Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1392: Âu Ni Tư Đặc (1)

Lôi Lâm biểu hiện ra vẻ ngây thơ, đồng thời cũng không chê vào đâu được, dù sao trong cảm nhận của trẻ con, cha mẹ đều là vô địch.
“Cấp mười lăm? ! Khụ khụ. . .” Nhã Cách suýt chút nữa đã bị nước miếng của chính mình làm sặc.
“Thiếu gia tôn kính! Chức Nghiệp Giả cấp năm trở lên đã đủ để được quý tộc coi trọng, mà Chức Nghiệp Giả cấp mười lăm trở lên, cho dù là ở tầng cao nhất vương quốc cũng có thể được tôn kính rộng khắp, trên toàn bộ đại lục đều không có bao nhiêu. . .”
“Thế à!”
Lôi Lâm vuốt cằm, cách gọi này hắn đã nghe được khi là hạt giống linh hồn lần trước, bây giờ nhìn lại dường như sau khi mượn dùng môi giới, sức mạnh hạt giống linh hồn từ bản thể hắn ở thế giới này cũng vô cùng tốt.
Đương nhiên, sức mạnh không kém như thế nào, cũng hầu như là người ngoại lai, dưới hào quang của các thần cũng không có chỗ che thân, chỉ có kết cục là bị hủy diệt.
“Vậy Nhã Cách thúc thúc, sau mười lăm cấp thì sao? Còn có cường giả càng lợi hại sao?”
Lôi Lâm biểu hiện như một đứa trẻ lòng đầy hiếu kỳ.
“Sau cấp mười lăm cấp. . . A. . .” Con mắt của Nhã Cách có chút hoảng hốt: “Vậy cũng chỉ có 【 truyền kỳ 】 đi! Cường giả cấp bậc truyền kỳ có thể khiến vương quốc cũng phải tránh lui, lực lượng mạnh nhất toàn bộ đại lục. . .”
“Truyền kỳ. . . Sao?” Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên.
“Được rồi! Để chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay đi, đầu tiên là chạy cự li dài!” Vào lúc này, Nhã Cách cũng phát hiện mình bị Lôi Lâm dẫn đi lạc đề, lập tức giận tái mặt.
“Được rồi, tốt. . .” Lôi Lâm cười hì hì chạy đi. Giống một chú báo nhỏ tràn ngập sức mạnh, động tác trôi chảy khiến Nhã Cách sáng mắt lên.
. . .
Đêm khuya, trong thư phòng của nam tước đại nhân.
“Anh là nói. . . Thân thể thiên phú của Lôi Lâm vô cùng tốt, nếu như tiến hành huấn luyện chiến sĩ sẽ phi thường có tiền đồ sao?”
Quỳnh Nạp Tư ngồi phía sau bàn làm việc, hai tay khoanh lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đăm chiêu.
“Đúng, đại nhân! Đường năng lượng trong cơ thể Lôi Lâm thiếu gia phi thường trôi chảy, hơn nữa tố chất thân thể rất cao, nếu như kiên trì tiến hành huấn luyện chiến sĩ, ta có lòng tin trong vòng mười năm có thể giúp thiếu gia sinh ra đấu khí, đột phá chiến sĩ cấp năm!”
Nhã Cách đứng phía trước Quỳnh Nạp Tư, nghiêm túc nói.
“Ta đã biết, anh đi xuống trước đi!” Quỳnh Nạp Tư giống như có chút mỏi mệt phất phất tay.
Mà sau khi Nhã Cách hành lễ đi ra ngoài, trên mặt Quỳnh Nạp Tư lại tràn đầy nụ cười khổ.
“Thiên phú văn hóa ưu tú, còn có tố chất thân thể kinh người! Lôi Lâm à! Con thực sự là bảo vật mà thần linh ban cho ta!”
Quỳnh Nạp Tư khổ não túm tóc.
Mỗi một vị cha mẹ đều hi vọng con của chính mình là thiên tài, nhưng khi Lôi Lâm có biểu hiện ở hai phương diện này đều vô cùng đột xuất, Quỳnh Nạp Tư lại bắt đầu khổ não vì chuyện nên bồi dưỡng Lôi Lâm thế nào.
“Khóa học văn hóa mỗi ngày đương nhiên phải tiếp tục, nhưng huấn luyện chiến sĩ sao?”
Quỳnh Nạp Tư rất rõ ràng thực lực của, nếu như Lôi Lâm thật sự rất có thiên phú, vậy để đối phương dậy cũng là lãng phí.
Đồng thời, loại nghề nghiệp chiến sĩ này, ở thế giới các thì địa vị thường khá thấp, tuy rằng chiến sĩ sau khi tiến vào cảnh giới cao thâm cũng sẽ phi thường mạnh mẽ, nhưng cũng không thể thay đổi cục diện ở giai đoạn đầu chính là bia đỡ đạn, nên Quỳnh Nạp Tư có chút chần chờ.
“Bằng hữu của ta! Cậu đang khổ não vấn đề gì thế?”
Vào lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên trong thư phòng, khiến Quỳnh Nạp Tư sáng mắt lên.
“Âu Ni Tư Đặc! Bạn của ta! Hoan nghênh anh đến!”
Quỳnh Nạp Tư đứng lên, trên mặt tràn trề nụ cười nhiệt tình. Nhìn một bóng người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Đối phương có mái tóc dài màu bạc mềm mại, trong mắt tràn ngập ánh sáng trí tuệ. Tuy rằng khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, trên người lại có một loại khí chất tang thương.
Trên người hắn mặc trường bào tương tự trang phục học giả. Trước ngực còn có một hoa văn màu vàng kỳ dị.
Sức mạnh phép thuật mạnh mẽ quanh quẩn trên người đối phương, khiến người khác cảm nhận được hắn rất nguy hiểm, rất rõ ràng, vị Âu Ni Tư Đặc này là một người làm phép mạnh mẽ.
Pháp sư! Pháp hệ nghề nghiệp ở thế giới các thần, nắm giữ năng lực thi pháp mạnh mẽ, là tồn tại có thể lấy lực lượng tự thân nắm giữ sức mạnh nguyên tố tự nhiên.
Càng quan trọng hơn chính là mỗi một vị pháp sư đều là một vị bác học giả vĩ đại, bọn họ nắm giữ tri thức, thậm chí còn vượt qua rất nhiều học giả nổi danh.
Đương nhiên, bởi nghề nghiệp pháp sư tiêu hao rất lớn, còn có chu kỳ dài dằng dặc, khiến nghề nghiệp pháp sư trở thành một loại nghề nghiệp quý tộc, bình dân bình thường tuyệt đối không thể thanh toán phí dụng học tập pháp sư cùng với các thí nghiệm khác.
“Lại gặp mặt rồi, Quỳnh Nạp Tư!” Âu Ni Tư Đặc mỉm cười, ôm Quỳnh Nạp Tư nhiệt tình.
“Rất xin lỗi khi con của cậu ra đời, ta không tới được, thí nghiệm thăm dò thâm uyên thực sự quá mức rườm rà cùng tốn thời gian. . .” Trên mặt Âu Ni Tư Đặc có một ít áy náy.
“【 ánh sáng nhẫn 】này coi như lễ vật muộn của ta đi!”
Âu Ni Tư Đặc đưa một chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp loá tới: “Tuy rằng trên này chỉ chứa đựng ba lần thuật ánh sáng, nhưng dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ vẫn là vô cùng tốt.
“Vậy thì đa tạ!”
Quỳnh Nạp Tư cẩn thận nhận lấy chiếc nhẫn này, với nhãn lực của hắn đương nhiên hiểu rất rõ cho dù loại vật phẩm lâm thời phụ ma này, giá trị cũng thường thường có thể đạt đến mười kim tệ trở lên.
Giá cả của vật phẩm phép thuật, chính là đắt đỏ như thế! Đồng thời còn thường thường là có tiền cũng không thể mua được.
“Ta thay Lôi Lâm đa tạ anh!” Quỳnh Nạp Tư hơi xúc động.
Vốn dĩ với nội tình của Pháp Áo Lan gia tộc, nhiều nhất chỉ có thể kết bạn với một ít pháp sư học đồ không có tác dụng gì, căn bản không thể dính líu quan hệ tới pháp sư mạnh mẽ như Âu Ni Tư Đặc.
Kết bạn với đối phương hoàn toàn chính là ngẫu nhiên, đương nhiên, sau khi phát hiện ra thân phận thực sự của đối phương, Quỳnh Nạp Tư cũng đầu tư rất nhiều công sức, thành lập tình hữu nghị không nhỏ.
Chờ đến sau khi ngồi xuống, Âu Ni Tư Đặc lại tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Quỳnh Nạp Tư! Bạn của ta! Là chuyện gì khiến cậu khổ não như vậy?”
“Là thế này. . .”
Nhìn người làm phép mạnh mẽ, trong đôi mắt Quỳnh Nạp Tư lóe lên ánh sáng, lại bị che giấu đi rất tốt. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ cười khổ: “Anh biết đấy, con của ta- Lôi Lâm! Hiện tại hắn đã năm tuổi rồi, lộ ra thiên phú làm ta rất lo lắng, lo lắng thiếu hụt dẫn dắt hài lòng, sẽ khiến đứa bé này lạc lối, không thể hoàn toàn phát huy được thiên phú ưu dị của hắn được. . .”
Quỳnh Nạp Tư nói rõ từng biểu hiện của Lôi Lâm.
Không thể không nói, cho dù đã ẩn giấu rất nhiều, thiên phú của Lôi Lâm cũng tuyệt đối có thể tính là thiên tài trong vòng những người dân bản địa kia.
Mà sau lời kể lại của Quỳnh Nạp Tư, ánh mắt Âu Ni Tư Đặc lại cũng dần dần sáng lên: “Ngày mai! Ngày mai ta muốn tự mình gặp gỡ đứa bé kia, nếu như nó có thiên phú, ta có thể cân nhắc thu hắn làm học đồ!”
“Vậy thì thật là đa tạ anh!” Quỳnh Nạp Tư vui mừng đứng lên.
“Không có gì!” Âu Ni Tư Đặc cười nhạt, đối với mục đích của đối phương, hắn cũng nhìn ra, nhưng điều này cũng không sao, dù sao lúc trước hắn cũng tiếp nhận giúp đỡ từ đối phương, để báo đáp lại, thu một đứa bé của đối phương làm học đồ căn bản không tính là gì, đương nhiên, tiền đề là đối phương nhất định phải có thiên phú phép thuật, dù cho là cấp bậc thấp nhất.
Kết quả tới ngày thứ hai, Lôi Lâm lại được báo là tất cả chương trình học của hắn sẽ tạm hoãn lại để đi bái kiến một vị đại nhân vật.
“Lôi Lâm! Con của ta!” Quỳnh Nạp Tư đứng trước mặt Lôi Lâm, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Sau đây ta sẽ dẫn con đi gặp một vị Pháp sư mạnh mẽ, cho dù ở trên đại lục đối phương cũng là cường giả ghê gớm, bởi vậy con nhất định phải duy trì thái độ cung kính, rõ chưa?”
“Ta đã biết rồi! Phụ thân đại nhân!” Tiểu Lôi Lâm dùng sức gật đầu, trong lòng cũng có một điểm chờ mong.
“Pháp sư? Người làm phép ở thế giới này sao? Rốt cục có thể đi tới con đường nguyên tố. . .”
Đối với chuyện mình có thiên phú thi pháp hay không, Lôi Lâm đương nhiên biết rõ hơn bất kỳ người nào, đồng thời, làm lại một lần hắn cũng không hề có dự định lựa chọn nghề nghiệp khác nữa.
Hắn vốn là một vị phù thủy, đi lên con đường pháp hệ hiển nhiên càng dễ đạt đến đỉnh cao.
Đương nhiên, huyết mạch thuật sĩ gì đó, hắn cũng hoàn toàn không có suy nghĩ tới, dù sao trước đó vì đánh vỡ huyết mạch ràng buộc đã phi thường không dễ dàng, Lôi Lâm cũng không muốn lại tới một lần nữa.
Bởi vậy, lựa chọn nghề nghiệp pháp sư đã trở thành lựa chọn tốt nhất hiện nay của Lôi Lâm.
“Hy vọng con có thể trở thành một Pháp sư mạnh mẽ, nếu như vậy, Pháp Áo Lan gia tộc chúng ta. . .” Trong giọng nói của Quỳnh Nạp Tư có ước ao cùng chờ mong, sờ sờ đầu Lôi Lâm, rồi dẫn hắn đi tới phòng khách.
Ở nơi đó, một vị Pháp sư có tóc dài màu bạc mềm mại, ánh mắt như chớp giật quét tới , khiến trên người Lôi Lâm nổi lên một tầng da gà.
“Ồ!” Một tiếng hô khẽ từ trong miệng đối phương truyền ra.
“Đến đây nào! Lôi Lâm, đây là Âu Ni Tư Đặc thúc thúc của con!” Mặc dù còn hơi nghi hoặc một chút với vẻ mặt của đối phương, nhưng Quỳnh Nạp Tư lập tức ám chỉ Lôi Lâm hành lễ.
“Xin chào! Âu Ni Tư Đặc thúc thúc!” Lôi Lâm cung kính hành lễ, trong con ngươi sáng lấp lánh tràn đầy vẻ tò mò.
“Con ngoan, lại đây!”
Trong đôi mắt Âu Ni Tư Đặc có ánh sáng kích động, vẻ mặt cố nén kia thậm chí ngay cả Quỳnh Nạp Tư đều nhìn ra.
“Cầm lấy cái này!” Một chiếc nhẫn màu bạc xuất hiện trong tay Âu Ni Tư Đặc, khác với chiếc nhẫn ngày hôm qua, chiếc nhẫn này tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, bên trên còn khảm nạm một viên bảo thạch sáng lấp lánh.
Quỳnh Nạp Tư liếc mắt đã nhìn ra rồi, đây là một vật phẩm phụ ma vĩnh cửu, so với chiếc nhẫn ngày hôm qua chỉ có thể sử dụng ba lần, thì giá trị ít nhất muốn cao hơn gấp mười lần trở lên.
“Tạ ơn thúc thúc!” Lôi Lâm rất lễ phép nhận lấy nhẫn, trong lòng lại có chút xem thường.
“Chỉ khi sức mạnh tinh thần đạt tới trình độ nhất định mới có khả năng sử dụng phép thuật vật phẩm sao? Phương thức đo lường nguyên thủy như thế. . .”
Nhẫn vừa đến tay, quỹ tích năng lượng bên trong cùng cấu tạo hầu như đã bại lộ dưới mắt Lôi Lâm.
“Cũng được, vậy triển lộ một chút năng lực đi!”
Một chùm sáng màu trắng trực tiếp từ nhẫn trên tay Lôi Lâm phóng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận