Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1201: Tăng cường lôi văn (2)

Hai bàn tay nắm cùng nhau, bên trên còn có tia sáng màu vàng lóe qua, mơ hồ có chữ nhỏ màu vàng giống như con kiến bé nhỏ bò tới bò lui.
Phù thủy kết minh với nhau, múc độ quan trọng và nghiêm túc còn cao hơn cả ký kết khế ước, thường cần một nghi thức phi thường nghiêm túc, có lúc thậm chí còn phải mời người thứ ba tới làm nhân chứng.
Mà Lôi Lâm và Y Mỗ đều là thuật sĩ cấp năm, tuy rằng không cần phiền phức thế kia, nhưng minh ước cơ bản vẫn cần có, chỉ là hiện tại bọn hắn chỉ ký kết một ý đồ đại khái, sau này từng chi tiết nhỏ đương nhiên có thủ hạ của từng người đàm phán cùng bổ sung.
Chờ đến sau khi minh ước hoàn thành, hai người ngầm hiểu ý cười cợt, cảm giác quan hệ hai bên đều kéo gần hơn rất nhiều.
Tuy rằng loại minh ước này cũng không phải không thể vi phạm, nhưng trong tình huống mỗi người đều nắm giữ mỗi đầu đường nối, có lượng lớn lợi ích có thể hợp tác, Lôi Lâm tự hỏi chỉ cần không phải người điên, đều sẽ không nghĩ xé bỏ vào hiện tại.
Còn chuyện sau này sẽ phát triển thế nào thì không quan hệ nhiều với hắn lắm.
Bởi vì đến lúc đó, nếu hắn không thể đánh vỡ huyết mạch ràng buộc, một bước lên trời, bỏ lại Y Mỗ xa xa ở đằng sau thì chính là bị vạn xà chú ấn trói chặt hoàn toàn, mất đi tất cả sức mạnh huyết mạch mà ngã xuống.
Dù là trường hợp nào, thì vấn đề ở nơi này cũng không phải vấn đề lớn.
“Y Mỗ các hạ…” Lôi Lâm cười nói.
“Trực tiếp gọi ta là Y Mỗ đi! Lôi Lâm cậu có tư cách này!” Y Mỗ nở nụ cười, tuy rằng bởi vì bắp thịt trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc, nhưng cũng hiếm thấy nở nụ cười.
“Được rồi! Y Mỗ! Trước đó anh sử dụng vu thuật, còn có loại hiệu quả thuấn phát kia, ta cảm thấy vô cùng hứng thú…”
Lôi Lâm cười cợt, nói ra vấn đề của chính mình.
Trước đó đối phương thuấn phát đánh ra vu thuật sấm sét đều phi thường khủng bố, mà Y Mỗ lại có thể bắn ra tận năm đạo, kỹ thuật vận dụng khiến Lôi Lâm nổi lên hứng thú.
“Ồ! Chuyện kia?” Y Mỗ gật gù: ” Lợi Á gia tộc chúng ta kế thừa huyết mạch của Thiên Cức Lôi Điểu, đều phi thường am hiểu đối với vu thuật hệ sét, mà thiểm oanh lôi chính là một trong các loại sát chiêu do thuật sĩ Thần Tinh trở lên thông qua thí nghiệm tổ hợp các thiên phú vu thuật khác nhau để phát triển ra! Tuy rằng uy lực không bằng Thần Tinh sát chiêu chân chính, nhưng hiệu quả cũng coi như rất tốt!”
Lôi Lâm không khỏi gật đầu, thông qua thí nghiệm vu thuật không cần huyết mạch phối hợp, tạo ra một sát chiêu hữu dụng, nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng muốn làm được thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Thần Tinh sát chiêu là do thiên phú huyết mạch từ cấp 1 đến cấp bốn dung hợp, mà thiểm oanh lôi của đối phương chỉ sử dụng một hai vu thuật huyết mạch, lại phối hợp sóng năng lượng đặc biệt, còn có các mô hình vu thuật khác để tạo thành sát chiêu đặc thù.
“Tuy rằng ta không ngại chia sẻ nguyên lý sát chiêu này cho cậu, nhưng rất đáng tiếc, Lôi Lâm cậu không phải huyết mạch Thiên Cức Lôi Điểu chúng ta, không sử dụng được sát chiêu này…”
Loại sát chiêu sáng tạo riêng này thường thường cần vu thuật huyết mạch đặc biệt phối hợp, có thậm chí cần sức mạnh huyết mạch trực tiếp tham dự, bởi vậy Y Mỗ căn bản không sợ tiết lộ.
“Trên thực tế, ta muốn biết không phải cái này, mà là kỹ thuật Y Mỗ anh mới có thể đem một tia chớp trong nháy mắt tăng cường năm lần…”
Lôi Lâm vội vã lắc lắc đầu, loại vu thuật căn cứ vào năng lực huyết mạch của đối phương này, hắn không thể biểu hiện ra hứng thú gì, bằng không sẽ bị coi là mơ ước huyết mạch của đối phương, cho dù Y Mỗ và hắn có quan hệ tốt, cũng sẽ khiến trong lòng đối phương không vui.
Mà Lôi Lâm chân chính muốn biết chỉ là phương pháp đối phương tăng cường lực lượng lôi điện.
Hắn thông qua chíp nhìn được phi thường rõ ràng, trước đó Y Mỗ chỉ bắn ra phát sinh một đạo thiểm oanh lôi, luận uy lực cũng chỉ mạnh hơn tên Thần Tinh thuật sĩ lúc trước một chút mà thôi, lại thông qua một vu trận nào đó khắc họa trên người đối phương để phát sinh ra biến hóa kỳ dị, khiến lực lượng được tăng cường lớn đến khủng bố.
“Ồ! Cái kia à!”
Y Mỗ có chút tự hào vỗ vỗ phù thủy bào của chính mình, một vòng tia sáng chói mắt từ trên người nổi lên, tạo thành một vòng tròn sấm sét to lớn, lôi điện phù văn khổng lồ vượt qua tưởng tượng dập dờn ra ánh sáng phức tạp ở phía trên.
“Đây cũng là một trong các tác phẩm ta tự hào nhất!”
Y Mỗ nhìn những lôi điện phù văn phức tạp này, trên mặt có vẻ hơi mê say.
“Đây là phù văn ta sao chép lại từ một đoạn lôi mộc thời viễn cổ trong lúc vô tình sưu tập được, hình như là tự nhiên sinh thành, rồi lại mang theo sức mạnh thần bí, đồng thời dường như không thể phỏng chế, khiến ta chỉ có thể thêu toàn bộ nó lên áo choàng…”
Vòng tròn sấm sét màu bạc hạ xuống, cô đọng thành bùa chú màu bạc xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng lung linh trên phù thủy bào của Y Mỗ.
“Mà sau khi nắm giữ【 cổ lôi pháp bào 】này, tuy rằng tăng cường các vu thuật khác hệ sét rất nhỏ, nhưng đối với thiểm oanh lôi thì mức độ tăng cường lại đạt đến năm lần!”
Y Mỗ rất yêu quý địa mơn trớn áo choàng trên người, trong con ngươi có vẻ mê muội.
“Nếu như nói may mắn cũng là một loại năng lực, vậy Y Mỗ anh chính là con cưng của trời!”
Lôi Lâm cười nhạt khen tặng, một tia sáng màu xanh lam từ trong mắt lóe lên.
Lôi Lâm đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã muốn Y Mỗ đưa 【 cổ lôi pháp bào 】 cho mình nghiên cứu một quãng thời gian, tuyệt đối sẽ bị đối phương từ chối.
Bởi vậy, hắn căn bản không suy nghĩ đến chuyện này, chẳng qua, đối với hắn, muốn nghiên cứu loại trận pháp này thì hắn có biện pháp tốt hơn.
“Chíp, thế nào?”
Lôi Lâm âm thầm hỏi.
【 Keng! Đã ghi chép vu trận trên pháp bào, phán đoán là lôi văn viễn cổ, tỉ lệ có thể lợi dụng 89. 7%! 】
Chíp trung thực báo cáo, đồng thời phóng một bộ đồ phổ lôi hoàn vu trận khổng lồ phóng đến trước mắt Lôi Lâm, lôi điện phù văn bên trên vượt qua mười vạn vòng ngưng tụ cùng một chỗ, vô cùng tinh mỹ.
“Loại vu trận này, không chỉ có thể vận dụng trong sát chiêu Thiểm Oanh Lôi thậm chí là vu thuật sấm sét, có lẽ còn có thể mở rộng ra, ứng dụng đến mức độ khác . .”
Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên một đạo tinh quang: “Y Mỗ không làm được là vì hắn chỉ có vu trận này, nhưng không thể tiến hành hệ thống hóa rồi phân giải và thôi diễn loại trận pháp này, dù sao đại não của phù thủy không sánh được với trí tuệ nhân tạo, việc này cần lượng giải toán lớn đến mức có thể khiến hắn vỡ đầu, nhưng đối với ta thì những việc này đều không phải vấn đề!”
Nghĩ tới đây, trên mặt của hắn lập tức hiện ra một tia hưng phấn.
“Được rồi! Lôi Lâm! Chúng ta trở về đi thôi! Để ăn mừng lần kết minh này của chúng ta, ta chuẩn bị cử hành một bữa yến hội long trọng trong gia tộc!”
Trong mắt Y Mỗ ẩn chứa ý cười, giống như cho rằng Lôi Lâm cũng cảm thấy phấn chấn vì sự cường cường liên hợp giữa bọn hắn.
“Vậy thì thật là quá vinh hạnh!” Lôi Lâm khiêm tốn nở nụ cười, thân thể chợt trôi nổi lên, cùng Y Mỗ sóng vai trở lại đại bản doanh của Lợi Á gia tộc. Ở pháo đài sơn mạch kim loại.
. . .
Thời gian vào đêm, tuy rằng thế giới dưới nền đất không có khái niệm cùng thuyết pháp là buổi tối, nhưng vì điều chỉnh để phối hợp với thời gian lam việc và nghỉ ngơi, nên vẫn lợi dụng vu thuật hoặc là Thái Dương thạch để phân ra thời gian công tác cùng nghỉ ngơi.
Từng chiếc đèn đuốc không ngừng tắt hoặc mờ đi , khiến pháo đài vừa cử hành một tiệc rượu long trọng yên tĩnh lại, giống như lại rơi vào ngủ say.
Mà Lôi Lâm được Lợi Á gia tộc nhiệt tình tiếp đón. Hiện tại đang ở trong một gian phòng ngủ xa hoa.
Trong phòng ngủ được trang trí phi thường tinh mỹ, bên ngoài các loại vật phẩm còn sử dụng vu thuật bảo dưỡng, phi thường quý báu.
Sau khi đuổi đám hầu gái đẹp đẽ đi, Lôi Lâm nửa nằm trên ghế sa lông, trong mắt còn có ánh sáng từ chíp không ngừng lấp loé.
【 Keng! Đã thu nhận lôi văn viễn cổ tăng cường! Bắt đầu phân tích. . . 】
Với năng lượng giải toán khủng bố của chip, trước đó Lôi Lâm quét hình được sấm sét vu trận đang lấy một tốc độ nhanh chóng mà không ngừng tan vỡ. Từng lôi văn không khác nào nòng nọc vặn vẹo, bị chíp vững vàng ghi chép lại, rồi phân tích ra công dụng cụ thể.
Cho dù vu trận này có hơn mười vạn phù văn, có thể nói là vô cùng phức tạp tinh vi, nhưng đối với Lôi Lâm nắm giữ chíp, cũng chỉ có thể dùng nhiều thêm một chút thời gian mà thôi.
Lôi Lâm tạm thời rảnh rỗi, nghĩ đến tình cảnh lúc trước trong tiệc rượu, ý cười không khỏi hiện lên trên khóe miệng.
Trước đó Lợi Á gia tộc vẫn luôn coi hắn là đối thủ quyết đấu sinh tử, sau khi đi ra ngoài một chuyến hắn lại biến thành quý khách, đám phù thủy trong gia tộc hiển nhiên không thể thích ứng.
Đặc biệt tên thuật sĩ lúc trước bị Lôi Lâm bắt làm tù binh kia. Sau khi nhìn thấy Lôi Lâm quả thực giống như nhìn thấy quỷ vậy, suýt chút nữa đã trực tiếp chạy trối chết, gây ra một chuyện cười không nhỏ.
Chẳng qua bất kể nói thế nào thì phù thủy và thuật sĩ đều là kiểu mèo già hóa cáo, sau khi Y Mỗ tuyên bố sẽ kết minh với thế lực của Lôi Lâm, lúc đầu cả đám có chút thất thố, nhưng sau đó vẻ mặt đều điều chỉnh lại được.
Ngay cả thuật sĩ Thần Tinh lúc đầu gây ra trò cười kia cũng chuyên môn tới bồi tội, khôi phục phong thái độc nhất của thuật sĩ Thần Tinh khiến Lôi Lâm còn phải thầm khen một tiếng.
Đồng thời, mặc dù Y Mỗ bảo mật tin tức Lôi Lâm đến từ mặt đất. Nhưng thân phận thuật sĩ cấp năm của Lâm Lôi thì lại không ẩn giấu.
Dù sao, không phải tùy tiện một phù thủy tới là có thể liên minh cùng Lợi Á gia tộc.
Mà sau khi thân phận thuật sĩ cấp năm của Lôi Lâm được tuyên bố, những trưởng lão khác của Lợi Á gia tộc lập tức không còn nghi vấn gì về quyết định của Đại trưởng lão Y Mỗ.
Thuật sĩ cấp năm! Đây chính là đại nhân vật dù ở đế quốc Á Sắt đều không phải tồn tại thông thường!
Cho dù là toàn bộ Lợi Á gia tộc, cũng chỉ có Y Mỗ Đại trưởng lão là cường giả cấp năm mà thôi.
Mà thực lực thuật sĩ bình thường lại vượt xa phù thủy đồng cấp, chuyện này căn bản không cần hoài nghi, bởi vậy, cho dù chỉ là một mình Lôi Lâm cũng đều có tư cách kết thành minh hữu cùng Lợi Á gia tộc, càng không cần phải nói tới tin tức Y Mỗ Đại trưởng lão mơ hồ tiết lộ rằng phía sau vị thuật sĩ tên là Lôi Lâm này còn có một thế lực mạnh mẽ.
“Chẳng qua. . . Bọn hắn thật sự quá nhiệt tình. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình, nghĩ tới trong mắt mấy hầu gái vừa nãy không hề che giấu vẻ chờ mong, hắn lại có chút bất đắc dĩ thở dài.
Hiện tại hắn đang vội phân tích lôi văn thượng cổ, nào còn tâm trí để làm chuyện này.
Đồng thời, tuy rằng huyết mạch thuật sĩ có thể cùng phù thủy thậm chí một số chủng tộc nhân hoại sinh hạ đời sau có chứa sức mạnh huyết mạch, nhưng không biết tại sao, giữa các thuật sĩ có huyết mạch khác biệt, xưa nay chưa từng có hậu duệ hỗn huyết.
Dựa theo Lôi Lâm suy đoán, đây là do song phương có sức mạnh huyết mạch đều quá mạnh mẽ, không thể phối hợp, bởi vậy không thể sinh hạ ra đời sau hỗn huyết.
Mà nếu như nắm giữ đầu nguồn huyết mạch tương đồng, ví dụ như đều là thuật sĩ Khoa Mạc Âm, sẽ không có vấn đề này, thậm chí còn có thể bảo đảm đời sau có huyết mạch thuần khiết cùng dày đặc.
“Nếu như Y Mỗ không ngại, sau này đúng là có thể thông qua thông hôn giữa phù thủy phổ thông, từ chỗ đối phương thu được huyết mạch Thiên Cức Lôi Điểu, đây chính là huyết mạch của của sinh vật cấp sáu thượng cổ, cho dù là muốn huyết mạch của Khoa Mạc Âm cự xà chúng ta để tiến hành trao đổi, cũng là chuyện rất đáng giá. . .”
Lôi Lâm lại nghĩ đến những chuyện khác.
Tuy rằng trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đều là thuật sĩ Khoa Mạc Âm cùng với huyết duệ, nhưng ở một số tổ chức bên ngoài, cũng không phải không có phù thủy tồn tại.
Mà ở Nam Hải bờ, Lôi Lâm cũng chỉ tiến hành cải tạo huyết mạch cho một mình Khắc Lỗ Bá, thông qua thu thập những ngày qua, vẫn có một số hậu duệ lúc trước của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc tụ tập đến bên cạnh hắn.
Những người này đa số đều là người bình thường, nhưng dùng để thông hôn thì vẫn có thể làm được.
“Chẳng qua, nhìn kiểu gì cũng thấy khả năng không cao lắm? Cho dù là thứ nữ chi nhánh khác, đối phương cũng không có khả năng cho phép gả ra ngoài, đối với việc duy trì huyết mạch chính thống của gia tộc không lan ra ngoài, rất nhiều thuật sĩ đều vô cùng cố chấp. . .”
Trong nháy mắt vứt bỏ suy nghĩ này đi, Lôi Lâm lại có chút vui mừng.
May là ngày hôm nay khi hắn lấy ra huyết mạch không bị những người khác phát hiện, cho dù là tên thuật sĩ Thần Tinh kia cũng nằm ở trạng thái hôn mê, lại bị Lôi Lâm dùng trường lực mộng cảnh mê hoặc, chỉ nghĩ do hắn bị trọng thương nên suy yếu, nếu như Y Mỗ biết chuyện, e là còn có thể gặp phiền phức khác.
“Không! Cũng có thể là đối phương đã biết rồi, chỉ là ẩn nhẫn không phát mà thôi, nếu là như vậy, ta cũng phải chuẩn bị một số. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm.
Cho dù ký kết đồng minh, hắn cũng không qua tin tưởng đối phương, tin chắc là đối phương cũng như thế.
Trên thực tế, nếu không phải hai người bọn hắn vừa vặn nắm giữa hai đầu đường nối, từng người khống chế nhược điểm của đối phương thì liên minh lần này căn bản sẽ không dễ thành công thế này.
Mà cần phải phòng bị, tin tưởng song phương đều sẽ làm.
. . .
“Lôi Lâm, thật sự không ở nơi này thêm một hồi sao?”
“Không! Thật sự đã đủ rồi!”
Hiện tại Lôi Lâm và Y Mỗ đang đứng trong Lôi Điểu Thánh địa lúc trước, ngoài cung điện có đường nối.
Sau khi trải qua khảo sát ngắn ngủi, Lôi Lâm đã có một chút nhận thức đối với vùng đất này, đồng thời lấy lý do năng lượng ở đầu kia để duy trì khe hở đường nối tồn tại đã sắp tiêu hao hết, hắn phải về đến mặt đất, hiện tại đang cáo biệt cùng Y Mỗ.
“Việc mậu dịch giữa dưới nền đất cùng trên mặt đất sẽ tạo ra lợi nhuận phi thường khổng lồ, ta tin hai bên chúng ta cũng có thể thu được vô số chỗ tốt từ việc mậu dịch này, đồng thời hai nhà hợp lực mới có thể duy trì lợi ích này trong thời gian dài!”
Trước khi đi, ánh mắt Lôi Lâm chân thành nhìn Y Mỗ: “Đương nhiên, Y Mỗ anh cũng có thể cùng ta lên mặt đất nhìn, tuy rằng phù thủy giới trên mặt đất đã suy sụp rất lâu, nhưng cũng dần dần bắt đầu khôi phục vinh quang thượng cổ, có tồn tại không kém Á Sắt vương. . .”
Á Sắtr vương là người sáng lập Đế quốc Á Sắt trong truyền thuyết, đồng thời cũng là một vị phù thủy ít nhất đạt tới cấp sáu, giống như phù thủy vương tọa ở trung bộ đại lục.
Trong con ngươi Y Mỗ hơi động, khi nghe đến trên mặt đất có phù thủy không kém Á Sắt vương, trong ánh mắt sáng ngời dường như có ánh sáng khác loé lên, trong đó có cả kiêng kỵ, chờ mong, còn có một tia hoảng sợ.
“Được rồi! Chẳng qua cần chờ một quãng thời gian, có một số việc trong gia tộc do kỳ ngủ say tích góp lại, còn phải chuẩn bị để hai bên bắt đầu thông thương, đều là công tác phức tạp. . .”
Y Mỗ nghĩ một hồi mới lắc đầu cự tuyệt nói.
“Trên thực tế, ta hi vọng các vị ở bên trên cũng có thể phối hợp đồng thời công phá phong ấn, nếu là như vậy thì phía ta bên này cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, thời gian đường nối mở ra cũng có thể sớm, mang đến cho chúng ta càng nhiều lợi nhuận. . .”
“Đương nhiên! Sau khi trở về ta sẽ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho phương diện này!”
Lôi Lâm gật gù, hơi thi lễ một cái, động tác vô cùng trôi chảy, lễ tiết cũng tiêu chuẩn đến không thể xoi mói, không khác nào quý tộc trải qua muôn vàn thử thách cổ xưa: “Như vậy, Y Mỗ tiên sinh, tạm biệt!”
Trong khi nói chuyện, một cổng vòm ánh sáng, đã hiện ra sau lưng Lôi Lâm.
“Chờ mong lần sau gặp lại ngài!” Y Mỗ gật gật đầu, mặt không hề cảm xúc, lại khôi phục hình tượng cao ngạo trước đó.
Lôi Lâm cười cợt, bước vào cổng vòm.
Đùng! Ánh sáng biến mất, khiến nơi này lại khôi phục hắc ám cùng yên tĩnh, Y Mỗ thẫn thờ đứng ở chỗ này, trong con ngươi tình cờ có đủ loại ánh sáng loé lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Bốn phía đều là trụ đá màu trắng to lớn, còn có thể thông qua đỉnh chóp hình tròn để nhìn thấy màn ánh sáng vu trận ngôi sao bên ngoài.
” Hành trình lần này tới dưới nền đất còn rất thuận lợi!”
Lôi Lâm nhìn chung quanh một chút, bốn con hư không thích khách vẫn đang nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh lúc trước của hắn khiến hắn không khỏi nở nụ cười, thu cả hư không thích khách cùng vu trận phòng ngự đi.
“Lôi Lâm đại nhân!”
“Đại nhân, tình huống thế nào?” Chờ đến khi phòng ngự bên ngoài được thu lại, hai bóng người lập tức nhào tới, là cao tầng của hai thế lực hắc bạch phù thủy- Nặc Nặc Phu cùng Ám Viêm, nhìn dáng vẻ vội vã của hai người này, hiển nhiên đã rất nóng ruột đối với chuyện nơi đây, lại không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể chờ ở mặt ngoài.
“Không được! Phong ấn bị phá hỏng quá nhiều, tuy ta đã cố gắng tu bổ, nhưng có thể lùi lại đến một trăm năm như lúc trước ta nói hay không thì không chắc được, nói không chừng chúng ta chỉ có mấy chục năm, thậm chí thời gian càng ngắn…”
Lôi Lâm “Trầm trọng” nói, khiến sắc mặt Nặc Nặc Phu cùng Ám Viêm đều tái đi.
“Đại nhân! Không có biện pháp gì khác sao?” Nặc Nặc Phu mang theo hy vọng cuối cùng hỏi.
Nhưng trả lời lão là cái lắc đầu của Lôi Lâm.
...
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua mười mấy ngày, mà Lôi Lâm cũng kết thúc việc khảo sát ở bí cảnh sông Hằng, lúc này đã trở lại cố hương của hắn —— Quần đảo Khoa Lý.
Ở nơi đó, Khắc Lỗ Bá mang theo một số đời sau còn sót lại của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc, vì có sức mạnh trợ giúp nên không chỉ có thuận lợi lấy lại tất cả những lãnh địa vốn thuộc về Pháp Lôi Nhĩ gia tộc, mà còn đang không ngừng mở rộng lãnh thổ ra phía ngoài, chuẩn bị thành lập một đế quốc hoàn toàn thuộc về Pháp Lôi Nhĩ gia tộc!
Lôi Lâm đợi mấy ngày trong pháo đài vốn thuộc về Pháp Lôi Nhĩ gia tộc. Tiếp kiến tất cả đời sau của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc, đồng thời làm ra rất nhiều bố trí rồi lại thần bí biến mất.
Mà Pháp Lôi Nhĩ gia tộc lại tuyên bố với bên ngoài là vị tổ tiên này đã rời Nam Hải bờ rồi, đi đến thế giới phù thủy càng rộng lớn hơn.
Tuy rằng không biết Lôi Lâm rời đi là thật hay giả, cũng không thể xác định sau này đối phương còn có thể trở về hay không, nhưng hai phe hắc bạch phù thủy đều là không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với bọn hắn, Lôi Lâm vừa đại diện cho sự thực là có cảnh giới cao hơn, nhưng cũng là gông xiềng cầm tù trên người bọn hắn.
Một Nam Hải bờ nho nhỏ thực sự là không thể chứa được một vị cấp bậc Thần Tinh tồn tại.
Cho dù là Thâm Hồng Đại phù thủy trong lịch sử cũng là thần bí mất tích sau khi huy hoàng qua đi, căn cứ vào suy đoán của các phù thủy sau này, đối phương đã ra ngoài tìm kiếm vùng trời càng rộng lớn hơn.
Tuy rằng Lôi Lâm không để lại bất kỳ phương pháp đột phá Thần Tinh nào, khiến một ít phù thủy cấp ba cảm thấy phi thường tiếc hận. Nhưng trên đầu không có một nhân vật cường đại trấn áp, đối với bọn hắn cũng như trút được gánh nặng.
Những thế lực thuộc hắc bạch phù thủy kia lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhắm tới địa vực còn trống sau khi Đồ Hồn bị tiêu diệt kia, trải qua nhiều năm rung chuyển như vậy, và đám giáo đồ của Đồ Hồn Giáo ầm ầm sụp đổ sau khi Cách Cách Vu diệt vong, đã lưu lại cho hai phe hắc bạch phù thủy không gian cực kỳ lớn.
Mà minh tranh ám đấu quanh di sản Đồ Hồn Giáo đã bắt đầu tạo ra sóng gợn đối với hai phe phù thủy.
Còn các thế lực lớn chân chính như Cửu Hoàn Bạch Tháp, Hắc Dạ Đăng Tháp lại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn đang len lén co lại thực lực. Chuẩn bị dời đi bất cứ lúc nào.
Trước đó Lôi Lâm đưa ra thời gian là mấy chục năm, đối với những thế lực phù thủy đã thâm căn cố đế ở nơi này, muốn dời đi cũng không phải dễ dàng. Chỉ là tìm được một hoàn cảnh bên ngoài Nam Hải bờ thích hợp cho phù thủy bọn hắn sinh tồn đã đủ khiến Nặc Nặc Phu cùng Ám Viêm sứt đầu mẻ trán.
Đương nhiên, mặc kệ hiện tại Nam Hải bờ chấn động cỡ nào, hắc bạch phù thủy, thậm chí đám phù thủy du đãng cũng không dám lại đi trêu chọc tới Pháp Lôi Nhĩ gia tộc.
Đó là gia tộc có phù thủy Thần Tinh che chở! Không nói tới chuyện Lôi Lâm có thể trở về bất cứ lúc nào. Chính là vị thuật sĩ Khắc Lỗ Bá đã lên cấp hai kia, cũng đã là sức mạnh không thể coi thường. Đồng thời, ai biết vị đại nhân kia lưu lại lá bài tẩy gì cho gia tộc của mình đây?
Trên lý thuyết, chỉ cần vị phù thủy kia ban cho Pháp Lôi Nhĩ gia tộc mấy con tôi tớ trong suốt lúc trước kia đã đủ để trấn áp toàn bộ Nam Hải bờ.
Bởi vậy, những thế lực của hai phe hắc bạch phù thủy đều không hẹn mà cùng mà xếp Pháp Lôi Nhĩ gia tộc vào danh sách không có thể trêu chọc. Thậm chí, toàn bộ quần đảo Khoa Lý đều trở thành cấm địa của bọn phù thủy.
Mà Pháp Lôi Nhĩ gia tộc cùng với đế quốc mà bọn hắn thành lập cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên càng thêm lớn mạnh cùng phồn vinh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận