Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2138: Hắc ám (2)

“Hoang vu. . . Vô cùng hoang vu. . .”
Hóa thân của Lôi Lâm trong nháy mắt thu liễm tất cả phong mang, nhìn giống như một pháp sư bình thường, bắt đầu bay về đại lục.
Một đường đi ngang qua biển cả sóng cả quỷ bí, cho dù là trong cái nôi sinh mệnh này, Lôi Lâm cũng chỉ phát hiện được khí tức linh hồn ít đến thương cảm, cường độ cũng yếu ớt đến cực hạn.
Loại tình huống này, cho dù Lôi Lâm là kẻ cầm đầu gây ra cũng không khỏi thở dài một cái.
Đương nhiên, lòng thương hại của hắn cũng đến đây la chấm dứt, nếu như để hắn làm lại một lần nữa thì hắn vẫn lựa chọn làm như thế.
Đối với phù thủy, chỉ có chân thần vẫn lạc mới là thần linh tốt! Vì thế bọn hắn sẽ không tiếc dùng mọi thủ đoạn!
. . .
Đại lục.
Những người may mắn còn sống sót tỉnh tỉnh mê mê còn không biết biến hóa kinh khủng xảy ra ở mặt biển, có lẽ dù cho biết cũng không thèm chú ý.
Bởi vì lúc này bọn hắn đã hoàn toàn chết lặng, ngoại trừ vì sống sót mà phấn đấu ra thì không có suy nghĩ nào khác.
Văn minh bị lãng quên, mà dã man dần dần chiếm thượng phong.
Toàn bộ vật chất thế giới chủ vốn có văn minh huy hoàng xán lạn, lại chỉ dùng mấy năm đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ để lại những nhân loại như cái xác không hồn.
“Ta đi đây!”
Đa Luân nắm thật chặt áo bông cùng giáp da trên người.
Thuộc da bẩn thỉu tản ra mùi hôi thối, phía trên hiện lên đầy vết xước, lại bị áo bông may đầy miếng vá chèn chặt chẽ , khiến Đa Luân có chút ấm áp trong gió lạnh.
“An toàn trở về!”
Trong phòng thấp bé truyền tới một giọng nói, phía sau cánh cửa càng để lộ ra một đôi mắt mỹ lệ đầy vẻ lo lắng.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú này, Đa Luân cảm giác toàn thân lại tràn đầy lực lượng, thừa dịp còn chưa bắt đầu hối hận, hắn rời đi căn phòng này, nhanh chân đi ra ngoài.
Hô hô. . .
Gió lạnh gào thét, trên vách tường bốn phía đều kết một tầng băng thật dày, khiến Đa Luân muốn chạy về trong phòng ấm áp kia.
Đáng tiếc, cảm giác đói bụng đã nhắc nhở hắn, nếu hắn không thể mang về đủ đồ ăn, không chỉ chính mình, ngay cả người phụ nữ một mực đang chờ mong hắn cũng sẽ bị nạn đói đoạt đi sinh mệnh.
“Đáng chết!”
Đa Luân mắng một tiếng, nắm chặt gia sản duy nhất đáng tiền- Trường kiếm tinh cương tản ra tia sáng lạnh rồi bước nhanh ra ngoài.
Từ sau lần bóng tối áp xuống kia, hắn vẫn luôn trải qua sinh hoạt lang bạt kỳ hồ.
Nhiều khi Đa Luân cho là mình chỉ đang gặp một cơn ác mộng, chỉ là thời gian này thực sự quá dài, đủ khiến hắn khóc ròng ròng.
Lúc trước, dựa vào một chút may mắn, Đa Luân may mắn phát hiện bí mật của xu quang trùng, lại đang ở ngoài rìa của đám người nên miễn cưỡng trốn được một mạng nhỏ, thậm chí còn thuận tay chiếm được vũ khí là trường kiếm thép tinh từ trên tay một tên võ sĩ thần điện đã chết đi.
Đáng tiếc, sau khi chạy ra ngoài, chút may mắn này của Đa Luân dường như đã sử dụng hết.
Thời kỳ đầu của thời đại đen tối, vật tư vẫn còn tương đối dư dả, dù cho nông phu cũng không có tâm tư canh tác đất, thu hoạch trước đó còn dự trữ này dù có lãng phí cũng đầy đủ.
Đa Luân đã từng một người nghênh ngang cướp sạch toàn bộ thôn trang không người, thu được đầy đủ lúa mạch để hắn ăn một tháng.
Đáng tiếc, ngày tháng tốt lành như thế rất nhanh đã không còn.
Sau nạn đói kinh khủng, ôn dịch cùng trùng thú cũng liên tiếp đánh tới, cướp đi sinh mệnh của một nhóm lại một nhóm nhân loại.
Đa Luân đã từng gia nhập mấy đoàn đội dân du cư, nhưng chưa từng có đoàn đội nào có thể duy trì hơn một tháng, ôn dịch cùng nạn đói càng không ngừng cướp đi tính mạng những người còn lại, ngay cả những trùng thú kia đều trở nên càng thông minh hơn, ưa thích tập kích đoàn đội nhân loại cỡ lớn.
Càng khiến Đa Luân sợ hãi chính là xu quang trùng màu lục lúc đầu thế mà lại là loại cấp thấp nhất trong những đợt thú triều này, loại côn trùng kinh khủng này dường như là nương theo bóng tối đi vào thế giới này, đồng thời thực lực còn đang không ngừng gia tăng, Đa Luân đã từng nhìn thấy một loại nha trùng quái thú cao chừng hai tầng lầu, giống như ngọn lửa màu đỏ, trực tiếp cắn một vị kỵ sĩ cấp cao trong đội ngũ của hắn thành hai đoạn!
Cũng chính là sau lần kia, Đa Luân trọng thương lại đã trải qua mấy lần nguy cơ sinh tử, cuối cùng an định lại ở chỗ này.
Đa Luân trong lòng vẫn còn sợ hãi lại quay đầu nhìn xuống.
Nơi hắn đi ra địa là một khu dân cư bình thường, nhìn như một trại dân tị nạn to lớn, nhưng kiến trúc đều có một đặc điểm là vách tường đặc biệt dày, mà cửa sổ đều đặc biệt nhỏ hoặc là không có cửa sổ.
Vô số lan can, phía trên còn treo bụi gai cùng gai ngược, khiến khu dân cư nhìn như thành lũy cỡ nhỏ.
Kỳ thật cũng đúng là như thế, sau khi trùng thú giết vào điểm tụ tập, những người may mắn còn sống sót bọn hắn không thể không dựa vào những thứ này để phòng ngự, thậm chí trên nóc nhà một số gian phòng còn có huyết dịch những trùng thú buồn nôn kia lưu lại.
Lúc này, nương theo tiếng kèn thê lương, càng ngày càng nhiều chiến sĩ từ bên trong phòng đi ra, hội tụ ở giữa đường thành trào lưu.
Bầu không khí bỗng nhiên thâm trầm, tiếng khóc mơ hồ của phụ nữ thỉnh thoảng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận