Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 220: Động thủ (2)

Răng rắc! ! ! Ánh bạc bay qua mặt nạ, bắn ra vài đốm lửa.
“Đáng tiếc! Lại là vật phẩm ma hóa thuấn phát phòng ngự!”
Lôi Lâm nhìn Ba Tát Vi không ngừng rút lui, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối.
“Mày. . . Vừa nãy đều là mày làm bộ!” Ba Tát Vi vuốt khuôn mặt mình đã sưng phù lên, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo.
“Loại ảo thuật tẻ nhạt này! Từ lúc tao đạt tới cấp 2 đã không sợ!”
Khóe miệng Lôi Lâm mang theo một nụ cười xán lạn, “Dáng vẻ hiện tại rất thích hợp với mày! Rất giống một đầu heo!”
“Mày muốn chết! ! ! !”
Sắc mặt Ba Tát Vi đỏ chót, kim loại trạng thái lỏng trong nháy mắt lan ra toàn thân, biến thành một tấm áo giáp màu bạc.
Con ngươi hắn hơi lộ ra tơ máu, vung trường kiếm trong tay lên, bay thẳng đến Lôi Lâm.
“Tao phải đâm nát từng xương sườn của mày, rác rưởi chỉ có thể sử dụng thuốc như mày!”
“Ồ? Thật không?”
Lôi Lâm nhíu mày một cái, trong tay hiện ra một trường cung màu đen. Một mũi tên hàn băng trực tiếp bắn ra.
Viu! ! ! Ba Tát Vi không tránh không né, mặc cho mũi tên bắn đến trên người mình.
Mũi tên hàn băng bị áo giáp màu bạc ngăn trở, hóa thành một mảnh sương trắng, bao trùm mặt ngoài áo giáp Ba Tát Vi.
Bị ảnh hưởng này, tốc độ của Ba Tát Vi bỗng nhiên giảm xuống một đoạn.
“Trên đường tao vẫn luôn quan sát mày, thuốc trong túi của mày đều dùng xong rồi chứ?” Ba Tát Vi cười gằn, vọt thẳng đến trước người Lôi Lâm.
“Đoán được thật chuẩn!”
Nụ cười nơi khóe miệng Lôi Lâm không giảm, khiến trong lòng Ba Tát Vi đột nhiên hiện ra một tia dự cảm không tốt.
“Đáng tiếc! Tao không chỉ dựa vào thuốc đâu! ! !”
“Đọa Tinh Chi Trụy! Khởi động! ! !”
Nghe lệnh Lôi Lâm, trên thân của hắn lan ra một vầng sáng bạc.
Màng ánh sáng này ảm đạm giống ánh sao nhưng alij không gì phá nổi, trực tiếp bao trùm toàn thân Lôi Lâm, ở trên người hắn hình thành một áo giáp màu xám, mặt ngoài áo giáp còn có hư ảnh mấy viên bảo thạch lúc ẩn lúc hiện.
Ầm! ! !
Ba Tát Vi vung trường kiếm chém tới, trực tiếp bị tay phải của Lôi Lâm có vầng sang bao trùm nắm lấy, lập tức, Lôi Lâm mạnh mẽ đánh một quyền, trực tiếp nện ở trên mặt Ba Tát Vi! ! !
Răng rắc!
Áo giáp màu bạc trên mặt Ba Tát Vi lõm xuống một đoạn, trực tiếp phun ra mấy cái răng, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng vẻ, bay ngược ra ngoài.
“Quả nhiên dùng nắm đấm đánh người là thoải mái nhât! ! !”
Lôi Lâm nheo mắt lại, có chút say mê khẽ lẩm bẩm.
“Ào ào ào! ! !” Ba Tát Vi trực tiếp va vào mấy giá sách trống rỗng khiến giá sách đổ nát, vô số mảnh gỗ mục nát chôn Ba Tát Vi ở dưới.
Ầm! ! ! Vật liệu gỗ nổ tung, Ba Tát Vi mặc áo giáp màu bạc lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Lôi Lâm.
“Tao đã coi thường mày! Một vật phẩm ma hóa loại hình phòng ngự! Hóa ra trong năm người chúng ta, mày ẩn giấu sâu nhất!”
Sắc mặt Ba Tát Vi âm trầm đến cực điểm, nhưng phối hợp với hai bên gò má đều sưng lên cao vút kia khiến Lôi Lâm nhìn đến mà có chút buồn cười.
“Bớt nói nhiều đi!”
Cơ bắp trên người Lôi Lâm nhô lên một vòng, trực tiếp đụng vào Ba Tát Vi.
Ầm! ! ! Ầm! ! ! Ầm! ! ! !
Trong thư phòng không ngừng nổ vang. Tro bụi nổi lên bốn phía, xuyên qua màng sang nửa trong suốt đầy tro bụi có thể nhìn thấy, hai quái vật hình người mặc áo giáp đang mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Hai quái vật này giống như hoàn toàn không sợ bị thương, dùng đấu pháp dã man hung tàn nhất để triệt để từ bỏ phòng ngự tự thân, dùng hết sức mạnh toàn thân tấn công tới điểm yếu hại của kẻ địch.
Giá sách không ngừng sụp đổ, khắp nơi trong thư phòng bừa bộn.
Nếu không phải hai quái vật có ý định né qua bàn học ở giữa phòng, e rằng nơi đó cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, hình người mặc áo giáp màu bạc rõ ràng rơi vào hạ phong, bạch quang trên người bắt đầu thu lại.
Cuối cùng, khi người mặc áo giáp xám bạc đánh ra một quyền, áo giáp màu bạc hoàn toàn vỡ nát, biến thành kim loại trạng thái lỏng thu lại, khôi phục lại quả cầu màu bạc trước kia.
Lôi Lâm lần thứ hai đá tới một cước, mạnh mẽ đạp Ba Tát Vi ngã xuống đất.
Rắc! ! ! Trên ngực Ba Tát Vi, truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát
Lập tức, một chiếc giày bên ngoài có màn sang bao bọc, tùy ý đạp ở trên lồng ngực của Ba Tát Vi.
Khóe miệng Ba Tát Vi chảy máu: “Tao hận! Nếu như tao vẫn còn quyển sách, nếu không phải lúc trước tao dùng nhiều thứ “Ánh bạc” như vậy !”
Răng rắc! !
Ánh mắt Lôi Lâm lãnh khốc, không chút lưu tình rút từ trong lồng ngực ra một cây chủy thủ, trực tiếp cắt đứt hai tay và hai chân Ba Tát Vi.
“A. . .”
Cơ bắp trên mặt Ba Tát Vi vặn vẹo, đau đớn hét thảm vang vọng toàn bộ thư phòng.
Lôi Lâm đá tàn chi của hắn đi, lại lập tức rắc một lọ thuốc cầm máu lên trên vết thương Ba Tát Vi, bảo đảm để hắn không đến nỗi chảy máu mà chết.
“Mày. . . Mày giết tao đi!” Sắc mặt Ba Tát Vi trắng bệch, từ trong hàm răng phun ra một câu nói.
“Tao làm sao dám sát hại người của Lily gia tộc vĩ đại chứ?”
Trên mặt Lôi Lâm mang theo mỉm cười, Ba Tát Vi nhìn lại thấy vô cùng đáng ghét cùng nham hiểm.
“Làm người thừa kế của phù thủy gia tộc, trên người mày khẳng định có truy tung thuật pháp mà phù thủy chính thức hạ xuống, chỉ cần tao giết mày, rất có thể trực tiếp bị phù thủy chính thứccảm ứng được!”
Lôi Lâm chậm rãi nói, khiến sắc mặt Ba Tát Vi triệt để biến thành tro nguội.
“Mày là một đối thủ đáng kính! Thực lực, trang bị, tâm kế đều hết sức lợi hại, nếu không phải tao giấu giếm thực lực, vật phẩm ma hóa của mày lại tiêu hao hết năng lượng trước, hơn nữa mày còn dùng mất vài món vật phẩm bảo mệnh thì thắng bại ngày hôm nay thật sự có có thể nghịch chuyển. . .”
Đây là lời nói thật lòng của Lôi Lâm.
Nếu không phải hắn luôn giả heo ăn hổ, để Ba Tát Vi không ngừng tiêu hao năng lượng trong vật phẩm ma hóa “Ánh bạc”, lại do vận may run rủi khiến Ba Tát Vi dùng mất lá bài tẩy của hắn thì thắng bại hôm nay thật sự có thể đã đảo ngược.
Nhưng cuối cùng, Ba Tát Vi vẫn thua trên tay Lôi Lâm, ngay cả sinh tử đều không thể tự mình làm chủ.
Chuyện lần này, cũng trực tiếp cho Lôi Lâm một lời nhắc nhở.
Trong thế giới phù thủy có tầng tầng lớp lớp thiên tài, lá bài tẩy càng đếm không xuể, sau này nếu không cần thiết thì vẫn nên tính khiêm tốn cho thỏa đáng.
Đồng thời, có thêm một phần lá bài tẩy, sau này sẽ có thêm một phần hy vọng sinh tồn.
“Mày nhất định sẽ bị chao tao phát hiện, chết không có chỗ chôn. . .” Ba Tát Vi nói một nửa, con ngươi đột nhiên bạo đột.
Phốc! ! ! Một đạo ánh bạc lóe lên, Lôi Lâm cánh tay vung lên, nửa đoạn đầu lưỡi của Ba Tát Vi trực tiếp rớt xuống.
“Đối với học đồ thì chỉ cần còn có thể ngâm xướng chú văn, chính là đại diện cho nguy hiểm!”
Lôi Lâm lạnh nhạt nhìn Ba Tát Vi sắp hôn mê, “Tuy rằng dựa vào tính toán của tao thì tinh thần lực cùng pháp lực của mày đã tiêu hao hết rồi, nhưng vẫn không thể không đề phòng!”
“Ràng buộc! ! !”
Lôi Lâm ngâm ra mấy âm tiết, trực tiếp triệu hồi ra một sợi xiềng xích bóng tối, buộc chặt thân thể đã mất đi tứ chi của Ba Tát Vi.
Ba Tát Vi nhìn Lôi Lâm còn có thể thi pháp, con ngươi triệt để ảm đạm đi.
Đến bây giờ mà Lôi Lâm vẫn còn có thể triển khai phép thuật, chứng minh lực lượng tinh thần cùng pháp lực của hắn còn cao hơn cả Ba Tát Vi, mà lực lượng tinh thần của Ba Tát Vi đã đạt đến tiêu chuẩn để tấn cấp lên phù thủy chính thức! ! !
“Một cái bảo hiểm dường như không đủ!”
Lôi Lâm hơi nhướng mày, duỗi ra ngón tay trắng nõn thon dài, trực tiếp điểm nhẹ lên trán Ba Tát Vi.
Vù! ! !
Một ký hiệu màu đen quỷ dị vặn vẹo trực tiếp theo ngón tay Lôi Lâm xuyên thấu qua thân thể Ba Tát Vi, đi vào trán của hắn.
Con ngươi Ba Tát Vi trắng dã, thân thể run lên rồi trực tiếp ngất đi.
“Được rồi!”
Lôi Lâm đứng lên, vỗ tay một cái, trên mặt xuất hiện vẻ khát vọng không nói ra được.
“Hiện tại, cũng chỉ còn sót lại truyền thừa của Thâm Hồng đại phù thủy. . .”
Ánh sáng phòng ngự từ Đọa Tinh Chi Trụy vẫn gắn trên thân thể Lôi Lâm, trên mặ Lôi Lâm đầy vẻ cảnh giác, lướt qua vô số đống giá sách đã vỡ vụn, đi tới trước bàn đọc sách ở chính giữa.
Trên bàn sách, một chiếc hộp màu đen bày rất chỉnh tề, trên hộp còn có một chút hoa văn dài nhỏ, giống một con rắn nhỏ tạo thành.
“Điều chỉnh hình thái phòng ngự của Đọa Tinh Chi Trụy, chú trọng vị trí: Tay phải!”
Theo mệnh lệnh của Lôi Lâm, vầng sáng màu xám trên người hắn lưu chuyển, những vị trí khác biến thành mỏng hơn một chút, toàn bộ hội tụ đến trên tay phải, hình thành một tầng khôi giáp thật dày.
Lôi Lâm cắn răng một cái, đưa tay phải mở ra chiếc hộp màu đen.
Đùng! ! ! Nắp hộp màu đen mở ra, nằm ngoài dự liệu của Lôi Lâm chính là, chẳng có gì phát sinh cả.
Trong hộp là một quyển thư tịch dày đặc màu đen. Không gian còn lại đều dùng một loại tơ lụa màu đỏ phủ kín, nhing rất là hào hoa phú quý.
Lôi Lâm cầm lấy quyển sách. Răng rắc! Một tiếng máy móc đột nhiên vang vọng trong thư phòng yên tĩnh.
“Đáng chết!”
Lôi Lâm nhìn hàng chữ dưới đáy hộp màu đen sau khi lấy thư tịch ra, có chút không biết nói gì.
Ở dưới đáy hộp, sau khi lấy thư tịch màu đen ra, một hàng chữ hoa dùng Baron cổ ngữ viết, “Người thừa kế! Sau khi bạn lấy đi “Cự xà chi thư”, toàn bộ bí cảnh sẽ bắt đầu trình tự tự hủy sau ba vòng đồng hồ cát! ! !”
Hàng chữ này dùng màu máu để viết, nhìn cực kỳ bắt mắt.
“Vị Thâm Hồng đại phù thủy này rốt cuộc đang làm cái gì?”
Trong lòng Lôi Lâm nhanh chóng suy nghĩ, thời gian ba vòng đồng hồ cát cũng đủ cho hắn tìm ra lối thoát, thậm chí còn có thể đi tới hoa viên lúc đầu để thu hoạch một phen.
“Không! Không đúng. Quá dễ dàng! Có vấn đề! ! !”
Lôi Lâm mau chóng lật xem cự xà chi thư.
“Chíp! Ghi chép tư liệu!”
Cả bản thư tịch rất dầy, chữ viết bên trên lại vô cùng tỉ mỉ, còn dùng mật văn đểviết, nếu như là người bình thường, trong thời gian ba vòng đồng hồ cát này e rằng ngay cả tự chương đều không nhìn xong.
Nhưng Lôi Lâm không giống, hắn điên cuồng lật cự xà chi thư, trong mắt hiện ra một tia lam quang, chíp cũng đang không ngừng ghi chép tư liệu.
Thời gian không tới nửa vòng , Lôi Lâm đã lật xong cả quyển cự xà chi thư.
“Chíp! Thế nào?”
“Tin tức đang trong quá trình sắp xếp. . . Loại bỏ 34. 8% tin tức vô dụng hỗn tạp, được nội dung chân thật trong cự xà chi thư! ! !”
“Phát hiện 667 chương du ký, 78 phần tư liệu thí nghiệm, 12mẫu vu thuật cấp một, 3 mẫu vu thuật cấp hai!”
Chíp nhanh chóng truyền tống tin tức sau khi sắp xếp lại đến đầu óc Lôi Lâm.
“Không có! ! ! Không có tư liệu về phương pháp minh tưởng cao cấp! ! ! !” Lôi Lâm phát hiện ra một điểm then chốt nhất.
“Căn cứ vào lời ác linh La Mạn từng nói, Thâm Hồng đại phù thủy rõ ràng lưu lại một bộ phương pháp minh tưởng cao cấp! ! ! Loại thu hoạch này, đối với học đồ bình thường thậm chí phù thủy chính thức, đều tính là cực kỳ phong phú, nhưng không có phương pháp minh tưởng cao cấp, hay là thất bại!”
“Cảnh cáo! ! ! Cảnh cáo! ! ! Khu vực chủ thể đang đứng rơi vào trạng thái năng lượng bất ổn, dự tính sau 15 phút 45 giây sẽ tiến vào trạng thái sụp đổ, bắt đầu đếm ngược. . .”
Chíp đưa ra một lời nhắc nhở màu đỏ, không ngừng nhấp nháy trước mặt Lôi Lâm.
“Chíp, quét hình thư phòng! ! !”
Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ kiên nghị, bắt đầu vận dụng các loại biện pháp dò xét khắp nơi trong thư phòng.
Năm phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt Lôi Lâm càng ngày càng khó coi.
“Mình dự đoán cần năm phút đồng hồ để chạy ra ngoài, nói cách khác, thời gian còn lại để mình lục soát chỉ còn lại sáu phát! Sau đó nhất định phải trở về! ! !”
Lôi Lâm tuy rằng rất muốn lấy được phương pháp minh tưởng cao cấp, nhưng vẫn càng thêm quý trọng mạng nhỏ của chính mình.
“Bàn học không có! Cái ghế không có đề! Tranh sơn dầu, tranh sơn dầu! ! !”
Lôi Lâm nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu khả nghi nhất.
Trên cả bức tranh sơn dầu này, trừ vẽ một hình tương tự huy chương và rắn ngậm đuôi thì không có bất kỳ vật gì.
“Ồ! ?”
Ngay vào lúc này, Lôi Lâm phát hiện trong lồng ngực mình có một vật nhỏ nóng lên.
Lôi Lâm duỗi tay tìm kiếm, lấy từ trong lòng ra một chiếc nhân đồng phổ thông.
Chiếc nhẫn này nhìn rất bình thường. Bên trên còn có chút dấu vết hư hao và đồng xanh bị rỉ, mặt ngoài nhẫn còn có một phù hiệu tương tự chữ “k”, nhìn giống như đánh dấu của tổ chức nào đó.
“Đây là. . . Chiếc nhẫn lấy được trên hài cốt của La Mạn!” Lôi Lâm nhớ tới lai lịch chiếc nhẫn này.
Khi hắn ở thành Cực Dạ thăm dò phòng thí nghiệm của vị Thâm Hồng đại phù thủy này. Ở trước cửa phát hiện hài cốt của ác linh La Mạn khi còn sống, chiếc nhẫn này chính là tìm được trên hài cốt.
Xem ra ác linh La Mạn kia không chỉ biết được tình báo đơn giản, đồng thời, hắn còn ẩn giấu một chút tin tức với Lôi Lâm.
Lôi Lâm vuốt nhẫn đồng trên tay.
Càng tới gần tranh sơn dầu, chiếc nhẫn này càng nóng hơn, đồng thời ký hiệu chữ “k” cũng bắn ra ánh sáng.
Răng rắc! ! Răng rắc! !
Dưới đáy tranh sơn dầu, một mảnh sơn rơi xuống, lộ ra một lỗ hổng. Vừa vặn phù hợp với chữ trên nhẫn.
Lôi Lâm đưa nhẫn cắm vào chỗ hổng rồi nhấn một cái! ! ! Ầm! ! ! Hai bên vừa khớp, một sóng năng lượng chấn động kỳ dị lan ra.
Hí! ! !
Phù văn hắc xà trên tranh sơn dầu giống sống lại, hai mắt biến thành màu đỏ tươi, không ngừng đuổi theo đuôi của chính mình, không ngừng xoay tròn quanh trung tâm tranh sơn dầu.
Hắc xà xoay tròn càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một cửa động đen nhánh.
Trong cửa động chỉ có không gian tương đương với một ngăn tủ nhỏ, bên trong còn có một nhà giam cho tia chớp màu đỏ tạo thành! ! !
Lôi Lâm cắn răng một cái, nhìn thời gian không ngừng trôi qua, trực tiếp đưa tay đưa tới.
Ầm! ! !
Trong đầu Lôi Lâm xuất hiện một tiếng nói già nua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận