Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 504: Chặn đường

Bạch phù thủy lẩm bẩm.
“Đây là truyền thừa cương thiết kỵ sĩ thượng cổ!” Mà bên cạnh hắn, một bạch phù thủy khác cũng thoáng than thở.
“Ở thời đại thượng cổ, phù thủy có thể thu được tài nguyên cực kỳ phong phú, thậm chí cho dù là phương pháp minh tưởng cao cấp, cũng không phải đồ vật đặc biệt quý trọng gì, phù thủy chính thức cũng có thể đoạt tới tay! Các phù thủy từ bỏ gia tộc và môn phái, cùng học tập cùng tiến bộ, thậm chí tạo thành liên minh, chinh phục từng dị thế giới! ! ! Thời đại ấy mới là thời đại hoàng kim của phù thủy! ! !”
Hắn vừa nói, trong đôi mắt vừa tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
“Thế nhưng phù thủy thời thượng cổ lại không biết vì nguyên nhân gì mà bị thương nặng, các sử gia suy đoán là phát hiện một dị thế giới đặc biệt mạnh mẽ, mà phù thủy thế giới chúng ta bên này xâm lược bị đối phương phản kích trở về…”
“Đám phù thủy thượng cổ vì phòng ngừa đối phương chuyển chiến hỏa đến thế giới của chúng ta, chỉ có thể nhịn đau đóng lại đường hầm nối tới thế giới này, đồng thời cũng chặn lại các con đường đi về các thế giới khác… Cho dù như vậy, phù thủy thời thượng cổ bị thương nặng cũng mất đi lượng lớn truyền thừa, rốt cục dần dần suy yếu…”
Vị đầu lĩnh bạch phù thủy kia cảm khái, chậm rãi nói ra một đoạn chuyện cũ như sử thi thượng cổ vậy.
“Mà rất nhiều thượng cổ truyền thừa cho dù bị phù thủy đoạt được, cũng sẽ bởi vì khuyết thiếu một số tài nguyên cần có từ dị thế giới nên hoàn toàn mất hi vọng!”
“Bởi vậy, hiện tại phù thủy chính thống hoặc là thông qua minh tưởng không ngừng tiến bộ, con đường này là rõ ràng nhất, có rất nhiều kinh nghiệm từ các bậc tiền bối để làm gương. Mà những phù thủy lấy được truyền thừa thượng cổ kia lại cực kỳ thê thảm, nếu như may mắn có thể tìm được tài nguyên thích hợp bản thân, còn có thể không ngừng tiến bộ, nhưng đa số là bị vây chết ở một cấp độ nào đó cả đời…”
Vị thống lĩnh này nói rằng.
“Cương thiết kỵ sĩ thượng cổ! Nghe đồn bắt nguồn từ một thế giới rất gần với chúng ta- Thế giới dung nham cương thiết, sau khi phù thủy thời thượng cổ chinh phục thế giới kia, dùng kỹ thuật cải tạo thân thể của chúng ta mới hình thành ra cương thiết kỵ sĩ đặc thù hiện tại… Nếu như không có vận may ngất trời, thực lực của bọn hắn cũng vĩnh viễn ngừng ở đây, các ngươi không cần ước ao với bọn hắn…”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tiếp tục tăng tốc sao?”
Một phù thủy có mắt đỏ như màu máu hỏi.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trong lúc không ngừng di động, những phù thủy cấp hai này còn không ngừng truyền âm trò chuyện.
Sau khi đạt đến cấp 2, lực lượng tinh thần đã thực chất hóa. Bọn hắn vận chuyển tư duy còn nhanh hơn phù thủy cấp 1 mấy lần, thường thường một làn sóng lực lượng tinh thần trước đây sẽ ẩn chứa lượng lớn tin tức gồm hình ảnh và văn tự.
“Không! Chúng ta giảm tốc độ lại!”
Trong đôi mắt vị thủ lĩnh bạch phù thủy kia lóe lên ánh sáng lạnh, tốc độ thoáng giảm một chút.
“Cứ để những cương thiết kỵ sĩ của Thiết Vương Miện này chắn ở trước mặt đi!”
“Một phần tinh hoa trí tuệ cổ thụ, hơn nữa còn có bảo vật kia, cũng đủ để bọn hắn liều mạng! Mà chúng ta cứ theo ở phía sau!”
Thủ lĩnh bạch phù thủy lạnh lùng nói.
Kỳ thực đây là dương mưu, những cương thiết kỵ sĩ kia biết rõ bạch phù thủy có thể sẽ theo ở phía sau kiếm lợi, nhưng dưới sự dụ hoặc của chí bảo, bọn hắn vẫn lựa chọn tiếp tục truy kích.
Còn khế ước bạch phù thủy? Nếu như thật sự cướp được bảo vật tới tay, cho dù giao ra cũng sẽ khiến bạch phù thủy phải bỏ ra một cái giá xứng đáng!
Những cương thiết kỵ sĩ này có đủ tự tin đối với với thực lực của chính mình, có thể kết thúc chiến đấu trước khi đám bạch phù thủy chạy tới!
Mà hai hắc vu sư và Ngải Lý Tư Đặc chạy trốn phía trước, lúc này cũng dừng bước.
Ở trước mặt bọn hắn đột nhiên có một bóng người từ trong hư không hiện ra, chặn lại con đường của bọn hắn.
Người này có một gương mặt đại chúng, giống như chỉ cần lẫn vào trong biển người là sẽ không tìm ra được, nhưng trên người hắn lại toả ra sóng năng lượng chỉ thuộc về phù thủy cấp hai, khiến ba người kia cũng không nhịn được mà biến sắc.
“Giao tinh hoa trí tuệ cổ thụ và bảo vật trên tay mày ra đây!”
Khẩu khí của người đàn ông trung niên kia rất lớn, sau khi nói xong lại lấy từ túi da trên eo ra một bình nước để uống một ngụm lớn, dáng vẻ dửng dưng như không.
“Mày…” Hai hắc vu sư phía sau Ngải Lý Tư Đặc vô cùng tức giận, dù người đàn ông trung niên này là phù thủy cấp hai thì sao? Bọn họ bên này lại có ba phù thủy đạt đến cấp hai đấy!
“Gào! ! !” Câu trả lời của Ngải Lý Tư Đặc còn đơn giản trực tiếp hơn, hắn không ngừng gào thét với Lôi Lâm, trên mặt đã bán thú hiện ra sự phẫn nộ, nhào thẳng đến Lôi Lâm.
“Phốc phốc! ! !” Vừa nhào đến, hắn đồng thời há to mõm sói, hai chùm sáng lớn hạt năng lượng căn bản hệ phong giống đạn pháo bắn tới Lôi Lâm.
Cùng lúc đó, người sói giống như hóa thành một trận gió nhẹ, toàn thân đều ẩn giấu trong khí lưu kịch liệt, đánh đến Lôi Lâm, vuốt sói sắc bén lóe ra hàn ý cùng huyết quang.
“Thú nhân giai đoạn cấp hai!” Lôi Lâm nhìn kỹ người sói Ngải Lý Tư Đặc không ngừng tiếp cận, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu xanh lam.
Tay phải hắn đánh về giữa không trung, một chùm bột phấn màu đỏ trong nháy mắt bắn ra.
“Tiếp xúc nóng rực!”
Hai tia sáng chứa nhiệt năng lớn trong nháy mắt đâm thủng hai quả cầu năng lượng hệ phong, bắn nhanh tới người sói!
“Gào!” Ngải Lý Tư Đặc điên cuồng hét lên, thân hình ở giữa không trung không ngừng thay đổi hướng.
Thế nhưng hai tia sáng nóng rực kia giống như có mắt vậy, chúng lại quỷ dịquay một vòng trên không trung, chặn lại trên người người sói nhất định phải bay qua —— Sau khi không ngừng luyện tập trong hoàn cảnh híp mô phỏng thực tế, hiện nay Lôi Lâm sử dụng tiếp xúc nóng rực đã vô cùng thuần thục, hoàn toàn có thể so sánh với những đại sư đã nghiên cứu mười mấy năm kia, đồng thời khai phá ra một ít kỹ xảo nhỏ chỉ thuộc về mình.
“A! ! !” Người sói cố gắng tránh đi chỗ yếu trước ngực, một cánh tay phải lại bị tia sáng màu đỏ trực tiếp bắn trúng.
Ngải Lý Tư Đặc gầm lên, một lợi trảo mọc lông xù bay ra ngoài.
“Trói buộc!”
Lôi Lâm duỗi hai tay về phía trước, từng bóng tối tạo thành hai cái bóng màu đen, từ hai phía quấn quanh đoạn tay bị đứt của Ngải Lý Tư Đặc.
“Nhanh lên hỗ trợ! ! !”
Oành! ! ! Bị bóng tối quấn quanh, Ngải Lý Tư Đặc trực tiếp bị giải trừ trạng thái người sói, hắn đột nhiên rống to, phát ra tiếng rú của nhân loại.
Hai hắc vu sư đi theo hắn nhìn nhau một chút rồi đột nhiên ra tay!
Một phù thủy đầu trọc đặt hai tay chống được dưới mặt đất, trong miệng đọc lên mấy âm tiết, giống như oan hồn rít gào.
Xì xì! Một đám lớn gai xương màu đen tạo thành rừng cây bụi gai bỗng nhiên từ mặt đất bắn ra.
Dù là nham thạch hay thực vật, đều bị loại gai xương màu đen này trực tiếp xuyên thấu.
Phạm vi rừng cây gai xương không ngừng mở rộng, một vòng màu đen không ngừng lan tràn tới Lôi Lâm.
Ba! Ba! Hai cái bóng màu đen trực tiếp bị gai xương đâm thủng, nhưng không thương tổn tới Ngải Lý Tư Đặc.
“Hắc hắc! Tư Lai! Làm rất tốt!”
Một hắc vu sư khác cười cợt, đoản trượng màu đen trong tay duỗi một cái về phía trước!
“Phục sinh đi! Vong linh Thâm Uyên đang gào khóc!”
Một làn sóng hỏa cầu màu xanh lục đột nhiên từ đầu đoản trượng màu đen bắn ra, lại đột nhiên nổ tung, biến thành từng đốm lửa màu xanh lục lấm ta lấm tấm bắn đến trong rừng cây gai xương.
Răng rắc! Răng rắc!
Tư Lai triệu hoán ra gai xương màu đen bắt đầu lơ lửng bay lên, tạo thành mấy ngàn binh sĩ khô lâu, cầm cái búa bằng xương trắng đánh về phía Lôi Lâm.
“Liên hợp vu thuật!”
Lôi Lâm thất thanh kêu lên, trong vu thuật cấp hai, nếu như hai phù thủy triển khai ra vu thuật có hiệu quả tương tự, hơn nữa có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau và dung hợp một số bí kỹ, sẽ xuất hiện tình huống uy lực tăng cường lẫn nhau! Mà loại vu thuật liên hợp triển khai này, liền được gọi là liên hợp vu thuật! Uy lực vượt xa ở vu thuật cấp hai bình thường!
Chẳng qua, trong số những phù thủy, thể chất và sóng tinh thần đạt đến cấp hai vốn đã ít, mà điều kiện liên hợp triển khai vu thuật cũng phi thường hà khắc, bởi vậy phù thủy có thể thỏa mãn có điều kiện thật sự là rất ít, Lôi Lâm cũng không nghĩ mình sẽ đụng tới.
Oành!
Búa lớn màu trắng nện xuống, tiếng không khí nổ tung chói tai vang lên, không khí chung quanh giống như bị sức gió to lớn hút đi hết, trong nháy mắt Lôi Lâm cảm thấy có chút nghẹt thở.
” Dự đoán uy lực mục tiêu: Thuần túy công kích vật lý: 90 độ!” Chíp đúng lúc lên tiếng.
Lôi Lâm tránh né búa lớn, một tầng màng ánh sáng màu đỏ trong nháy mắt hiện lên ngoài thân thể: “Thuần túy công kích vật lý? ! Ý tứ chính là còn có công kích phép thuật sao?”
“Cạc cạc!” Đúng lúc này, binh sĩ khô lâu nhìn thấy Lôi Lâm chạy trốn, bỗng nhiên há miệng ra.
Từng gai xương màu trắng mang theo động năng mãnh liệt, giống hạt mưa màu trắng chặn lại tất cả đường lui của Lôi Lâm.
“Ầm ầm!” Gai xương màu trắng đâm tới màng ánh sáng ngoài thân thể Lâm Lôi, lập tức khiến màng ánh sáng muốn nổ tung lên.
Năng lượng gợn sóng khổng lồ không ngừng tàn phá màng ánh sáng màu đỏ, hào quang màu đỏ không ngừng phụt ra hút vào, giống như sắp không chống đỡ nổi.
“Cạc cạc!”
Phía sau bon khô lâu kia, binh sĩ khô lâu kết bè kết lũ cũng dồn dập bắn ra gai xương.
Răng rắc! Răng rắc!
Dưới công kích này, hào quang màu đỏ phòng ngự ngoài thân thể Lôi Lâm ầm ầm vỡ vụn.
Ầm ầm!
Trên người hắn trong nháy mắt hiện ra một vảy lớn màu đen, cả người bị sóng xung động đẩy ra thật xa.
Một tầng sáng màu vàng lóe lên, hiệu quả của nghĩ hình thuật cũng trực tiếp bị hủy đi, hiện ra tướng mạo nguyên bản của Lôi Lâm.
“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!” “Nóng rực chi xúc!”
Tia sáng màu đỏ cùng ngọn lửa màu đen luân phiên bắn ra, gai xương đầy trời trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn màu đen.
“Ngọn lửa màu đen? Mày, mày là Lôi Lâm!”
Phù thủy đầu trọc đối diện vừa thả ra gai xương màu đen nhìn thấy Lôi Lâm thì thất thanh kêu lên, cả người đều có chút dại ra.
“Đã lâu không gặp! Tư Lai viện trưởng đại nhân!”
Lôi Lâm cười cợt, chào hỏi Tư Lai một chút.
“Tư Lai! Đây chính là học sinh phản bội học viện của ông? Quả nhiên đã lên cấp cấp hai!”
Hắc vu sư cấp hai bên cạnh hợp tác cùng Tư Lai rất hứng thú đánh giá Lôi Lâm: “Thiên phú rất tốt!”
Tư Lai nhìn người có thể là học sinh ưu tú nhất của học viện Hắc Cốt Lâm từ trước tới nay, vẻ mặt phi thường phức tạp.
Một mặt, thiên phú phù thủy của Lôi Lâm đã không cần chứng minh, ở độ tuổi này đã trở thành phù thủy cấp hai, tốc độ như thế cho dù là phù thủy trong lịch sử cận đại ở toàn bộ Nam Hải bờ cũng phi thường hiếm thấy.
Tư Lai tuyệt đối tin tưởng, nếu như Lôi Lâm có thể duy trì tốc độ tiến bộ này, hắn tuyệt đối có thể trở thành phù thủy cấp ba trước một trăm tuổi, lên đến cấp độ cao cấp nhất ở toàn bộ Nam Hải bờ! Mà nếu như hắn còn ở lại Hắc Cốt Lâm, toàn bộ học viện cũng chắc chắn sẽ nghênh đón một giai đoạn phát triển hoàng kim.
Nhưng ở một phương diện khác, Lôi Lâm đã phản bội rồi học viện, thậm chí, bởi hắn kịch liệt phản kích khiến Đại trưởng lão Mã Nhĩ Bố của Lily gia tộc- Một trong ba gia tộc lớn của Học viện Hắc Cốt Lâm bỏ mình, còn tiện thể giết cả một nhóm lớn phù thủy cấp 1, khiến thực lực của toàn bộ Lily gia tộc giảm mạnh, thậm chí suýt chút nữa đã xoá tên khỏi phù thủy giới!
Bởi vậy, tâm tình của Tư Lai đối với Lôi Lâm phi thường phức tạp.
“Đúng vậy! Viện Trưởng đại nhân!”
Nếu như đã giải trừ nghĩ hình thuật, Lôi Lâm cũng không che dấu.
“Trí tuệ cổ thụ và bí bảo mà Ngải Lý Tư Đặc chiếm được là thứ ta nhất định phải đạt được, còn hi vọng ngài không cần nhúng tay!” Lôi Lâm thoáng hành lễ.
Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ Lily gia tộc ra, Học viện Hắc Cốt Lâm đối với hắn vẫn tính là không tệ, chí ít cũng vẫn tuân theo nguyên tắc căn bản là trao đổi đồng giá, để Lôi Lâm có thể bước lên con đường hiện nay.
Bởi vậy, ngoại trừ một số tình huống đặc thù, hắn cũng thực sự không muốn giao thủ cùng Tư Lai.
“Ngông cuồng! Chỉ là một kẻ mới lên cấp hai, lại dám như vậy. . .”
Tư Lai còn chưa có phản ứng, tên hắc vu sư đi cũng Tư Lai đã tức giận quát lớn.
Dưới cái nhìn của hắn, Lôi Lâm dù có là thiên tài như thế nào đi nữa cũng chỉ là một kẻ mới lên cấp hai, cho dù có chiến tích khủng bố là giết hai phù thủy cấp hai, nhưng ai đó có phải là lượm tiện nghi khi hai phù thủy kia đã lưỡng bại câu thương không?
Bởi vậy, hắn đối với loại thái độ này của Lôi Lâm thực sự là có chút không hợp mắt.
“Tiểu tử! Vậy cứ để tiền bối đến dạy dỗ mày. Trong vòng phù thủy cấp hai, phải làm người như thế nào. . .”
Trên tay phù thủy cấp hai này bắn ra hai luồng sáng màu đen, mơ hồ tụ lại thành đầu lâu.
“Thuyết giáo tẻ nhạt! Thực sự là. . . Nhàm chán!”
Lôi Lâm cúi đầu lẩm bẩm, đôi mắt càng ngày càng đỏ, mà trên cổ tay của hắn, thủy tinh trong suốt bắt đầu tỏa ra tia sáng màu đỏ yếu ớt.
“Mày nói cái gì?” Lời này khiến tên phù thủy cấp hai kia ngẩn ra!
“Tao nói, cái tật xấu thích thuyết giáo của mày nên sửa lại, nếu không, mày sẽ không nhìn thấy ánh nắng sớm mai đâu!”
Lôi Lâm đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn.
Xì xì!
Sương khói màu trắng từ trên người binh sĩ khô lâu tản ra, ngay sau đó, binh sĩ khô lâu đứng đầu kia đột nhiên tan vỡ, biến thành một đống xương trắng rơi xuống đất, sau đó, đống xương trắng lần thứ hai bị ăn mòn, biến thành một đống bột phấn màu đen.
Mà trên mặt đất, một vòng sáng khô vàng và cháy đen lấy Lôi Lâm làm trung tâm, bắt đầu không ngừng lan ra bốn phía, bãi cỏ trong nháy mắt cũng bị ăn mòn biến thành một bãi bùn nhão.
Từng đàn côn trùng rơi xuống đất, một con chuột đồng từ dưới đất chui ra, cả người lập tức cứng đờ ngã lăn trên đất, thân thể bắt đầu mục nát.
Giống như tử thần giáng lâm như, một mảnh địa vực xung quanh lập tức rơi vào hoàn cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Binh sĩ khô lâu cao lớn liên tiếp ngã xuống, trong nháy mắt đã biến thành bột phấn.
“Cậu sử dụng độc tố công kích phạm vi lớn!” Trước đó Ngải Lý Tư Đặc vốn đã bị thương nặng, sau khi bị gan kịch độc của Lôi Lâm công kích, cánh tay phải của hắn bắt đầu thối rữa.
Sắc mặt Ngải Lý Tư Đặc phi thường khó coi, khẽ cắn răng lấy ra ống thuốc đổ xuống miệng vết thương trên cánh tay phải.
Ầm! Một ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm từ vai phải hắn xuống. Mùi thịt bị đốt cháy khét lẹt không ngừng truyền ra.
Kkhuôn mặt Ngải Lý Tư Đặc vặn vẹo trong nháy mắt, đợi đến khi ngọn lửa dập tắt. Vết thương trên bờ vai của hắn đã được cầm máu, thối rữa trước cũng không thấy bóng dáng.
“Cậu đi trước! Ta muốn lưu lại giáo dục hắn một hồi!”
Giọng nói của hắc vu sư nói chuyện lúc trước trở nên lạnh lùng, thậm chí mang theo một tia sát ý.
“Được rồi! Phải cẩn thận bạch phù thủy, ta hoài nghi bọn họ đã đạt thành thỏa thuận gì đó cùng Thiết Vương Miện. . .”
Ngải Lý Tư Đặc nhanh chóng trả lời, từ trên người hắn bắn ra một tấm thảm lông trôi nổi giữa không trung, muốn nhảy lên trên ngồi.
Đột nhiên, trước mắt hắn hoa đi, hôn mê ở trên mặt đất!
Oành! Thân thể Ngải Lý Tư Đặc rơi xuống đất, từ trên mặt hắn còn có thể thấy được hắc khí quỷ dị, hình thành đồ án con rắn nhỏ, đang không ngừng lan khắp thân thể.
Cho dù là thuốc hỏa diễm vừa nãy cũng không có thể giải quyết loại độc tố này!
“Tinh thần độc tố thật mãnh liệt, lúc chưa hoàn toàn phát tác còn có thể ẩn núp! Không được! ! !”
Tên hắc vu sư trước đó còn khó chịu với Lôi Lâm lập tức hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Một vòng hắc khí đen kịt như mực trong nháy mắt cũng lan đầy thân thể của hắn.
Độc tố đến từ cự thú khủng bố thời thượng cổ-Khoa Mạc Âm cự xà, bắt đầu không ngừng ăn mòn thân thể cùng linh hồn của hắn!
“Ta nói rồi! Các người không ngăn cản được ta!”
Sau thân Lôi Lâm hiện ra một hư ảnh mãng xà khổng lồ, giống tử thần giáng lâm nơi này, đi thẳng tắp tới trước mặt Ngải Lý Tư Đặc đã ngất đi, lấy từ trong lồng ngực của hắn phần tinh hoa trí tuệ cổ thụ trước đó, sau đó Lôi Lâm lại lật qua lật lại túi da trên eo hắn, lấy từ bên trong ra một cái chén gỗ có bề ngoài phi thường thô ráp.
Vỏ ngoài của cái chén này là màu vàng sẫm cổ điển, còn có hoa văn cổ thụ đặc biệt, mơ hồ có mùi hương cây cỏ mùi thơm ngát tản ra.
Tuy rằng ngoại hình nhìn rất tầm thường, nhưng Lôi Lâm lại cảm ứng được một tia khí tức phi thường già nua và cổ điển từ trên chén gỗ này.
Đồng thời, cho dù là một con cái chén, Lôi Lâm vẫn cảm thấy vật này tràn ngập trí tuệ linh động.
“Đây là. . .Chén gỗ dùng thân cây trí tuệ cổ thụ chế thành!”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, sở dĩ hắn nhận định như thế, ngoài chíp đo lường và tự mình suy đoán ra, còn vì tinh hoa trí tuệ cổ thụ trên tay bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lục mờ mịt, cũng là một nhân tố quan trọng để hắn nhận định.
Ba!
Lôi Lâm nhẹ buông tay phải ra, chùm sáng màu xanh lục lập tức tiến vào trong cái chén gỗ.
Giống nước sữa hòa nhau, chất lỏng cổ thụ và chén gỗ lập tức dung hợp lại cùng nhau, cả chén gỗ trong nháy mắt bị một vầng sáng màu xanh lục bao vây, mà trong cái chén đã chứa đầy nửa chén chất lỏng trong suốt, một luồng khí tức sinh mệnh và trí tuệ không ngừng từ chất lỏng kia tản ra.
Lôi Lâm chỉ ngửi một hơi đã cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn không ít, rất nhiều kỳ tư diệu tưởng không ngừng hiện lên, một số vấn đề trong lúc tu luyện cũng có cảm giác thông thoáng sáng sủa.
“Trí tuệ dẫn dắt sao?”
Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ vui mừng, trong tay nhất thời xuất hiện một tầng màng ánh sáng, che kín cái chén kia.
“Trí tuệ cổ thụ! Quả nhiên không hổ là kết tinh của trí tuệ thượng cổ! Chỉ thoáng hấp thu một tia khí tức đã có hiệu quả rõ ràng như thế, vậy nếu như sử dụng toàn bộ thì sao?”
Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe nên vẻ nóng bỏng, vầng sáng màu bạc trong tay lóe lên, chén gỗ chứa tinh hoa trí tuệ cổ thụ trong nháy mắt biến mất trong tay.
“Không ngờ lúc đầu là học sinh của ta thế mà hiện tại đã xa vượt xa ta!”
Trên mặt Tư Lai cũng quấn quanh một tầng hắc khí, lúc này ông ta nhìn Lôi Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.
Bị độc tố ăn mòn, lúc này ông ta cùng đồng bọn hợp tác không phát huy ra được bảy phần thực lực, dù hai người liên thủ, cũng không nhất định có thể thắng được Lôi Lâm.
Mà tên hắc vu sư trước đó nhìn Lôi Lâm khó chịu đã lui lại xa xa, trên người còn không ngừng lập loè ra các loại gợn sóng vu thuật giải độc.
Thế nhưng rất đáng tiếc, độc khí màu đen càng ngày càng đậm, không có dấu hiệu được giải trừ.
Lại nghĩ tới lời Lôi Lâm nói trước đó, trên mặt tên hắc vu sư này có chút đỏ lên, cũng may lúc này khuôn mặt ông ta đã bị hắc khí chiếm cứ toàn bộ, cũng không nhìn ra vẻ mặt gì.
Mà sau khi nhìn thấy Lôi Lâm lấy đi vật phẩm trong nhiệm vụ của bọn hắn, trong lòng hắc vu sư kia không ngừng lóe lên đủ loại suy nghĩ, môi khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Lôi Lâm có thực lực vượt xa suy đoán của ông ta, quả thực chính là tinh anh tinh anh trong hàng ngũ phù thủy cấp hai, chỉ dựa vào ông ta và Tư Lai thì căn bản không ngăn cản được đối phương, thậm chí có thể rước lấy nối oán hận của đối phương, tạo thành tử thương không cần thiết.
Hắc vu sư đều là người sáng suốt, dù lần này có thể bảo vệ được tinh hoa trí tuệ cổ thụ nhưng cũng không tới phiên hắn hưởng dụng, hắc vu sư này sao có thể vì thế mà liều mạng chứ?
Lôi Lâm tự nhiên không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng bọn hắn như thế, nhưng bằng kinh nghiệm của hắn cũng rất dễ dàng đoán ra.
Bởi vậy, sau khi thoáng gật gật đầu với Tư Lai, hắn xoay người muốn rời khỏi.
Đạp đạp!
Tiếng vó ngựa dồn dập không ngừng vang lên, lập tức, từ nơi không xa đột nhiên xuất hiện một tiểu đội thiết giáp kỵ sĩ.
Tuy rằng chỉ có mười ba người, nhưng mười ba kỵ binh này giống như một dòng lũ bằng sắt thép, vọt tới đám Lôi Lâm.
“Là mười ba hiền giả của Thiết Vương Miện tạo thành cương thiết kỵ sĩ! ! !”
Tư Lai hít một ngụm khí lạnh: “Bọn hắn lại bị bạch phù thủy cám dỗ? Hay hoặc là chỉ đơn thuần điều động?”
Nói tới chỗ này, ông ta lại không nhịn được thoáng nhìn Lôi Lâm một chút.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại mục tiêu của đối phương chỉ có thể là Lôi Lâm đã cướp đi trí tuệ cổ thụ tinh hoa.
Cộp cộp!
Mười ba con cự thú sắt thép phun lửa, trong đôi mắt bốc lên tia sáng màu xanh lục dừng lại trước mặt đám người Lôi Lâm, rồi lại tản ra theo hình quạt, vây quanh toàn bộ phù thủy có mặt ở đây vào giữa.
Răng rắc! Răng rắc! Mũ sắt trên mặt kỵ sĩ cầm đầu kia tự động mở ra, lộ ra khuôn mặt của đại hiền giả: ” Tinh hoa trí tuệ cổ thụ đang trong tay ai?”
Trên mặt của hắn có nghi hoặc.
Mục tiêu của chuyến này là Ngải Lý Tư Đặc đã trực tiếp ngã trên mặt đất không rõ sống chết, như vậy tinh hoa trí tuệ cổ thụ rất có thể đã bị phù thủy ở đây chia cắt hoặc chiếm lấy, mà Lôi Lâm mới xuất hiện, ông ta cũng không quen biết.
Khiến ông ta khó chịu chính là mấy phù thủy kia đều dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn ông ta.
Đại hiền giả cả kinh, thân thể của ông ta bỗng nhiên ngã xuống phía dưới.
Ầm ầm! Đám cự thú sắt thép cũng ngã trên mặt đất, linh hồn hỏa diễm trong viền mắt màu đen dần dần tắt đi, vài giây sau một lần nữa biến thành xương khô.
“Lão đầu! ! !” Đại hiền giả rên rỉ một tiếng, liên hệ giữa ông ta và vật cưỡi đã triệt để đứt rời, điều này có thể nói rõ là sinh vật linh hồn làm bạn với ông ta nhiều năm đã hoàn toàn dập tắt, không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
“Là ai? ? ?” Hai mắt đại hiền giả đỏ lên.
Mà hắc vu sư kia cùng Tư Lai lại cùng đưa mắt nhìn sang Lôi Lâm, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“Là mày! ! !” Gương mặt đại hiền giả vặn vẹo: “Rác rưởi chết tiệt! Mày dám. . .”
“Nói nhảm nhiều quá! ! !” Hai mắt Lôi Lâm bắn ra tia sáng đỏ thực chất hóa, màu đỏ trên cổ tay đã đậm đến cực hạn, oành! Thủy tinh có tác dụng báo động trước hoàn toàn nổ tung thành bụi bay khắp nơi.
“Bóng tối chi vực!”
“Gan kịch độc!”
Hắc ám đen kịt lập tức bao phủ vùng đất này, mà sau lưng Lôi Lâm xuất hiện một hư ảnh hắc xà ảnh khổng lồ, mơ hồ hình thành một khuôn mặt Ma Vương khủng bố.
Bóng tối giống như quái thú có thể nuốt chửng tất cả dần mở rộng về bốn phía, trong quá trình này còn có tiếng ăn mòn và tiếng thở gấp của người sắp chết làm người sởn cả tóc gáy không ngừng vang lên.
Oành!
Chỉ một lát sau, bóng tối màu đen đã tản đi, hai mắt của mười ba hiền giả đã vô thần, rất nhanh đã ngã xuống, linh hồn trong thân thể đã bị kịch độc ăn mòn hầu như không còn.
“Kịch độc Ma Vương! ! ! Là kịch độc Ma Vương Lôi Lâm! ! !”
Ở một nơi cách đó không xa, mấy bạch phù thủy chuẩn bị kiếm lợi nhìn thân thể các phù thủy không ngừng bị khói đen ăn mòn, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tuy rằng bọn hắn cũng đã từng nghe nói về tên gọi kịch độc Ma Vương của Lôi Lâm, nhưng chưa từng được chứng kiến sự khủng bố của hắn rõ ràng như lúc này.
“Lôi. . . Lôi Lâm, cậu. . .”
Không chỉ có hắc vu sư kia, ngay cả Tư Lai thấy trong mắt Lôi Lâm dần biến thành đỏ ngàu cũng có chút sững sờ. . .
Mười ba vị hiền giả của Thiết Vương Miện là sức mạnh quản lý vùng đất này, thực lực của mỗi người đều đạt từ phù thủy cấp 1 đỉnh cao trở lên. Đại hiền giả đầu lĩnh còn là phù thủy cấp hai!
Tư Lan tự hỏi mình nếu như mình bị bọn hắn bao vây thì sẽ phi thường phiền phức, thậm chí ngay cả việc muốn chạy trốn cũng thành vấn đề, linh hồn cự thú có thể lực quá khủng bố, các phù thủy chỉ có thể sử dụng vu thuật để tăng cường thân thể thì không thể nào so sánh được.
Nhưng hiện tại, tiểu đội cương thiết kỵ sĩ đã tung hoành mấy trăm năm lại chết hết như thế? Đồng thời, hung thủ còn là Lôi Lâm chỉ mới lên cấp hai?
Tư Lai sờ sờ đầu trọc của chính mình, ông ta có cảm giác như mình đã trúng phải ảo thuật khống chế của phù thủy cấp ba.
“Còn có ai?”
Vẻ mặt Lôi Lâm mơ hồ không đúng, bắt đầu điên cuồng hét lên, con ngươi đỏ ngòm quét mắt nhìn về phía đám bạch phù thủy đang lẩn trốn kia.
“Không được! Hắn đã phát hiện ra chúng ta!”
Tên bạch phù thủy đầu lĩnh gầm nhẹ một tiếng, cả đám bạch phù thủy lập tức nhanh chóng rút lui một khoảng cách, không có cách nào! Năng lực công kích độc tố ở phạm vi lớn của Lôi Lâm thực sự khiến bọn hắn có chút khiếp sợ.
“Vù vù. . .”
Lúc này trạng thái của Lôi Lâm cũng không ổn, trên người có mấy vết thương nhỏ bị cương thiết kỵ sĩ liều mạng phản kích lưu lại, trên mặt cũng tràn ngập vẻ điên cuồng. Một luồng khói trắng từ thất khiếu của hắn không ngừng phun ra.
“Đo thấy độ sinh động huyết dịch của chủ thể vượt qua giá trị giới hạn đặt trước! Khởi động trình tự mạnh mẽ khống chế!”
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu lam bao phủ toàn bộ thân thể Lôi Lâm. Nhiệt độ thoáng hạ thấp xuống, sương mù màu trắng đọng lại thành băng, rải rác treo lơ lửng trên người Lôi Lâm.
“Đáng chết, lại là tâm tình hóa! ! !”
Có hàn băng kích thích và chíp khống chế, Lôi Lâm rốt cục tạm thời khôi phục tỉnh táo, trong con ngươi dần hiện ra vẻ linh động.
“Không thể tiếp tục chiến đấu tiếp, bằng không e là mình sẽ rơi vào trạng thái cuồng hóa, vô thức điên cuồng giết chóc đến tận khi hoàn toàn tử vong. . .”
Lôi Lâm liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, thu hết mọi cảnh tượng trên chiến trường vào mắt.
Tuy rằng đi lên con đường huyết mạch thuật sĩ này giúp hắn nắm giữ lực lượng cực kỳ mạnh. Thậm chí sau khi mới lên cấp hai đã có thể dựa vào huyết mạch thiên phú mà vượt qua rất nhiều phù thủy đạt tới cấp hai đã nhiều năm, rồi còn phản kích giết bọn hắn, tạo ra uy danh hiển hách, nhưng con đường thuật sĩ- Chi nhánh phù thủy thượng cổ này cũng có mấy sơ hở hết sức rõ ràng.
Mà loại tâm tình hóa này chính là một loại trong đó.
So với phù thủy lý trí, các thuật sĩ thường thường sẽ càng dễ bị bên ngoài ảnh hưởng, rơi vào trạng thái tâm tình hóa cực đoan.
Mà giết chóc cùng chiến đấu sẽ phi thường dễ kích phát sự phẫn nộ trong nội tâm thuật sĩ, khiến bọn hắn cuối cùng sẽ rơi vào cuồng loạn, mất đi phần lớn lý trí, bị đông đảo kẻ địch vây công đến chết thậm chí tự động thoát lực.
“Huyết mạch của mình quá mức thuần túy, một khi phát tác thì thuốc yên tĩnh cũng sẽ bị bài xích. . .”
Lôi Lâm kiểm tra lại trạng thái thân thể của chính mình:
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là thuật sĩ cấp hai có huyết mạch:Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 21. 1; nhanh nhẹn: 14. 4; thể chất: 27. 9; tinh thần: 104. 3; pháp lực: 53(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); trạng thái: Lượng lớn A-đrê-na-lin tiết ra, độ phù hợp với bệnh tâm tình hóa của thuật sĩ là 98.
“Chíp, chọn dùng phương án số ba!” Sau khi thầm cười khổ, Lôi Lâm lập tức ra lệnh.
“Thu được quyền hạn cho phép, bắt đầu phối hợp chủ thể tiến hành giải phẫu nhỏ trong cơ thể. . .”
Chíp trung thực phản hồi, mà trong nháy mắt, hai mắt Lôi Lâm đã biến thành màu xanh da trời, một luồng hạt năng lượng căn bản lạnh lẽo bắt đầu từ các vị trí trên cơ thể tràn ra.
“Hắn xảy ra vấn đề gì! Tiến lên! ! !”
Mà mấy bạch phù thủy truy kích tới đây đang ở phía xa cũng nhìn thấy tình huống khác thường trên người Lôi Lâm, tên bạch phù thủy cầm đầu kia lộ vẻ vui mừng, vung tay áo hô lên, vô số phi trùng tụ thành nửa mặt người bay tới Lôi Lâm.
“Điếc không sợ súng!”
Trong lòng Lôi Lâm lại một luồng lửa giận vô danh từ từ bay lên, nhưng bị hàn ý áp chế nên rất nhanh đã bị ép xuống.
Tay phải hắn mạnh mẽ vạch một cái! Một cơn sóng gợn vô hình trong suốt, chẳng khác nào sóng nước khuếch tán ra, nhấc lên gợn sóng giữa hư không.
Gợn sóng vô hình trong nháy mắt rồi va chạm với đám mây bằng côn trùng kia.
Oành! Nửa gương mặt người hơi ngưng lại giữa hư không! Sau đó từng đám côn trùng trực tiếp rơi xuống đất, mắt kép ngừng chuyển động, thân thể cũng biến thành cứng đờ rồi rất nhanh lại bắt đầu mục nát.
Ào ào rào! Từng đợt côn trùng không ngừng từ giữa bầu trời rơi xuống, hình thành một đợt mưa nhỏ màu xám.
Độc tố vô hình dường như còn thông qua mối liên hệ sâu thăm thẳm trong lực lượng tinh thần, trực tiếp ăn mòn đến bản thể phù thủy.
Tên phù thủy đầu lĩnh khống chế đàn côn trùng kia lập tức rút lui vài bước. Trên mặt hiện ra hắc khí xà văn dày đặc, hơn nữa còn đang không ngừng lan tràn.
“Nhanh. . . Bảo vệ ta rời đi!” Vào lúc này, tên đầu lĩnh bạch phù thủy mới hối hận vì sự tham lam của chính mình, cho dù Lôi Lâm đã rơi vào trạng thái dị thường, hắn cũng không thể đối phó.
“Muốn đi! ! !” Lôi Lâm cách đó không xa hơi cong khóe miệng lên cười lạnh, bao cổ tay màu đen trên tay nổ tung, vầng sáng màu đen biến hình, cuối cùng hình thành một trường cung.
“Gan kịch độc! ! !”
Lôi Lâm lần thứ hai bắt đầu dùng thiên phú vu thuật cấp hai của mình. Tay phải kéo dây cung, nhắm tới đám bạch phù thủy đang chạy trốn!
Băng!
Dây cung rung động, một mũi tên độc tố vô hình trong nháy mắt xuyên phá trời cao, khiến hư không vặn vẹo.
Dọc theo đường bay, mặt đất bị cháy đen, thực vật héo rũ, hiển hiện ra quỹ tích của một mũi tên.
“Không! Mày không thể giết tao! Cha của tao là. . .” Bạch phù thủy đang chạy trốn sợ đến mức kêu lên thất thanh, nhưng lập tức, thân thể hắn run lên, hoàn toàn biến sắc.
Răng rắc! Quần áo sau lưng hắn trực tiếp vỡ ra, xuất hiện bàn tay nửa trong suốt.
Bàn tay này chỉ lớn bằng bàn tay của người thường, ra sức vồ một cái vào mũi tên độc trong suốt!
Oành! Một vòng sóng gợn vô hình không ngừng tản ra, trên mặt các phù thủy đứng chung quanh mang theo vẻ kinh khủng, đều bị độc tố lan đến ép lui lại.
” Tồn tại cấp ba bảo vệ sao?” Lôi Lâm cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, sát cơ trong lòng càng tăng lên: “Ngày hôm nay sẽ không có ai cứu được mày! ! !”
Hắn lần thứ hai kéo dây cung, ong ong! ! !
Trong tiếng rung động, độc tiễn nửa trong suốt đang giằng co với bàn tay trong nháy mắt nổ tung, hình thành vô số mũi tên nhỏ như lông trâu, nổ tung bắn ra bốn phía.
Xì xì! Bàn tay nửa trong suốt trực tiếp bị nổ thủng trăm ngàn lỗ, lập tức tan vỡ ra, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng một phù thủy già gào thét.
Tên bạch phù thủy kia hiện ra vẻ không dám tin tưởng, sau đó rất nhanh ngã xuống.
Ở phía sau lưng hắn, một vết thương lớn nổ tung. Mà thiên phú phòng ngự hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo dĩ nhiên không thể ngăn cản chút nào.
“Cậu! Cậu giết hắn! Cha của hắn là một vị tồn tại cấp ba! ! !”
Giọng nói Tư Lai có chút run rẩy.
Chẳng qua Lôi Lâm vẫn đang bị huyết mạch thuật sĩ ảnh hưởng. Căn bản sẽ không cân nhắc đến điểm ấy, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp nhìn vào Tư Lai.
Tư Lai lập tức giật mình, lúc này giờ mới nghĩ tới tính mạng của chính mình còn đang ở trên tay đối phương, trên mặt thoáng cười khổ: “Được rồi! Ta chỉ nói một chút, cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm đi!”
Trên mặt Lôi Lâm hiện lên một chút do dự cùng giãy dụa, sau đó một vòng hắc khí dày đặc bao phủ toàn thân hắn.
Vù vù!
Một cơn bão màu đen cuốn về xa xa, chỉ chớp mắt sau đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.
“Sát tinh kia rốt cục cũng đi rồi!” Tư Lai và đồng bọn hợp tác của mình liếc nhau, nhìn Ngải Lý Tư Đặc ngã trên đất không dậy nổi, trên mặt đều nở một nụ cười khổ.
“Làm sao bây giờ? Ước Kiều Nạp chết rồi! Ngải Duy Khắc đại nhân sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Mà đám bạch phù thủy ở khác lại tập thể phát ra tiếng gào bi phẫn.
“Giết những hắc vu sư kia! Báo thù cho Ước Kiều Nạp!”
Một bạch phù thủy nhìn chằm chằm mấy người Tư Lai, trên mặt lộ ra vẻ cừu hận.
Trên mặt Tư Lai căng thẳng, lập tức đứng ở đồng bọn của mình, trên người hiện ra một vòng hạt năng lượng căn bản phòng ngự.
Phốc! Phốc! Phốc!
Nhưng trong chớp mắt, tất cả phù thủy ở đây đều biến sắc, kịch liệt độc tố, lại bắt đầu phát tác.
Vừa này khi Lôi Lâm ra tay, phù thủy ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều bị độc tố của Khoa Mạc Âm cự xà lan đến, khó có thể thanh trừ.
Mà mấy bạch phù thủy bị Ước Kiều Nạp ảnh hưởng, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng.
Hai đôi nhân mã nhìn nhau vài lần, rốt cục vẫn căm giận rời đi, không tiếp tục bạo phát xung đột.
Một ông lão phù thủy tóc trắng xoá, trên mặt mang theo ý cười hiền lành, dẫn theo mấy học đồ đi trên thảo nguyên, trên tay mấy học đồ còn cầm mấy lọ chứa bằng kim loại.
“Chúng ta tồn tại là vì tìm kiếm chân lý! Mà con đường phù thủy chính là một con đường không ngừng truy tìm chân lý, nghiên cứu tất cả vật thể và hiện tượng trên thế giới, từ đó tìm ra quy luật, đồng thời lợi dụng đến lên người chúng ta, đây chính là cội nguồn sức mạnh của phù thủy!”
Lão phù thủy vừa đi, vừa dạy dỗ sau mấy học đồ phía sau.
“Huyết văn thảo có đặc tính thế nào, trước đó ta đã giảng qua cho các trò, nhưng các trò cũng chỉ từng thấy trên sách tranh và hàng mẫu, mà hiện tại, ta dãn các trò tới đây, tơi hoàn cảnh huyết văn thảo sinh trưởng để xem một chút. . .”
“A Nặc! Trò tới xem huyết văn thảo này và các cây khác có gì khác nhau?”
Lão phù thủy quay đầu hỏi một nam học đồ đứng giữa trên mặt mọc đầy tàn nhang.
“Ừm! Nó so với các cây khác thì có vẻ gầy yếu hơn, hoa văn huyết sắc bên ngoài cũng không rõ ràng, đó là do trong quá trình trưởng thành gặp phải thiên địch. . . Cụ thể. . . Cụ thể. . .”
Chàng trai trên A Nặcnày trên mép còn có một vòng lông tơ, hắn đi lên phía trước, tay phải duỗi về phía huyết văn thảo, muốn nhìn cẩn thận hơn một chút.
Xèo!
Trong phút chốc, một bóng đen màu đỏ trong nháy mắt từ huyết văn thảo bắn ra, mạnh mẽ vọt tới khuôn mặt A Nặc!
“A. . .” A Nặclùi về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Đùng! Một tia sáng màu đen từ trên tay lão phù thủy bắn ra, đánh cho bóng đen kia rơi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận