Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 883: Thế giới mép biên (2)

So với bọn họ, vẻ mặt một người khác lại phi thường phức tạp.
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ? Hắn không phải nói đi nghiên cứu tọa độ tinh giới sao? Không ngờ đây chính là một lý do, hắn lại lén lút lên cấp Thần Tinh…”
Trong phòng điều khiển, Tát Nhĩ cảm thụ hai trường lực khổng lồ trung hoà lẫn nhau, từ trên mặt đất đứng thẳng lên, tâm tình phi thường phức tạp.
Nguy cơ lần này có Lôi Lâm che chở, nói không chừng có thể thành công vượt qua.
Mà khiến tâm tình của hắn phức tạp chính là dù mình khổ tâm kinh doanh hay kiên trì cuối cùng,so với thực lực mạnh mẽ của đối phương lại chỉ là trò cười, đối phương chỉ cần một ngón tay là có thể chọc thủng bong bóng xà phòng là hắn.
“Cát Nhĩ Bá Đặc đại công! Ngài có một học sinh tốt…” Sau một hồi lâu, Tát Nhĩ thở dài, che giấu đi toàn bộ thất vọng cùng mờ mịt của mình, khàn giọng thông qua máy truyền tin rống to: “Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi! Phản kích! ! !”
Ầm! Giống như đèn tín hiệu vậy, hiệu lệnh của hắn lập tức gây nên biến hóa lớn.
Ở trên chiến trường, đông đảo thuật sĩ khôi phục như cũ đột nhiên bạo phát, đánh cho kẻ địch đến đây xâm phạm phải liên tục lùi về phía sau, không bao lâusau đã thu phục lại chiến tuyến lúc đầu.
Tát Nhĩ nhìn quanh chiến trường, trên mặt lại không có bao nhiêu vẻ vui mừng, hắn biết rất rõ then chốt thắng bại lần này không ở nơi này, mà là ở chỗ hai người liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ.
“Lôi Lâm chỉ là Thần Tinh mới lên cấp, có thể ngăn cản đối phương sao?”
Trong lòng mang theo lo âu, Tát Nhĩ đưa mắt nhìn đến trên không, mà ở nơi đó, có thể nhìn thấy một bóng lưng cao lớn che trước mắt Cam Lợi Nhĩ.
“Chuyện lần này cứ dừng tay như thế đi?”
Lôi Lâm mở miệng trước, liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ cũng là tồn tại có uy danh hiển hách trong số các phù thủy Thần Tinh, sức chiến đấu siêu quần, càng không cần phải nói hắn còn có nhiều minh hữu ở ngoài nữa.
Ngay khi Lôi Lâm xuất hiện, hắn cũng cảm giác được mấy đạo ý niệm hội tụ đến trên người chính mình, trong đó có một đạo còn mang theo hận thù thấu xương.
“Không chỉ có Cam Lợi Nhĩ, ít nhất còn có ba bốn Phù thủy Thần Tinh ở bên ngoài dò xét, Lam Sơn Vương cũng ở trong đó!”
Lôi Lâm dùng lực lượng linh hồn quét qua, trong nháy mắt đã hiểu rõ tình huống.
“Chỉ bằng mày?” Cam Lợi Nhĩ cười nhạo nói, không phải hắn xem thường đối phương, mà là Lôi Lâm rõ ràng chỉ là một thuật sĩ mới lên cấp Thần Tinh, mà hắn lại là phù thủy Thần Tinh thành danh đã lâu, làm sao có thể bị đối phương nói một câu dọa sợ? Nếu như thật sự làm như thế, vậy sau này hắn còn lăn lộn thế nào?
Đồng thời, hắn cũng có chút ấn tượng với tiểu thuật sĩ này, lúc trước chính là bởi vì mấy người bọn hắn, mới hại mình sắp thành lại bại, mất đi số lượng tài nguyên khổng lồ ở vùng đất bị lãng quên.
Thù mới hận cũ cùng gộp lại, hắn có thể lùi bước mới là lạ! Không nói những chuyện này, dù hắn đồng ý thì mấy Thần Tinh phía sau hắn cũng sẽ không đồng ý, chuẩn bị lâu như vậy để tiêu diệt Vồng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, cừu hận đã kết rồi, sao có thể vì đối phương nói một câu mà rút lui?
“Đã như vậy…” Lôi Lâm lắc lắc đầu, dáng vẻ như phi thường tiếc nuối.
“Vậy cũng đành để mày ngã xuống trước!”
Răng rắc! Giống như chớp giật, Lôi Lâm ra tay trước, sóng năng lượng cường đại xé rách không gian, hình thành một lỗ hổng lớn, sóng gợn không gian màu bạc dập dờn, bao phủ lấy hắn và Cam Lợi Nhĩ đều.
“Bọn họ đi tới biên giới thế giới để quyết chiến! Đi theo!”
“Loại chiến đấu cùng cấp bậc này, có thể nói là phi thường hiếm thấy, nếu như thu được hình ảnh, cũng có thể bán ra giá trên trời!”
Vài đạo ý niệm Thần Tinh giao lưu, một âm thanh khác lại nói: “Tuy rằng thuật sĩ Thần Tinh có huyết mạch bổ trợ, nhưng ta vẫn không coi trọng tiểu tử kia, tuy rằng nhân phẩm Cam Lợi Nhĩ không được, nhưng biệt hiệu liệp ma giả của hắn không phải để chơi!”
“Ta đồng ý, ta cược thuật sĩ kia sống không qua mười cái hiệp sẽ bại lui! Lam Sơn, ông thấy thế nào?”
“Ta…” Lam Sơn Vương sờ sờ gò má, rõ ràng ông ta đang nhớ đến mối thiệt ngầm lần trước, tuy rằng rất hi vọng Lôi Lâm bị thua thậm chí ngã xuống, nhưng ông ta cũng không nói gì: “Tên tiểu tử kia có chút ngoài dự đoán mọi người, các vị phải cẩn thận…”
“Hì hì! Ta nhớ rồi, một phân thân của Lam Sơn ông hình như chính là ngã xuống trên tay một thuật sĩ hóa tinh, không phải chính là hắn chứ?”
Một âm thanh khác vang lên khiến sắc mặt Lam Sơn Vương đen đi.
“Được rồi!” Là ý chí lớn nhất mở miệng, khiến những người kia lập tức yên tĩnh lại.
“Xem kỹ đối phương chiến đấu, thành bại lần này sẽ là căn cứ để chúng ta hành động!”
Thần Tinh chiến đấu với nhau thường kéo dài, đồng thời thường thường rất khó triệt để đánh giết đối phương, bởi vậy sức chiến đấu của Lôi Lâm thế nào sẽ trở thành then chốt để chiến cuộc phát triển tiếp theo!
Lôi Lâm khẽ thở dài, lúc này hắn trong một không gian kỳ dị, chung quanh là hắc ám, dòng chảy không gian màu bạc xẹt qua, xa xa còn có một chút ánh sáng tương tự tinh vân và hằng tinh, mênh mông tráng lệ như đại vũ trụ kiếp trước.
Mà đối diện với hắn, vẻ mặt Cam Lợi Nhĩ âm trầm, không gian loạn lưu nhỏ bé va chạm trên người hắn, lại bị một tầng lực lượng linh hồn ngăn cản , không có một chút tổn hại nào.
Phù thủy Thần Tinh vốn có năng lực có thể sinh tồn trong vết nứt không, đây cũng là lý đo để bọn họ có thể xuyên qua thế giới!
Đương nhiên, cũng nhất định phải là xem vết nứt không gian đẳng cấp nào.
Nơi Lôi Lâm lựa chọn này chính là biên giới của phù thủy thế giới, không gian bão táp khá ổn định, một số không gian loạn lưu nhỏ bé cũng có thể dùng lực lượng linh hồn của bản thân để phòng ngự.
Mà nếu là không gian loạn lưu như thời điểm thượng cổ đại chiến, hoặc là kẽ hở giữa hai thế giới thì không gian bão táp vô cùng cuồng loạn, đừng nói là phù thủy Thần Tinh, dù là phù thủy Huy Nguyệt rơi vào cũng chỉ có thể biến thành một đống cặn, như bò cạp nam ở thế giới Hàn Băng kia, chính là ngã xuống như thế.
Bởi Thần Tinh sát chiêu có lực phá hoại quá rộng khắp, hai vị Phù thủy Thần Tinh đại chiến với nhau càng có thể đánh vỡ toàn bộ đại lục, bởi vậy dù là giữa các phù thủy Thần Tinh có thù oán gì cần giải quyết, cũng sẽ chọn đi vào loại vết nứt không gian này để giải quyết.
Mặc kệ phá hoại thế nào đều sẽ không ảnh hưởng tới sự ổn định của thế giới chủ.
Địa điểm lần đại chiến này là đầm lầy Lân Hỏa, tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, nếu như thật sự đánh ở nơi đó, mặc kệ cuối cùng có thể thắng được hay không, nhưng đám Phù Nhị Phái Khắc nhất định sẽ chết sạch, thậm chí ngay cả toàn bộ đầm lầy Lân Hỏa còn tồn tại hay không cũng là vấn đề.
Đương nhiên Lôi Lâm không thể làm như thế. Bởi vậy chủ động kéo đối phương đến nơi này.
“Mày rất tốt!”
Cam Lợi Nhĩ dựng thẳng lông mày lên, từng tia điện lưu màu xanh lam không ngừng lưu chuyển giữa hai hàng lông mày, hiển nhiên là đang phi thường phẫn nộ.
Bị một hậu bối ám hại, chính là một sỉ nhục lớn lối với hắn, tuy rằng hắn cũng không dám mạo hiểm bị đông đảo Thần Tinh khiển trách mà khai chiến ở chủ thế giới, nhưng hắn muốn tự mình lựa chọn chiến trường chứ không phải bị đối phương mạnh mẽ lôi vào đay.
“Cam Lợi Nhĩ! Chuyện lần trước ở vùng đất bị lãng quên, ngày hôm nay cùng giải quyết luôn!”
Giọng nói Lôi Lâm rất nhẹ, nhưng kiên định lạ thường, lúc trước suýt nữa bị đối phương vồ một cái mà chết, thậm chí bị bức phải trốn ở tổng bộ hơn một thế kỷ, hắn vẫn luôn không quên đâu.
Lúc trước không nói chuyện trả thù là vì thực lực không đủ. Nói ra cũng là trò cười, nhưng hiện tại chính là thời điểm có thù báo thù.
“Mày còn dám nới tới chuyện này? ? ?”
Cam Lợi Nhĩ vô cùng phẫn nộ, nếu không phải bọn họ ngang ngược nhúng một tay, vùng đất bị lãng quên, còn có tất cả tài nguyên trong bí cảnh Lưu Sa đều là của hắn, sao có thể bị đối phương tranh giành?
Càng không cần phải nói tới chuyện hắn còn bị ba vị thuật sĩ Thần Tinh đồng thời chèn ép, khiến suýt chút nữa lên trời không đường xuống đất không cửa.
“Món nợ của lão sư mày, lần này nhất định phải do mày trả lại!”
Trong con ngươi màu bạc của Cam Lợi Nhĩ lóe lên tia sáng lạnh sắc bén, một trường mâu màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên tay.
Ở đầu mũi nhọn trường mâu, mơ hồ còn có tiếng ma quỷ khóc, nhiếp hồn đoạt phách, phi thường khủng bố.
“Mày chỉ mới vừa lên cấp bốn, có thể có hiểu gì về Thần Tinh chiến đấu? Chấp nhận vận mệnh thất bại đi!”
Cam Lợi Nhĩ quát khẽ: “Cấp bốn vu thuật —— ma quỷ khóc lóc!”
Hắn đột nhiên ném trường mâu trên tay ra. Ầm! Giống thời đại Thái cổ một lần nữa giáng lâm, cảnh tượng người khổng lồ A Nhĩ Cam trong truyền thuyết ném mạnh thương A Cơ Nỗ Tư để dập tắt Thái Dương, đánh giết con trai Thái Dương!
Sức mạnh điên cuồng mãnh liệt giáng lâm, trường mâu màu đen giống như hóa thành một tia chớp màu đen, ngay cả hư không loạn lưu đều bị bắn ra, trong nháy mắt đi tới trước mặt Lôi Lâm.
Dùng lực lượng linh hồn của phù thủy Thần Tinh, thúc đẩy mẫu vu thuật cấp bốn, hiệu quả tạo thành chính là uy lực như trời long đất lở!
“Liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, quả nhiên không phải chỉ là hư danh!”
Lôi Lâm than thở, “Đáng tiếc ta cũng không yếu như mày tưởng tượng!”
Hắn chuẩn bị để lên cấp Thần Tinh không phải là chuyện một sớm một chiều, trong thời gian dài dằng dặc như thế, hắn đã sớm chiếm được mấy mẫu vu thuật cấp bốn không trọn vẹn, thông qua chíp bổ sung và mô phỏng thôi diễn, hắn đã nắm giữ được, sử dụng cũng vô cùng thông thạo.
Đồng thời, hắn được rất nhiều ký ức từ huyết mạch truyền thừa, bàn về kinh nghiệm chiến đấu cấp bậc Thần Tinh thì chỉ chỉ nhiều chứ không ít hơn so với Cam Lợi Nhĩ.
“Tê tê…”
Phía sau Lôi Lâm hiện ra hư ảnh Khoa Mạc Âm cự xà với hai mắt lớn màu hổ phách, lớp vảy trôi chảy, răng nanh sắc bén đột nhiên nổi lên.
“Tuân theo cổ xưa khế ước, sức mạnh huyết mạch làm việc cho ta, hóa thành kiên thuẫn…”
Lôi Lâm mở miệng, âm điệu tinh tế mà sắc nhọn, giống cự xà gào thét, ngâm xướng ra thượng cổ thần chú khó đọc.
Tuy rằng mỗi một âm tiết đều có thể nghe được rõ rõ ràng ràng, nhưng Lôi Lâm lại niệm xong chú văn trước khi trường mâu đâm đến, hoàn thành chuẩn bị vu thuật, khiến cho người ta có cảm giác thời gian thác loạn quỷ dị.
“Huyết mạch chi thuẫn!”
Một tấm khiên có cảm giác như tuyên cổ vĩnh tồn bên trên vẽ Khoa Mạc Âm cự xà có vảy màu đen hung mãnh, đột nhiên từ giữa hư không nổi lên, ở mặt ngoài còn dập dờn ra tia chớp màu đỏ ngòm.
Ầm!
Như nhật nguyệt va chạm vào nhau, lại giống sao chổi đụng địa cầu, trường mâu ma quỷ như tia chớp màu đen đột nhiên đâm tới tấm khiên, tia sáng đỏ như màu và màu đen dây dưa, bùng nổ ra dư âm khủng bố.
Từng dòng không gian loạn lưu như biển gầm lan ra hai bên, nếu như đang ở thế giới chủ, chỉ sợ chỉ vì dư âm này mà toàn bộ tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi sẽ hóa thành tro bụi.
“Không… Không thể!” Giọng nói của Cam Lợi Nhĩ khàn khàn, bởi vì thông qua lực lượng linh hồn liên hệ, hắn biết rõ mũi nhọn của trường mâu ma quỷ bị tia chớp màu đỏ máu cọ rửa đã rút đi màu sắc lúc đầu, mà Khoa Mạc Âm cự xà trên tấn khiên của đối phương lại giống như sống lại, đang há to miệng mạnh mẽ cắn tới mũi mâu!
Răng rắc! Trường mâu màu đen bị cự xà trực tiếp cắn đứt, đột nhiên muốn nổ tung lên.
Ầm ầm ầm! Không gian loạn lưu tán loạn, vỡ ra một khe lớn đến mức ngay cả Lôi Lâm và Cam Lợi Nhĩ đều nhất định phải tạm thời tránh né mũi nhọn.
“Thuẫn kích!” Tấm khiên lớn giống ngọn núi lớn nghiêng đi, đè ép xuống Cam Lợi Nhĩ, mà Lôi Lâm cũng theo sát xông lên, công kích vô cùng ác liệt.
“Không thể!” “Không thể!” “Không thể!”
Cam Lợi Nhĩ vừa chật vật chống lại, vừa thất thần hét lớn: “Một kẻ mới lên cấp thuật sĩ, sao lại…”
Trong lòng hắn đầy cay đắng, biểu hiện của Lôi Lâm không hề giống vừa thăng cấp Thần Tinh, vô cùng quen thuộc đối với chiến đấu trong vết nứt hư không, thậm chí trình độ khó chơi còn vượt qua mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc.
“Nhìn dáng vẻ này thì huyết mạch truyền thừa của mình phi thường hiếm thấy a!”
Lôi Lâm nhìn thấy vẻ mặt của hắn là biết biểu hiện của mình quá nổi bật, chỉ sợ mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không có thực lực như vậy.
“Hẳn là bởi huyết mạch của mình tinh khiết dị thường, vì thể thu được huyết mạch truyền thừa cũng nhiều hơn, mà mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc lão sư thu hoạch kèm hơn mình nhiều…”
Truyền thừa ký ức của sinh vật huyết mạch, xưa nay đều khắc vào huyết dịch, mà độ tinh khiết huyết mạch đời sau càng cao, truyền thừa nhận được cũng càng phong phú, nhận được càng nhiều chỗ tốt.
Lôi Lâm có chíp tinh luyện huyết mạch, còn có cả khớp xương xà nữ phụ trợ, độ tinh khiết huyết mạch của hắn e là thuộc hàng đầu trong số các thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà Thần Tinh!
Trong chớp mắt, Lôi Lâm đã nghĩ rõ nguyên do, trên tay lại không dừng lại một chút nào.
Răng rắc! Một lớp vảy màu đen hiện lên trên tay phải của hắn, hình thành lưỡi đao sắc bén.
Khoa Mạc Âm chi lân cấp bốn, trên phù văn càng thêm cổ điển, toàn bộ ánh sáng đã ẩn vào trong, lại mang theo sức mạnh dị thường sắc bén.
Phốc! Một tầng ánh sáng màu đen ảm đạm hiện lên trên lưỡi dao. Lôi Lâm không chút lưu tình chém qua trước ngực Cam Lợi Nhĩ.
Lực lượng linh hồn hai bên trung hoà lẫn nhau, sau đó lưỡi dao mang theo sức mạnh to lớn của Lôi Lâm chém rách thiên phú phòng ngự của Cam Lợi Nhĩ, trực tiếp khiến trước ngực hắn rách ra một lỗ hổng lớn. Máu tươi bắn ra! Thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy nội tạng và xương cốt bên trong.
“Sao… Làm sao có thế?” Cam Lợi Nhĩ ôm ngực không ngừng lui lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
“Sao ta có thể thất bại? Còn thua một tiểu bối mới lên cấp?”
Cam Lợi Nhĩ gầm lên, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hoàn toàn không còn cảm giác ung dung lúc trước, ngay cả con ngươi màu bạc cũng bị tơ máu tràn ngập.
“Không! Ta vẫn chưa thua! Ta còn có lá bài tẩy cuối cùng! ! !”
Cam Lợi Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu, trên người nổi lên hơi thở cực kỳ nguy hiểm: “Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ! Ngày hôm nay ta muốn để mày biết phù thủy cấp bốn chúng ta, vì sao lại được xưng là Thần Tinh cùng chỗ dựa chân chính và lá bài tẩy!”
Một vòng ánh sáng thiên phú vu thuật hóa thành một vòng sáng, đột nhiên nổi lên trên người hắn.
“Thiên phú vu thuật cấp một —— hỗn loạn trường lực!”
Sau đó, là vầng sáng đại biểu thiên phú vu thuật cấp hai…
Đợi đến cuối cùng, khí tức trên người Cam Lợi Nhĩ đã tăng vọt đến cực hạn, bốn vầng sáng vu thuật chìm nổi bất định ở trên người.
Thần Tinh sát chiêu! Sau khi bị Lôi Lâm dồn tới đường cùng, Cam Lợi Nhĩ rốt cục hung hăng vận dụng Thần Tinh sát chiêu của chính mình, cũng là lá bài tẩy cuối cùng của hắn!
“Thần Tinh sát chiêu à…”
Khóe miệng Lôi Lâm lộ ra nụ cười. Ký ức lúc trước quan sát ảnh lưu niệm lại hiện lên.
“Ta cũng có đấy!”
Nụ cười thu lại, trên người Lôi Lâm cũng loé lên tầng ánh sáng màu đỏ ngòm.
“Đầu tiên, là thiên phú vu thuật cấp một —— Khoa Mạc Âm chi lân! Hoá đá chi đồng!”
Một tầng vảy màu đen che thân thể Lôi Lâm, ánh mắt hắn cũng biến thành thụ đồng màu hổ phách.
“Sau đó là thiên phú vu thuật cấp hai —— Gan kịch độc!” Đến từ thượng cổ độc tố, đột nhiên hiện lên chung quanh Lôi Lâm.
“Còn có thiên phú vu thuật cấp ba —— Hoảng Sợ Chấn Nhiếp!” Sau khi lên cấp cấp bốn, uy nghiêm trên người Lôi Lâm càng thêm kinh khủng, chân chính tái hiện lại uy thế của kẻ săn mồi đỉnh cấp thời thượng cổ: Khoa Mạc Âm cự xà.
“Cuối cùng, là thiên phú vu thuật cấp bốn —— huyết mạch biến hình thuật! Tổ hợp thượng cổ Thần Tinh sát chiêu —— Khoa Mạc Âm xà hóa! ! !”
Chất trong thức hải Lôi Lâm đột nhiên xoay tròn lên, mà có lực lượng linh hồn thúc đẩy, bốn thiên phú vu thuật của hắn ảnh hưởng lẫn nhau rồi tăng cường, sản sinh ra biến chất khủng bố! ! !
Ở giữa hư không, một hắc xà có thân dài vượt qua mấy vạn mét, dường như chỉ quét đuôi một cái là có thể đập bay một hành tinh ra ngoài đột nhiên nổi lên.
Khoa Mạc Âm cự xà chỉ tồn tại ở thời đại thượng cổ, nghe đồn là kẻ săn mồi đỉnh cấp trong thần thoại—— Đột nhiên giáng lâm ở nơi này!
Cự xà màu đen trôi nổi giữa hư không có đồng màu hổ phách lớn như ngôi sao, vảy màu đen trên người lập loè cảm xúc bóng loáng.
Đây không phải kết quả khi vu thuật chế tạo ra huyễn ảnh và khí tức huyết mạch, mà là huyết nhục tồn tại thực sự! ! !
Thần Tinh sát chiêu của thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà thượng cổ —— Khoa Mạc Âm xà hóa! ! ! Chính là để thuật sĩ tạm thời phản tổ, biến hình thành sinh vật thượng cổ khủng bố!
Sinh vật thượng cổ Thần Tinh Hoàn toàn do thuật sĩ có thần trí khống chế, thậm chí còn giữ nguyên năng lực thi pháp.
Sức mạnh thân thể và năng lực phép thuật khủng bố, thuật sĩ Khoa Mạc Âm cấp bậc Thần Tinh tuyệt đối là ác mộng của đông đảo phù thủy Thần Tinh!
Bị thụ đồng to lớn nhìn chằm chằm, cả người Cam Lợi Nhĩ lạnh lẽo, nỗi hoảng sợ ẩn sâu trong lòng đột nhiên nổi lên.
“Không! Không! Ta còn có Thần Tinh sát chiêu! Liều mạng!”
Vào lúc này, Cam Lợi Nhĩ cũng đã hoàn thành Thần Tinh sát chiêu của chính mình, ánh sáng rực rỡ xán lạn từ trên người hắn bộc phát ra.
“Thiên phú vu thuật cấp một- Hỗn Loạn Trường Lực!”
“Thiên phú vu thuật cấp hai- Lực lượng Lưu Tinh!”
“Thiên phú vu thuật cấp ba- Tinh Hoàn Bạo!”
“Thiên phú vu thuật cấp bốn- Nghi Quỹ Loạn Lưu, tổ hợp Thần Tinh sát chiêu —— Không gian Lưu Tinh! ! !”
Ầm! Hư không nổ tung, một thiên thạch khổng lồ hiện lên, hóa thành sao băng bắn tới Lôi Lâm, không gian ở trước viên sao băng kia không ngừng sinh diệt.
“Tê tê. . .”
Khoa Mạc Âm cự xà gào thét, nghênh tiếp ngồi sao băng kia, đại chiến bạo phát. . .
. . .
Phù thủy thế giới, trên bầu trời đầm lầy Lân Hỏa, đông đảo ý chí Thần Tinh cùng nghẹn ngào kêu lên.
“Sao. . . Sao lại thế. . . Tên tiểu tử kia xà hóa thành Khoa Mạc Âm, vì sao lại mạnh như thế?”
Sau một hồi im lặng rất lâu, ý chí mạnh mẽ nhất ở giữa kia mới lên tiếng: “Thuật sĩ thiên phú vu thuật không chỉ lấy cấp bậc để quyết định uy lực, còn có nhân tố huyết mạch! Huyết mạch càng thuần túy thì uy lực vu thuật càng lớn!”
“Ý của ngài là tên tiểu tử kia có độ tinh khiết huyết mạch thậm chí còn cao hơn cả ba người Cát Nhĩ Bá Đặc kia sao?”
“Đúng, thật tiếc là không sớm phát hiện đối phương rồi bóp chết. . . Hiện tại đã để hắn trưởng thành. . .” Ý chí ở giữa thở dài, dáng vẻ đầy tiếc hận.
“Nhìn tình huống này thì Cam Lợi Nhĩ thua chắc rồi. . .” Sau đó, những âm thanh lại kẹt lại giống như con vịt bị bóp lấy cái cổ, có lẽ là vì quan chiến mà bị dọa sợ.
“Đùa à!” “Làm sao có thế? ? ?”
Rất nhiều ý chí giống như vừa nhìn thấy chuyện gì rất khó tin, cả đám cùng thất thần.
Ong ong!
Ở trên chiến trường, hư không thoáng vặn vẹo, Lôi Lâm mặc phù thủy bào màu đen, ngạo nghễ đứng thẳng.
Mà sau khi nhìn thấy Lôi Lâm, đông đảo thuật sĩ huyết mạch phía dưới mới rốt cục thở ra một hơi, cùng hô to: “Lôi Lâm! Lôi Lâm!”
Chợt tiếng kinh hô của đoàn người cũng bị cắt đứt.
Bởi vì Lôi Lâm giơ lên một cái đầu chết không nhắm mắt, khuôn mặt trên đầu kia có đôi môi rất mỏng, con ngươi màu bạc. Chỉ là lúc này đã mất đi toàn bộ ánh sáng lộng lẫy, đây là đầu của liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ! ! !
“Liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ đã thất bại ngã xuống, còn ai muốn lên?”
Lôi Lâm ngạo nghễ đứng giữa trường, cầm theo đầu của Cam Lợi Nhĩ, liếc nhìn chung quanh.
Từ xưa tới nay, phù thủy cấp bốn cao cao tại thượng, giống như Thần Tinh mà lại ngã xuống ở ngay trước mặt bọn họ như thế?
Không chỉ là liên quân phù thủy, ngay cả các thuật sĩ của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đều có không thể tin tưởng đưa tay véo chính mình, để chắc chắn chính mình không phải đang nằm mơ.
Chiến trường bên dưới nhất thời rơi vào tĩnh mịch, đợi nhóm thuật sĩ khôi phục như cũ thì cả đám đều thét lên ầm ĩ.
Cho tới nay, gánh nặng ngột ngạt trong lòng bọn hắn thực sự quá trầm trọng. Mà hiện tại đã có cơ hội, tự nhiên sẽ xả ra toàn bộ. Thậm chí có vẻ điên cuồng.
“Cậu không nên giết hắn!” Ý chí lớn nhất nói.
Cùng lúc đó, Lôi Lâm cũng đang giao lưu ý chí cùng các Thần Tinh khác.
“Đây là chiến tranh, chiến tranh không chết không thôi!” Lôi Lâm không lùi một bước
“Nói như vậy thì cậu cũng muốn không chết không thôi với chúng ta?” Đối phương đương nhiên sẽ không bị Lôi Lâm uy hiếp doạ đến.
“Đương nhiên. . . Không! Nếu như các vị vẫn quyết định tiếp tục chiến tranh, ta sẽ vứt bỏ đi tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi để chạy trốn, sau đó sẽ lần lượt tập kích trụ sở của các người!”
Lôi Lâm không chút xấu hổ đáp, lời này trái lại khiến đối phương rơi vào im lặng.
Chiến đấu giữa phù thủy Thần Tinh đều luôn kéo dài, một khi không thu thập được đối phương, để đối phương chạy mất, thế thì tiếp theo sẽ là trả thù điên cuồng, dù tổ chức nào cũng không chịu nổi.
Mà Lôi Lâm đã dùng chiến tích của hắn chứng minh, hắn không phải loại thuật sĩ mới lên cấp Thần Tinh kia, cho dù trong số các Thần Tinh, hắn cũng là tồn tại có sức chiến đấu hàng đầu!
Các phù thủy Thần Tinh này đương nhiên có thể liên thủ đánh bại hắn, nhưng nhất định phải bỏ ra cái giá khổng lồ, thậm chí nhất định sẽ bị hắn đánh trọng thương rồi hắn chạy mất, vậy thì sẽ phi thường phiền phức!
Khi trả giá cùng thu hoạch không tỉ lệ thuận, thậm chí còn có mầm họa lớn lưu lại, cho dù là Phù thủy Thần Tinh cũng sẽ không muốn đánh đổi.
Đông đảo ý chí lập tức ồn ào.
“Lẽ nào cứ buông tha hắn như thế? Hắn đã đánh giết Cam Lợi Nhĩ!”
” Không phải Cam Lợi Nhĩ còn có phân thân sao?”
“Thực lực cấp ba có ích lợi gì? Hơn nữa Cam Lợi Nhĩ cũng có rất nhiều kẻ thù là Phù thủy Thần Tinh, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này, đã có thể xem Cam Lợi Nhĩ thành người chết!”
“Không! Tuyệt đối không thể bỏ cho qua hắn!” Đây là Lam Sơn Vương, ông ta hận Lôi Lâm nhất.
“Đúng không?” Lôi Lâm truyền âm trực tiếp vào trong đầu của ông ta.
“Lam Sơn Vương, nếu như cuối cùng liên quân lựa chọn khai chiến, ta bảo đảm chuyện về tinh tiết trùng sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ đại lục!”
Ý chí của Lam Sơn Vương run lên, sau đó nhìn chung quanh một chút, thấy không có phù thủy nào phát hiện mình đang truyền âm với Lôi Lâm, không khỏi càng thêm kiêng kỵ Lôi Lâm: “Mày đang uy hiếp ta?”
“Ta đúng là đang đe dọa ông!” Lôi Lâm trả lời không chút khách khí: “Hiện tại ta đã là Thần Tinh, ông không làm gì được ta, mà ta nói ra sẽ có bao nhiêu người lựa chọn tin tưởng?”
Cuối cùng, hắn còn nói thêm một câu, giống như một chủy thủ sắc bén cắm trong đầu Lam Sơn Vương: “Còn nữa, trong không gian vật phẩm của tôn tử ông, vị tộc trưởng Lý Á kia, ta phát hiện rất nhiều đồ vật ghê gớm đây! Nhiều chân dung phác hoạ thú vị như vậy, nếu như lưu truyền đi, e là. . .”
“Được rồi!” Âm điệu Lam Sơn Vương lập tức đề cao lên quãng tám, cuối cùng lại không thể không yếu thế: “Ta đồng ý với cậu!”
Lúc nói lời này, trái tim Lam Sơn Vương đều đang chảy máu.
Ông ta phi thường rõ ràng, lúc này đồng ý như thế, không những sau này không thể báo thù, trái lại còn luôn bị Lôi Lâm uy hiếp.
Nhưng ông ta cũng không có biện pháp gì khác, dù sao luận thực lực ông ta còn không bằng Cam Lợi Nhĩ, ngay cả Cam Lợi Nhĩ đều bị đối phương giết, hắn muốn vận dụng vũ lực thì chỉ là trò cười mà thôi.
. . .
“Đáng ghét! Làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy?”
Trên mặt đất, trong trung tâm chỉ huy của liên quân, nhìn huyết mạch thuật sĩ không ngừng phản công, đặc biệt Lôi Lâm mang theo uy thế đánh giết một vị phù thủy Thần Tinh xuất hiện , khiến cho phù thủy có mái tóc màu xanh của liên quân lập tức rơi vào cuồng loạn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Do dự lóe lên ở trên mặt, phù thủy có mái tóc màu xanh mạnh mẽ cắn răng một cái: “Mệnh lệnh chiến tranh cự thú Khoa Gia Tư toàn lực tiến công, cuối cùng tự bạo, cho dù không thể thu được toàn bộ chiến công, cũng nhất định phải khiến đối phương tổn thất lớn nhất! Ít nhất phải tiêu hao mất con rối cự xà kia!”
Chiến tranh cự thú cũng giống diệt thế song xà con rối của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, đều là kết quả do Thần Tinh chế tạo, tuy rằng có một phần thực lực Thần Tinh, nhưng cũng không thể hoàn toàn phát huy, cũng không có bao nhiêu thần trí.
Nhưng cho dù là như vậy, lực phá hoại khủng bố khi nó tự bạo sinh ra cũng hoàn toàn không thể khinh thường, nếu như Lôi Lâm không chú ý, nói không chừng không chỉ là diệt thế song xà, ngay cả toàn bộ thành thị tổng bộ đều sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
Đúng như những phù thủy Thần Tinh kia kiêng kỵ Lôi Lâm, Lôi Lâm cũng không thể vì hắn tạo thành tổn thất lớn mà thương tổn hắn, đây là uy hiếp lẫn nhau.
Nghĩ tới đây, phù thủy có mái tóc màu xanh làm ra quyết định, hắn lấy từ eo ra một chuỗi dây chuyền đá quý màu xanh lục, muốn tuyên bố mệnh lệnh.
Mà vào lúc này, đột nhiên một làn gió thơm từ thân thể mà hắn hết sức quen thuộc đi tới phía sau của hắn, hương vị của nước quanh quẩn trên chóp mũi của hắn.
“Đừng nghịch, đang làm chính sự đây!” Phù thủy có mái tóc xanh chau mày, nhưng không đẩy đối phương ra, hắn đương nhiên vô cùng quen thuộc người phía sau này, hắn không có một chút phòng bị nào.
Đột nhiên, sắc mặt tên phù thủy này trở nên cực kỳ mờ mịt, lại giống như cực kỳ thống khổ, hắn cúi đầu, nhìn mũi đao từ ngực mình lộ ra, bên trên còn có từng giọt máu đỏ tươi giọt nhỏ.
Một tiếng nói nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn chậm rãi nói: ” Bộ trưởng “Ám xà bộ”:Thúy Lệ Ti vấn an ngài!”
“Cô. . . Cô. . .” Trong miệng phù thủy có mái tóc xanh không ngừng phun ra bọt máu, hắn căn bản không có cảnh giác gì với nữ phù thuỷ sau lưng mình, mà thiên phú phòng ngự của chính mình bị chủy thủ của đối phương đâm vào lại yếu đuối như vậy.
“Nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi hoàn thành, cũng thật sự phải cảm tạ ngài! Còn có, không nên nghĩ lợi dụng thuật chuyển sinh ký mệnh, ta đã sớm biết vị trí của nó. . . Một câu cuối cùng, sự lựa chọn của anh thực sự mười phần sai, anh thực sự không nên đối địch với chúng ta. . .”
Giọng của nữ phù thủy này giống nọc độc ngọt ngào nhất, dọc theo chủy thủ truyền vào trong cơ thể nam phù thủy có mái tóc màu xanh kia, khiến cho sinh mệnh lực của hắn không ngừng trôi qua, ngay cả tầm mắt đều mơ hồ.
Sau đó, một tia sáng màu đen lóe lên, ngón áp út trên tay trái của phù thủy có mái tóc xanh kia bị thiêu thành tro tàn.
Làm cao cấp phù thủy, lại là chỉ huy liên quân, trên người hắn đương nhiên là có rất nhiều lá bài tẩy bảo mệnh, quan trọng yếu nhất chính là ký mệnh thuật, có thể mang linh hồn chuyển đến bất kỳ một phần nào trên thân thể, chỉ cần một phần này còn tồn tại, là có thể lần thứ hai sống lại.
Nhưng rất đáng tiếc, đối phương đã sớm thăm dò rõ ràng tất cả của hắn.
“Khẩu lệnh: gklm…”
Sau mấy tiếng chú, ánh sáng trên dây chuyền bảo thạch lóe lên, ở giữa mơ hồ hiện ra dáng vẻ một con chiến tranh cự thú loại nhỏ.
“Nhanh chóng rơi xa nơi này, bắt đầu trình tự tự hủy!”
Sau khi lạnh lùng ra lệnh, dây chuyền trên tay nữ phù thuỷ lập tức hóa thành tro tàn, sau đó cả người cô ta bước vào một tầng ngọn lửa màu xanh biếc, biến mất không còn tăm hơi…
Bộ tổng chỉ huy liên quân rơi vào hỗn loạn, khiến liên quân nhất thời đại loạn, thậm chí có quân đoàn đã bắt đầu lựa chọn lui lại.
“Rất tốt! Rất tốt! “Ám xà bộ” của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi thật khá, thậm chí ngay cả tổng chỉ huy của chúng ta đều có thể thâm nhập vào!”
Ý chí ở giữa nghiến răng nghiến lợi.
“Ta làm sao biết?” Lôi Lâm thầm trợn trắng mắt trong lòng, trước đó địa vị của hắn ở Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi còn không tiếp xúc được tới những chuyện này, nhưng cũng không trở ngại hắn phát huy ngay tại trường thi.
“Chiến tranh là nơi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hiện tại, đến phiên các vị lựa chọn, với tình hình hiện tại của liên quân, e là không cần chúng ta tiến công cũng sẽ lập tức rơi vào hỗn loạn…”
Lôi Lâm nói với vẻ đã định liệu trước, giống như nữ gián điệp kia chính là do hắn phái ra đi vậy.
Mà chiến tranh cự thú Khoa Gia Tư lại ục ục kêu, bỏ qua diệt thế song xà, đột nhiên hướng chạy trốn ra ngoài, gây ra từng đợt địa chấn, liên quân chắn đường của nó đều biến thành thịt nát.
Trong lúc chạy, từng bắp thịt từ trên người nó lại không ngừng rớt xuống, đây là mệnh lệnh khởi động trình tự tự hủy trước đó.
Nhìn tình cảnh này, đông đảo ý chí trở nên trầm mặc, sau đó lập tức trao đổi với nhau.
Lôi Lâm lại tự tin mỉm cười đối mặt.
Bây giờ đối phương rõ ràng tốn công mà không thu được kết quả tốt, đang do dự, mà vừa nãy Lam Sơn Vương ngoan cố nhất lại bị hắn thuyết phục, từ người phản đối đã biến thành người ủng hộ. Cứ thế ít nhất có hai phiếu đồng ý, đối với tình huống thế lực ngang nhau bỏ phiếu cũng là một thẻ đánh bạc lớn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ý chí lớn nhất bắn ra sóng linh hồn to lớn, liên lạc với quân đoàn liên quân.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đoàn kỵ sĩ Lam Vũ và các liên quân phù thủy khác nhanh chóng lui lại.
Chỉ có đoàn phù thủy ma quỷ, và một số tổ chức loại nhỏ tương tự bàn tay Bàn Tay Báo Thù là còn dừng lại chỗ cũ, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
“Lần này là ngươi thắng!” Ý chí to lớn đối diện phát ra âm thanh.
“Đa tạ chư vị! Ta chỉ cần giữ được khu vực trung tâm ở đầm lầy Lân Hỏa này , còn chiến tranh lần này nhất định phải do thành Tội Ác cùng Bàn Tay Báo Thù gánh chịu…”
Lôi Lâm thấy tốt thì thôi, chỉ hơi khom người nói.
Hắn nói như vậy chính là giữ lại thế cục hiện nay, chắp tay nhường toàn bộ địa vực mà đối phương đã xâm chiếm, đồng thời còn không truy cứu trách nhiệm thế lực khác.
Lôi Lâm nghĩ rất rõ ràng, lúc trước Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi bởi vì có ba thuật sĩ chống đỡ, mới có thể duy trì lãnh thổ lớn như thế, mà hiện tại chỉ còn một mình hắn, có thể duy trì khu vực hiện nay đã là vô cùng tốt.
Đồng thời với thực lực đơn bạc hiện tại của hắn, đồng thời đối địch cùng nhiều thế lực Thần Tinh như vậy cũng không hiện thực, chỉ có thể tìm vài kẻ thế mạng để giải quyết.
Mấy tổ chức nhỏ như Bàn Tay Báo Thù vốn là lựa chọn tốt. Hơn nữa một thành Tội Ác đã mất đi Thần Tinh che chở, cũng đầy đủ rồi.
“Rất tốt! Cậu lựa chọn rất chính xác!” Giọng nói của ý chí lớn nhất xuất hiện một tia nhu hòa hiếm thấy.
“Tin tưởng trong thời gian sau này, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt…”
Trong phạm vi giao du của Thần Tinh chính là đơn giản như vậy, một khi phát hiện không thể hoàn toàn tiêu diệt đối phương, vậy giao hảo với nhau cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ hai người có thực lực mạnh đang giao chiến với nhau nhưng tới ngày thứ hai đã có thể bắt tay giảng hòa, tất cả những chuyện này đều có thể xảy ra với phù thủy Thần Tinh.
Lần này nếu không phải Lôi Lâm đột nhiên xuất hiện, những tên sói đói này nào có thề dễ nói chuyện như vậy? E là toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi sẽ bị cắn nuốt đến mức một mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Phù!
Những ý chí kia dần rời đi, mà vào lúc này, Lôi Lâm mới chậm rãi thở phào một hơi.
Hắn biết nguy cơ của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đã tạm thời vượt qua.
“Lôi Lâm đại nhân!” “Lôi Lâm đại nhân!” “Lôi Lâm đại nhân!”
Mà ở phía dưới trong tổng bộ, trên người rất nhiều huyết mạch thuật sĩ mang theo vết thương, nhìn liên quân bỏ chạy đều không khỏi lớn tiếng hoan hô. Đặc biệt ánh mắt nhìn Lôi Lâm như đang nhìn thấy thần linh của chính mình.
Tát Nhĩ nhìn tình cảnh này, cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ.
Hắn biết từ nay về sau, chỉ sợ toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm sẽ rơi vào tay thuật sĩ Thần Tinh kia khống chế.
...
“Ây… Ta… Đây là ở đâu?”
Phù Nhị kêu một tiếng rồi tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, trong đôi mắt còn có chút thất thần.
Rất nhanh, đại chiến thảm liệt, máu thịt tung toé, phù thủy Thần Tinh xuất hiện, cùng với một đôi mắt ôn hòa xuất hiện lúc cuối cùng đều hiện lên trong đầu cô.
“Tộc trưởng đại nhân tỉnh rồi!” Bên cạnh có hai hầu gái xinh đẹp nhìn thấy Phù Nhị tỉnh lại, lập tức hoan hô rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Phù Nhị một lần nữa chình trang lại, khôi phục vẻ khôn khéo già giặn dĩ vãng, đang ngồi bên giường, lắng nghe đông đảo trưởng lão và Vưu Lợi An vội vã chạy tới nói chuyện, miệng nhỏ chậm rãi há ra.
“Nói như vậy… Lôi Lâm! Ồ không! Lôi Lâm đại nhân đã lên cấp là cảnh giới Thần Tinh sao?”
Phù Nhị lẩm bẩm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, trước đó cô chính là bị Lôi Lâm kích thích, mới bế quan nỗ lực đột phá lên cấp hóa tinh.
Vốn cho rằng lần thứ hai vượt qua đối phương, không ngờ sau đó Lôi Lâm lại biểu diễn ra thực lực hóa tinh cường đại, thậm chí thời gian lên cấp còn trước cô.
Hiện tại, hắn còn trực tiếp đột phá bình cảnh Thần Tinh, đạt đến cảnh giới cấp bốn mà đông đảo phù thủy ở trung bộ đại lục đều tha thiết ước mơ.
Thậm chí, còn dùng tư thái cường tuyệt, ra tay đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, cứu lại toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đang rơi vào tình thế nguy cấp.
“Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, chênh lệch giữa ta và hắn đã khổng lồ như vậy sao?”
Hai mắt Phù Nhị nóng lên như muốn khóc, nhưng cuối cùng cô đã rèn luyện lâu như vậy nên vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
“Đúng! Dựa vào lời dặn trước đó của Lôi Lâm đại nhân thì lực lượng tinh thần của ngài khô cạn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Vưu Lợi An cẩn thận từng li từng tí nhìn Phù Nhị, sau đó lại liếc nhìn trưởng lão gia tộc một chút.
Trong lòng, bọn họ vẫn đang vô cùng khâm phục vì trước đó Phù Nhị luôn kiên quyết giúp Lôi Lâm, bây giờ đối phương đã lên cấp Thần Tinh rồi, thậm chí nắm giữ quyền to của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, sau này nhất định sẽ có ưu tiên cho gia tộc của bọn họ.
Thậm chí… Có trưởng lão lén lút liếc Phù Nhị một chút.
Tuy rằng đang bị trọng thương khiến sắc mặt Phù Nhị có chút tái nhợt, nhưng vẫn toát ra phong tình xúc động lòng người, thậm chí càng có chút điềm đạm đáng yêu.
Nếu như vị tộc trưởng này có thể mê hoặc Lôi Lâm đại nhân, vậy trong gia tộc mình chẳng phải là có thể thu được huyết mạch Khoa Mạc Âm cấp bậc Thần Tinh sao?
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt những trưởng lão này đã đỏ lên, thân thể run rẩy đến mức không kềm chế được.
“Không cần, ta muốn đi gặp hắn một chút!”
Phù Nhị nhận áo khoác da lông dày rộng, khoác lên người mình rồi đi ra ngoài.
Thuật sĩ hóa tinh có thể chất vượt quá tưởng tượng, chỉ thoáng nghỉ ngơi một hồi mà thân thể Phù Nhị đã khôi phục hơn nửa, tự do hành động cũng không thành vấn đề.
Vưu Lợi An vốn định đi theo sau, nhưng lại bị một vị trưởng lão có nụ cười kỳ dị gắt gao kéo lại…
Trung tâm Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, vốn là nguyên lão viện do ba vị thuật sĩ Thần Tinh tạo thành, nhưng hiện tại chỉ có Lôi Lâm, tự nhiên toàn bộ do hắn định đoạt.
Địa điểm làm việc tự nhiên không thể làm ở trang viên của chính mình, hắn lựa chọn một phòng khách xa hoa nhất trong tổng bộ, đông đảo thuật sĩ cao cấp khiêm tố cúi người chào, chờ đợi phù thủy trẻ tuổi trên vương tọa lên tiếng.
“Ám xà bộ, quân bộ, kỹ thuật bộ, cùng năm mươi bảy vị hầu tước, đông đảo bá tước, tử tước cũng đã tuyên thệ, nguyện cống hiến với đại nhân, đồng ý tuân theo ý chí của đại nhân, đại nhân là nguyên lão cao nhất của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta!”
Trên mặt Tát Nhĩ mang theo ý cười nịnh nọt, giống như một con là chó trung thành nhất, eo hầu như đã cúi xuống chín mươi độ, bẩm báo với Lôi Lâm.
“Rất tốt!” Lúc này Lôi Lâm mặc một thân trường bào màu bạch kim, trên trường bào còn thêu một cự xà hung mãnh màu đen, tỏa ra ánh sáng lung linh, thậm chí đồ đằng Khoa Mạc Âm cự xà còn bơi trên trường bào, ở hai bên sườn trường bào là dây nhỏ màu vàng thêu thành phù hiệu.
Bộ trường bào này chính là một ma khí cấp thấp! Mà Lôi Lâm mặc trường bào lại càng thêm uy nghiêm nghiêm túc, ngồi trên vương tọa giống như là trung tâm quyền lực của toàn bộ vũ trụ giống, tràn ngập khí chất vinh hoa phú quý.
Nhìn Tát Nhĩ và các thuật sĩ khác đứng dưới đầy cung kính, khóe miệng Lôi Lâm còn lên một nụ cười cân nhắc.
Từ khi chiến tranh kết thúc, những thuật sĩ này đã lập tức nhận hắn làm chủ, vô cùng cung kính đối với hắn.
Người có sức mạnh cao nhất nắm giữ quyền lực cao nhất, đây vốn là chân lý!
Huống chi, lấy thực lực bây giờ của Lôi Lâm cùng danh tiếng cứu nguy trong tình thế nguy cấp, nếu bọn họ không đồng ý thì hắn lập tức có thể mạnh mẽ ra tay tàn sát, đến lúc đó không phải đơn giản là giao ra quyền lực, bởi vậy những thuật sĩ này đều trở nên phi thường ngoan ngoãn, sợ bị Lôi Lâm tìm ra sai lầm.
“Ầm!”
Sau khi Phù Nhị bước vào phòng, hai hàng thuật sĩ lập tức mắt nhìn cô, tạo thành áp lực khổng lồ, cho dù là Phù Nhị đều có chút không chịu nổi.
“Huyết xà hầu tước Phù Nhị, tham kiến Lôi Lâm đại nhân!”
Trong lòng Phù Nhị cũng không biết là cảm giác gì, cung kính mà hành lễ.
“Ừm! Các vị lui ra đi! Phù Nhị lưu lại!” Lôi Lâm gật đầu, hai hàng thuật sĩ lập tức đi ra ngoài, cửa lớn lặng yên không một tiếng động đóng lại, để lại không gian cho Lôi Lâm cùng Phù Nhị.
“Làm sao thế?” Lôi Lâm đi xuống, nhìn Phù Nhị có chút quật cường, lại có chút hoang mang và e ngại.
“Cậu… Thật sự khác biệt!” Phù Nhị lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn thuật sĩ trẻ tuổi trước mắt này.
Từ trên người đối phương tản ra khí tức như biển rộng bình tĩnh không lay động lại mơ hồ lộ ra cảm giác không tầm thường là có thể biết hắn thật sự đã lên cảnh giới Thần Tinh xa không thể vời kia, thậm chí còn vượt cả giáo viên của cô.
Chỉ là Lôi Lâm mạnh mẽ như thế lại khiến Phù Nhị có xung động muốn khóc.
” Thương tích trên người cô đã khôi phục gần hết rồi, thức hải còn cần ôn dưỡng, ta đề cử dùng thuốc cự xà chi linh! Thuật sĩ hóa tinh như cô, trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta đã không còn nhiều rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận