ mờ mịt.
Hắn rời đi trấn nhỏ Bá Đặc, chính là để đưa Giản Ny trở về, hiện tại Giản Ny đã an toàn về nhà, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như đã thiếu đi thứ gì rất quan trọng.
“Trước tiên đi tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi lại đi thuê tòa nhà!”
Lôi Lâm nhìn dòng người nhốn nháo rộn ràng nở nụ cười, “Dù sao khách sạn ở đô thành không rẻ đâu! Nếu như chúng ta muốn trường trú ở chỗ này, nhất định phải mua hoặc là thuê một gian nhà…”
“Trường trú? Chẳng lẽ là chúng ta muốn ở chỗ này? Không trở sao?”
Duy Lâm cũng không biết cảm giác trong lòng là gì. Chẳng qua nếu trường trú thì có lẽ sau này có thể cùng Giản Ny sinh sống trong cùng một thành thị! Ngẫm lại cũng rất tốt!
“Ừm! Bá Đặc trấn nhỏ còn có thứ gì đáng lưu luyến sao?”
Lôi Lâm cười mà không phải cười nhìn Duy Lâm, mãi đến khi tiểu tử này thẹn thùng cúi đầu mới coi như thôi.
Tên tiểu tử đáng thương này còn tưởng rằng Lôi Lâm là vì hắn mới quyết định ở lại chỗ này. Nhất thời lại tràn ngập cảm kích đối với Lôi Lâm.
Đáng tiếc! Trên thực tế, đây hoàn toàn là quyết định của chính Lôi Lâm.
Sau khi khôi phục một phần thực lực, Lôi Lâm đã không thể chờ đợi được muốn tiếp xúc với phù thủy giới dưới nền đất, mà trước đó một ít tin tức thu thập được khi sưu hồn mấy học đồ kia, bởi vì thân phận thực lực của bọn họ đều còn chưa đủ nên cũng không có vật gì có giá trị, ở rất nhiều điểm quan trọng đều mơ hồ không rõ, Lôi Lâm phải nghĩ cách khác biện để gia nhập vào.
Đồng thời, vòng tròn của phù thủy chính thức với vòng tròn của phổ thông học đồ là hai việc hoàn toàn khác nhau, đối với chợ trong trí nhớ mấy học đồ Ngải Lâm kia, Lôi Lâm còn chẳng muốn đến xem thử.
Mà ở đô thành đông vực, nơi này nhất định có rất nhiều phù thủy cùng với học phái, có thể để Lôi Lâm chậm rãi tiếp xúc.
Thậm chí, vị lão tổ tông Tây Cách Phất Lý Đức trong gia tộc Áo Cổ Tư- Dây Leo Thái Dương kia chính là một lựa chọn tốt!
Không lâu sau đó, Lôi Lâm đã dẫn theo Duy Lâm, thuê lại một căn biệt thự hai tầng ở khu nhà giàu phía nam đô thành.
Cả căn biệt thự códiện tích không nhỏ, tường rào dày nặng mà cao to, còn cửa sổ lại mở rất nhỏ, số lượng cũng ít.
Trong song sắt cao cao che kín bụi gai, còn có một cái hoa viên nho nhỏ và sân huấn luyện.
Biệt thự trình độ như thế này, ở toàn bộ đô thành đông vực đều được tính là vô cùng tốt, tiểu thương nhân cùng tiểu quý tộc bình thường căn bản không chịu được phí dụng nơi này.
Nhưng đối với Lôi Lâm, thì vấn đề này hoàn toàn chỉ là mưa bụi.
Không nói trên người hắn có lượng lớn ma thạch, ngay cả kim tệ kiếm được từ Giản Ny cũng đủ cho bọn họ ở đây sành ăn sảnh ở mấy năm!
Ở tiểu trấn Bá Đặc, Giản Ny đã mua gần hết những vũ khí có giá cao chót vót trong cửa hàng của Lôi Lâm, để trang bị cho đám lính đánh thuê và người mạo hiểm mà cô thuê, cuối cùng, vì cảm tạ Lôi Lâm cứu giúp và Duy Lâm ra tay, cô ta còn đưa lên một số lượng lớn kim tệ cùng châu báu.
Đối với phù thủy thì loại tiền tệ của thế này hoàn toàn chính là có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vậy Lôi Lâm tiêu tiền cực kỳ hào phóng, cũng vì thế mà việc tìm kiếm biệt thự cùng giải quyết thủ tục mới nhanh như thế.
“Ha! Uống!” Tiếng hô chấn động trầm ổn mạnh mẽ truyền đến.
Lôi Lâm thả cốc cà phê và tờ báo trên tay xuống, thông qua cửa sổ nhìn vào trong sân huấn luyện một chút.
Trên sân huấn luyện, Duy Lâm để trần nửa người, lộ ra bắp thịt rắn chắc tinh tráng, đang tu luyện kiếm thuật.
Tên tiểu tử này từ khi dàn xếp lại ở nơi này đã trở nên càng thêm chăm chỉ so với trước đây, mỗi ngày đều giống phát điên cố gắng rèn luyện chính mình, gần đây còn nói với Lôi Lâm rằng hắn muốn tham gia vào đoàn lính đánh thuê, đi ra ta luyện ý nghĩ của chính mình.
“Vẫn đang làm mơ kỵ sĩ cùng công chúa sao? Thú vị?”
Lôi Lâm hứng thú nhìn tên tiểu tử này: “Nếu như mình ra tay thì có lẽ thật sự có thể khiến ước mơ của hắn trở thành sự thật đây? Nhưng cần gì phải nói? Cố sự đặc sắc chính là vì không biết trước mà!”
Đối với hắn mà nói, Duy Lâm chỉ là một người chuyên làm việc vặt mà hắn nhất thời hưng khởi mà nhận lấy, tiện thể dạy một chút phép huấn luyện kỵ sĩ, hoàn toàn không đáng khiến mình tiêu hao nhiều tâm tư như vậy.
Ngược lại, hiện tại hắn có cảm giác như đang xem cuộc vui, rất muốn biết câu chuyện giữa Duy Lâm và Giản Ny sẽ tiếp tục phát triển như thế nào.
Thông qua gợi ý ngẫu nhiên lần trước từ Thánh Quang Chúc Hỏa, hắn biết Duy Lâm và Giản Ny đều không phải người bình thường, nói chính xác hơn thì bọn họ là một trong các nhân vật chính ở toàn bộ Ám Cực Vực này
Mà cuộc sống như thế, nhất định sẽ không bình thường!
Đột nhiên, Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ tươi cười: “Đến rồi? !”
Lập tức, từ cửa lớn truyền đến tiếng chuông cửa!
“Ai vậy?” Duy Lâm thuận tay kéo một bên khăn mặt màu trắng trên giá gỗ lau mồ hôi nóng trên người, vừa chạy tới mở cửa.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
“Giản… Giản Ny, sao em lại đến đây?” Trên mặt Duy Lâm lộ ra thần sắc mừng rỡ.
“Làm sao? Không hoan nghênh em sao?” Trên mặt Giản Ny mang theo ý cười.
“Hoan nghênh! Đương nhiên hoan nghênh!” Duy Lâm lập tức mở rộng cửa lớn, Giản Ny mặc quần áo quý tộc đi vào, cao quý xinh đẹp địa khiến Duy Lâm có chút nghẹt thở.
Lúc này Giản Ny rõ ràng đã tỉ mỉ trang điểm chau chuốt, không chỉ có trang phục trên người tỏa ra ánh sáng lung linh, còn có các loại trang sức tua rua, lỗ tai còn đeo hai viên ru-bi to lớn, trên mặt còn có một chuỗi dây chuyền toả ra hào quang óng ánh.
“Làm sao? Không quen biết em sao?” Giản Ny cười khanh khách, lại xoay một vòng tại chỗ cũ.
“Không! Ta là nói… Ngày hôm nay em quá xinh đẹp!” Sắc mặt Duy Lâm trong nháy mắt lại hồng như cái quả táo.
Loại cử động tay chân luống cuống này nhất thời khiến mấy hầu gái sau lưng Giản Ny cười trộm, mà vào lúc này, Duy Lâm mới chú ý tới sau lưng Giản Ny còn có hầu gái và mấy kỵ sĩ.
Sự phát hiện này khiến trong lòng hắn có chút âm u, nhưng lập tức bị hắn che giấu đi.
“Giản Ny! Bệnh của cha em tốt rồi sao?” Duy Lâm thăm hỏi.
“Cảm ơn! Đã tốt lên rồi rất nhiều, nhưng tình huống có chút phức tạp! Ngày hôm nay em chính là vì chuyện này mà đến, đương nhiên, cũng tới thăm anh một chút!” Giản Ny nhìn một vòng.
“Lôi Lâm tiên sinh đâu? Em gặp ngài ấy một lần!”
“Đại nhân ở trong phòng! Ta… Ta đi thông báo!” Duy Lâm đột nhiên có xúc động muốn khóc.
“Không cần thông báo, ta cũng nghe được!”
Đùng! Cửa sổ mở ra, lộ ra nửa người trên của Lôi Lâm “Mời đến! Tiểu thư xinh đẹp!”
Giản Ny đối mặt với vị phù thủy chính thức này lại không dám thất lễ, nhấc theo làn váy hơi hành lễ, mới để hạ nhân chờ ở ngoài, chính mình tiến vào phòng ốc.
Trong phòng tiếp khách, Giản Ny ngồi đối diện với Lôi Lâm, trước mặt bọn họ còn bày chén nhỏ đựng cà phê, Duy Lâm lại đứng sau Lôi Lâm.
Toàn bộ phòng khách cũng chỉ có ba người này.
Lôi Lâm vung tay lên, một vòng hạt năng lượng căn bản màu đen trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng khách.
Loại cảnh tượng kỳ dị này nhất thời khiến Duy Lâm có chút kinh ngạc, hắn tò mò dùng tay sờ xoạng qua vải mỏng màu đen, một tầng ánh sáng bị bàn tay hắn xuyên qua, rồi lại rất nhanh ngưng tụ lại.
Duy Lâm chơi đến mức không còn biết trời đâu đất đâu, ánh mắt nhìn Lôi Lâm càng thêm cung kính hơn rất nhiều.
Trên hành trình lúc trước, hắn nghe từ miệng Giản Ny cùng Kiệt Mạc Tư nói mới biết thân phận phù thủy chính thức của Lôi Lâm.
Mà đối với Duy Lâm vẫn luôn chỉ sinh tồn ở Bá Đặc trấn nhỏ thì kỵ sĩ đã là đại nhân vật mà hắn không với nổi, còn phù thủy thì hắn mới chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết mà thôi.
Trên thực tế, Duy Lâm cũng luôn ảo tưởng chính mình có thể trở thành một vị phù thủy, nắm giữ lực lượng khống chế chớp giật, hỏa diễm và hàn băng.
Bởi vì chỉ cần trở thành phù thủy là có thể cưới Giản Ny làm vợ?
Nhưng rất đáng tiếc, ước ao của hắn đều bị đánh vỡ bới một câu hời hợt của Lôi Lâm “Cậu không có thiên phú ở phương diện này!”.
Trên thực tế Lôi Lâm cũng âm thầm đo lường qua cho Duy Lâm, linh hồn thiên phú của Duy Lâm rất kém cỏi, chỉ có tầm cấp 1, thuộc về tư chất phù thủy kém nhất, cả đời đều chỉ có thể làm học đồ thôi.
Chẳng qua chỉ cần có phù thủy tư chất, lại tận tâm giáo dục, cũng không phải không thể trở thành một phù thủy học đồ! Mà dù là một phù thủy học đồ, cũng có thân phận cao quý hơn kỵ sĩ nhiều.
Nhưng vấn đề là tinh lực để dạy một tên phù thủy học cũng cần thiết phải bỏ ra nhiều hơn so với kỵ sĩ, Lôi Lâm cũng không phải lúc nào cũng nhàn nhã như khi ở Bá Đặc trấn nhỏ, làm sao có thể lãng phí thời gian của chính mình chứ? Bởi vậy, thỉnh cầu của Duy Lâm bị hắn không chút do dự từ chối.
Ngay cả như vậy, Duy Lâm vẫn cảm thấy phi thường hứng thú đối với sức mạnh thần bí của phù thủy.
“Được rồi, nơi này đã bị ta phong tỏa, có chuyện gì cũng có thể nói, không cần lo lắng sẽ tiết lộ ra ngoài!”
Lôi Lâm đột nhiên nói một câu.
Mà sau khi nghe được lời Lôi Lâm nói. Giản Ny thoáng lộ ra vẻ cười khổ: “Quả nhiên không gạt được Lôi Lâm đại nhân!”
“Êy? Giản Ny em không phải tới làm khách và thăm chúng ta sao?” Vào lúc này Duy Lâm mới phản ứng được, hô to gọi nhỏ, nhưng lập tức bị Lôi Lâm dùng một ánh mắt dọa cho im bắt, ngoan ngoãn lắng nghe Giản Ny nói chuyện.
“Từ sau khi dùng búp hoa máu rồng, cha của ta đã có chuyển biến tốt. Có thể chuyển từ nằm trên giường đến đứng dậy lý việc đơn giản, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. . .”
Trên mặt Giản Ny xuất hiện vẻ vui mừng, rồi lại ảm đạm đi rất nhanh.
“Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người chú của ta thừa dịp khi cha ta dưỡng thương lại tổ chức hội nghị gia tộc, muốn kéo cha ta từ vị trí tộc trưởng xuống. . .”
“Hôm nay ta tới nơi này là đến xin giúp đỡ!”
Giản Ny đứng lên thể, trịnh trọng hành lễ với Lôi Lâm: “Chỉ cần đại nhân chịu trợ giúp cha của ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Chúng ta có thể giao ra bất kỳ đồ vật gì! Cũng bao gồm cả ta!”
“Giản Ny! Em!” Duy Lâm ngồi một bên đã vội đến mức vò đầu bứt tai, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
“Ha ha. . .”
Sau khi Lôi Lâm nghe xong Giản Ny nói lại không chút hoang mang trầm ngâm chốc lát, đợi đến khi Giản Ny chút cho rằng chuyện này không có hi vọng thì hắn mới vui vẻ nở nụ cười.
“Đối với chuyện của Áo Cổ Tư gia tộc, ta không muốn tham dự, nhưng ba ngày sau ta sẽ tới cửa bái phỏng. . .”
Sau mười mấy phút, Giản Ny nhận được câu trả lời đã vui vẻ rời đi, tuy rằng Lôi Lâm không tỏ rõ là muốn đứng về phe nào, nhưng quan hệ với một vị phù thủy chính thức là việc mà bất kỳ gia tộc nào đều không dám lơ là.
Nhưng cô ta lại không nhìn thấy sau khi cô ta rời đi, trên khóe môi Lôi Lâm lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Ẩn giấu nhiều thứ như vậy, còn hi vọng ta đến giúp các người, thật sự cho rằng ta là oan đại đầu sao?”
Hai người chú của Giản Ny sở dĩ dám trắng trợn như thế, khẳng định là có tồn tại cường lực bảo đảm và chống đỡ, mới khiến tộc trưởng nhất hệ không thể không tìm kiếm ngoại viện, mà loại ủng hộ và bảo đảm này, Lôi Lâm có thể khẳng định có bảy phần mười là được vị Tây Cách Phất Lý Đức kia tán đồng!
Mà trong tình huống như vậy, đôi cha con Giản Ny cùng đường mạt lộ mới đặt hy vọng duy nhất lên trên người Lôi Lâm, thậm chí không tiếc dùng Giản Ny làm mồi nhử và đánh đổi!
“Ha ha. . . Cho rằng mình sẽ vì hạnh phúc của Duy Lâm mà mạo muội nhúng tay sao? Rất đáng tiếc, hạnh phúc thậm chí cả sinh mệnh của hắn trong mắt mình đều chỉ là đồ chơi thôi. . .”
Lôi Lâm liếc mắt nhìn Duy Lâm vẫn đang đứng sững sờ ở cửa một chút. Khóe miệng lộ ra nụ cười cân nhắc.
. . .
Sau ba ngày, Lôi Lâm mặc một bộ lễ phục tương tự âu phục màu đen, dẫn Duy Lâm đến thăm Áo Cổ Tư gia tộc.
“Lôi Lâm đại nhân, có thể nhìn thấy ngài thực sự là vinh hạnh của chúng ta!”
Giản Ny và cha cô ta- Áo Cổ Tư hầu tước được người hầu thông báo lập tức đi ra nghênh tiếp.
Lôi Lâm cũng mỉm cười đánh giá vị Áo Cổ Tư hầu tước này, vị hầu tước đại nhân này có mái tóc màu vàng óng, trên mặt còn có thể tìm được rất nhiều nét tương tự cùng Giản Ny, lúc này đang nở một nụ cười nhiệt tình mà khéo léo.
Mà ở phía sau lưng hắn, hai hàng ta tớ cung kính khom người xuống, bày ra tư thế mời chân thành nhất.
“Ừm!” Lôi Lâm khẽ gật gù, cùng Áo Cổ Tư hầu tước sóng vai đi vào, thậm chí chính mình còn muốn đi trước một bước.
Làm một phù thủy vốn có lực lượng và quyền lực, mà nụ cười trên mặt Áo Cổ Tư hầu tước càng thêm nhiệt tình, giống như không hề chú ý tới chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận