Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 668


Sau khi đào đập chứa nước xong, công xã lại bắt đầu sửa đường.
Đương nhiên cần người trong công xã đi sửa đường, quan trọng là mở rộng con đường đi từ thôn ra huyện.
Vì nguyên nhân này nên người trong công xã cũng rất bằng lòng, dẫu sao xây xong mình cũng có lợi ích lớn, thế nên dù trời đông giá rét nhưng bọn họ vẫn hiểu việc nào nặng, việc nào nhẹ.
Thế là trong thôn lại xếp người đi sửa đường.
Lúc sửa đập chứa nước, Sở Thấm sửa khá lâu nên năm nay không có chuyện của cô, thế mới có thời gian rảnh đi xây nhà cho cậu út Dương.
“Cậu út, cậu có muốn đi sửa đường không?” Sở Thấm hỏi.
Cậu út Dương lắc đầu: “Năm nay cậu không cần.”
Thế thì được.
Sở Thấm chuyển gạch ra xe lừa mà cậu út Dương chạy đến, mất khoảng năm sáu phút để chuyển hết gạch.
“Có chuyện gì thế?”
Kỷ Cánh Diêu lái xe đạp đến, nhìn xe lừa hỏi.
Cậu út Dương đỡ xe thở hồng hộc, thầm nói: Xưởng trưởng nhàn rỗi quá nhỉ, sao đến chỗ Sở Thấm cũng gặp được cậu thế?
Nhưng ông ấy vẫn tươi cười nói: “Tôi chuẩn bị xây nhà nên đến nhà Sở Thấm lấy gạch. Hôm nay xưởng trưởng Kỷ được nghỉ à?”
Kỷ Cánh Diêu: “Không, tôi tìm Sở Thấm có chuyện.”
Có chuyện gì được chứ? Cậu út Dương không tin lời người đàn ông nói lắm.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu có chuyện thật, anh vào nhà hỏi Sở Thấm: “Mấy ngày nay cô có rảnh không?”
“Sao thế?” Sở Thấm bưng nước đặt lên bàn.
Kỷ Cánh Diêu: “Cuối năm nhà máy bận quá, không đủ tài xế nên tìm cô để bổ sung vào đội xe.”
Sở Thấm lắc đầu: “Không khéo rồi, không rảnh.”
Cô giơ tay ra đếm: “Hai ngày nữa tôi phải đào đất giúp cậu út, lại còn phải đến nhà dì ăn cơm, xong rồi nhà tôi cũng có chuyện, trong thôn còn phải xây sân đập lúa, không chừng tôi cũng phải làm.”
Kỷ Cánh Diêu: “Không sao, chủ nhiệm Hoàng nhờ tôi hỏi cô thôi, nếu không rảnh thì tôi về báo ông ấy là được.”
Sở Thấm thở dài nói: “Nếu được thì tôi cũng muốn đi, đội xe trong nhà máy chắc đi xa lắm, tôi cũng muốn ra ngoài xem thử.”
Kỷ Cánh Diêu cười: “Sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hơn nữa cô quên rồi sao, tháng sau là sinh nhật cô, nếu đi theo đội xe ra ngoài thì phải đón sinh nhật trên đường đấy.”
Sở Thấm đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Phải rồi, cô quên mất.
Sinh nhật của nguyên chủ cùng ngày với cô, khá dễ nhớ, nhưng kiếp trước và mấy năm kiếp này Sở Thấm không đón sinh nhật nên không nghĩ sinh nhật là chuyện gì lớn.
Mấy năm gần đây, mỗi khi đến sinh nhật, Kỷ Cánh Diêu lại đến dặn cô ăn mì trường thọ, nếu không qua sinh nhật rồi Sở Thấm cũng chẳng nhớ.
Sở Thấm cười nói: “Đón sinh nhật trên đường cũng không sao, nhưng không rảnh thật, đến sinh nhật tôi mời anh ăn cơm nhé, hôm đó anh phải dành thời gian đấy.”
Bây giờ cô thấy sinh nhật cũng là một ngày ý nghĩa, đây là sinh nhật thứ mười từ lúc cô xuyên qua.
Mười năm là một mốc khá đặc biệt.
Kiếp trước cô sống thời tận thế 18 năm, trong thế giới bây giờ, thời gian sống ở thời đại này đã quá nửa kiếp trước rồi.
Những dấu vết từ thời tận thế của cô đang dần biến mất, chỉ còn lại trong tâm trí.
Khi dần hòa nhập vào thời đại của thế giới này, cô không hoảng sợ mà chỉ cực kỳ mừng rỡ.
Kỷ Cánh Diêu ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên là tôi rảnh rồi.”
Anh đến vội vàng rồi lại đi vội vàng, như thể chỉ đến nói chuyện làm việc chứ không đến thăm hỏi.
Cậu út Dương đợi bên này vừa cho lừa ăn cỏ, vừa sắp xếp lại xe, vẫn chưa đi.
Ông ấy thấy Kỷ Cánh Diêu mỉm cười rời đi, đợi anh đi xa rồi, ông ấy mới thấp giọng nói với Sở Thấm ra tiễn người: “Thấy không, không thể tin lời đàn ông nói được. Nói là đến bàn chuyện còn thực tế thì sao chứ… Chậc chậc, nghe lời cậu út, nhớ kỹ, cậu không lừa cháu đâu.”
Cậu út Dương vỗ ngực, nói như c.h.é.m đinh chặt sắt.
“...”
Sở Thấm nhìn ông ấy, cạn lời nói: “Cậu út, cậu không phải đàn ông sao?”
Nói rồi không đợi cậu út Dương phản ứng, cô đã sắp xếp xe rồi quay đầu nói: “Cậu út, con lừa không ăn được gì nữa mà cậu vẫn chưa đi sao.”
Cho lừa ăn hay sắp xếp xe gì chứ, rõ ràng là ở lại hóng hớt.
Cậu út Dương nghẹn lời, được rồi!
Ông ấy lầm bầm: “Cháu đúng thật là, cậu út ở lại đâu phải để hóng hớt, Tiểu Kỷ lòng lang dạ thú, cậu sợ cháu không nhìn ra nên xem thử thôi.”
Nói xong ông ấy lên xe, không đợi Sở Thấm nói gì, vội vàng đánh xe lừa về thôn Tịnh Thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận