Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 109


Ban đêm.
Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng Sở Thấm cũng tắm rửa xong rồi ngồi lên chiếc ghế trúc trong sân nghỉ ngơi.
Sở Thấm vừa nhúc nhích, ghế trúc đã kẹt kẹt kêu vang, Sở Thấm ngồi không được thoải mái nên đang suy nghĩ xem lúc nào thì làm thêm một cái khác.
Mà cô phải làm ghế trúc nằm mới được, thế mới dễ chịu.
Cô đặt một cái bàn nhỏ trước mặt và ghi lại những gì mình đã nhận được trong ngày hôm nay.
"Hai cân rưỡi kẹo hạnh nhân đậu phộng."
Cái đồ chơi này thật sự rất ngon, Sở Thấm vừa nếm thử một cái, vị giác của cô đã bị chinh phục.
Ngay lập tức, như có pháo hoa nở rộ trong tim.
Đứa trẻ đáng thương xuyên từ tận thế đến nhìn thấy chỗ kẹo vừa ngọt lại vừa thơm này thì giật mình như gặp được thần tiên, quả thực không có chút sức chống cự nào.
Cho nên Sở Thấm vô cùng cẩn thận, cô không chỉ tập trung ghi lại trọng lượng bao nhiêu, mà còn cố ý đếm, ngẫu nhiên ghi lại số lượng.
"Tổng cộng sáu mươi hai." Sở Thấm viết bổ sung.
Sau đó là: "Hai cân đường đỏ, mười sáu cân đậu nành." Chỗ đậu nành này vừa hay có thể sử dụng để làm đậu hũ vào mùa đông, trong trí nhớ của nguyên chủ, đậu hũ do dì làm quả thực tuyệt nhất trần đời.
Viết xong, cô l.i.ế.m môi một cái.
Xong đời, cô lại muốn ăn kẹo rồi.
Bóng đêm yên tĩnh, bầu trời đêm quang đãng, dường như không có mây đen để mặt trăng có thể ẩn nấp.
Sở Thấm rất hài lòng, cô không có đèn pin nên đương nhiên là phải đạp trên ánh trăng đi tới cửa thôn rồi.
Cô không biết chín giờ là lúc nào.
Sở Thấm chỉ ước lượng một chút, cảm thấy sắp tới tám rưỡi thì khóa cửa nhà lại rồi đi về phía cổng thôn.
Thật ra Dương Tiểu Hưng cũng đang trên đường chạy đến, ông ấy sợ mình đi hết bốn mươi phút mới có thể đến nơi.
Sở Thấm ngây ngốc đợi ở cửa thôn khoảng bốn mươi phút, cô sắp bị con muỗi đốt đến phát điên rồi.
Cuối cùng cũng có tiếng bước chân con lừa vang lên.
Ánh mắt Sở Thấm sáng lên, cô trốn sang một bên, khi xe lừa tới gần, thấy trên xe lừa đúng là cậu út nhà mình thì Sở Thấm mới vội vàng chạy ra.
"Cậu út, cháu ở chỗ này!" Sở Thấm nhẹ giọng hô lên: "Cháu mang đồ đến cả rồi."
Dương Tiểu Hưng xuống xe nói: "Không bị ai để mắt tới chứ?"
Sở Thấm vội vàng lắc đầu, trong thôn không ai có thể có thể theo dõi cô, cô cũng không để lộ động tĩnh gì cả, thậm chí cô còn không giẫm lên cành cây trên đường tới đây cơ.
"Thịt heo đều ở đây." Sở Thấm chỉ vào bao tải bên người, nói: "Trong nhà không có đồ đựng, cho nên cháu chỉ có thể dùng bao tải."
Dương Tiểu Hưng mở ra nhìn một cái: "Không sao cả."
Ông ấy ngửi ngửi thử, không có mùi, thịt vẫn còn đủ tươi.
Dương Tiểu Hưng và Sở Thấm khiêng thịt heo lên trên xe đi, sau đó lại chuyển hai túi lương thực lớn xuống.
Dương Tiểu Hưng thấp giọng nói: "Đều là bún gạo, cháu phải cất cho kỹ vào, việc này cùng với những vật này đều không thể để cho người khác biết được. Bình thường khi ăn thời cũng cẩn thận một chút, ôi, ngẫm lại thì cháu ra ở một mình cũng khá hợp lý, thôi, có nhiều lương thực rồi thì cũng đừng đối xử tệ với chính mình."
Nói rồi, ông ấy lại lục túi và nói: "Không đủ hàng có sẵn, bên kia nói là dùng tiền giấy để bù vào, cậu đã đồng ý thay cháu rồi."
Sở Thấm vội vàng nói: "Không sao cả, cháu có thể chấp nhận."
Dương Tiểu Hưng đoán được Sở Thấm có thể chấp nhận, có vẻ cháu gái của ông ấy rất thiếu tiền.
Ông ấy nhét hết tiền vào trong tay Sở Thấm: "Tám đồng tám, sau khi về nhà, cháu đếm lại xem."
Nói xong, ông ấy nhìn xung quanh, lại nói: "Cậu phải rời đi ngay, còn có người đang chờ, cậu không thể giúp cháu chuyển lương thực về được."
Sở Thấm xua tay: "Không sao đâu, cháu tự làm được mà cậu."
Dương Tiểu Hưng nhanh chóng rời đi, khi không nhìn thấy bóng dáng ông ấy nữa, Sở Thấm mới thu hai túi lương thực lại rồi đi về nhà.
Tạm thời cô vẫn chưa biết tổng cộng có bao nhiêu lương thực.
Khi về đến nhà, cô thắp cả hai ngọn đèn dầu hỏa lên, cả căn nhà trong nháy mắt sáng bừng.
Sở Thấm cố trấn tĩnh đóng cửa rồi khóa lại.
Cô đi vào nhà chính, sau đó đóng nốt cửa lại.
Nghiêm ngặt như thể đang tiến hành một nghi thức nghiêm túc nào đó, không cho phép bất kỳ kẻ nào thăm dò hay quấy rầy.
Nhưng sau khi cửa đóng lại, cô không thể chờ nổi, vội lấy hai túi lương thực ra, khi mở miệng túi thì chỉ thấy bên trong toàn là gạo trắng bóng!
Sở Thấm há hốc miệng, vươn tay sờ gạo, cô không kìm được vui vẻ, vội vàng mở nốt cái túi kia ra.
Bên trong cái túi này vẫn là gạo, nhưng sau khi đổ gạo vào trong thùng, cô phát hiện chỉ có nửa túi gạo, phía dưới gạo vẫn còn một bao tải nữa, mà khi cô mở bao tải ra, bên trong chứa đầy bột mì hơi ố vàng.
Sở Thấm trố mắt nhìn chằm chằm, cô chậm rãi ngồi xuống ghế rồi sững sờ nhìn ngọn đèn dầu hỏa một lúc lâu.
Trong đầu cô toàn là bốn chữ: Cô phát tài rồi.
Quỷ nghèo Sở Thấm cũng có một ngày như hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận