Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 118


Trung thu trôi qua chưa được mấy ngày thì đến Quốc Khánh, trong xã nói là sẽ chiếu phim, nhưng cũng không biết ngày nào chiếu.
Dù sao đoàn phim của cả huyện cũng chỉ có một, mấy xã tranh nhau, cũng phải luân phiên.
Chứ đừng nói đến thị trấn còn không có đoàn phim, đoàn phim huyện Tân Minh đã bị cử ra ngoài chiếu phim cho các huyện khác rồi.
Sau khi Sở Thấm nghe được tin tức này thì có chút tiếc nuối, cô muốn đi xem phim, cô còn chưa từng được xem phim.
Nhưng chắc chắn sẽ chiếu phim vào buổi tối, chiếu xong ngồi xe lừa trở về không tới mười giờ tối thì cũng tầm chín giờ rưỡi tối.
Sở Thấm là một người rất cẩn thận, từ sau khi trong nhà có nhiều lương thực thì cô cũng rất ít rời thôn, hơn sáu giờ tối là sẽ không dễ dàng ra ngoài.
Quốc Khánh còn chưa tới, thời tiết lại nóng. Ánh mặt trời cực nóng làm cho người ta cảm giác trở lại mùa hè. Nhân dịp mặt trời chói chang, Sở Thấm bèn ôm chăn mùa đông trong nhà ra phơi.
Sáng nay cô lên núi chặt mấy cây trúc, chuẩn bị làm hai cái ghế nằm bằng trúc.
Mấy ngày gần đây thím Sở bề bộn nhiều việc, hiếm khi đến đây một chuyến, mang cho Sở Thấm nửa cân hạt bí đỏ, tiện tay đặt ở trên cối xay ở trong sân, hỏi: “Hôm nay đã lạnh mà cháu lại có ý định làm ghế trúc à?”
Sở Thấm chặt cây trúc đi, cười nói: “Lúc trước không có thời gian, nhưng cũng không sao, sang năm dùng cũng được.”
Thím Sở thấy trúc rất nhiều, nói: “Một mình con ở cũng không cần phải làm hai cái, chẳng thà đổi sang làm thành một cái giường trúc, những cây trúc này cũng đủ.”
Cách này cũng được đấy.
Khi trời nóng, giường trúc có thể đặt trong sân, buổi tối nằm hóng mát rất tốt.
Thím Sở lại chỉ điểm cô, chỉ vào một góc ở bên cạnh vườn rau ngoài sân: “Nhà cháu có sân lớn, làm một cái đình ở đây, đến lúc đó không phải sẽ dễ hóng mát hơn sao?”
Một cái ghế nằm bằng trúc, một cái giường trúc, lại làm thêm một cái đình nhỏ, đủ cho Sở Thấm bận rộn, tránh cả ngày nhớ mong mà chạy vào trong núi.
Đôi mắt Sở Thấm phát sáng, ý kiến hay!
Quan trọng là đình nhỏ đặt ở nơi đó, còn có thể che đi những cái ở sau nhà.
Tuy rằng sau nhà được nhà che chắn, nhưng vẫn có một bộ phận bị lộ ra. Đây cũng nguyên nhân khiến trước giờ Sở Thấm không thích có người tới cửa, giữa ban ngày ban mặt cũng muốn đóng cửa lại.
Ở nông thôn ít có người đóng chặt cửa sổ vào ban ngày, mà nhà Sở Thấm chính là một ngoại lệ.
Trong lòng Sở Thấm nhanh chóng lên kế hoạch những chuyện tiếp theo mình phải làm, khó thì cũng không có khó, nhưng thời gian rảnh rỗi trước mùa đông chắc chắn sẽ bị chiếm hết.
Nhìn thím Sở định rời đi, Sở Thấm nhớ tới một chuyện, hỏi: “Thím à, lúc ở xã chiếu phim thím có đi không?”
Thím Sở kinh ngạc: “Con không đi sao?”
Con gái càng thích xem phim, không phải sao?
Sở Thấm có chút bất đắc dĩ: “Cũng hết cách rồi, cháu phải trông nhà, để một mình chú chó như Tiểu Bạch ở nhà trông cháu cũng không yên tâm.”
Vẻ mặt thím Sở lập tức trở nên nghiêm túc, gật gật đầu: “Đúng vậy, thôi cháu không đi thì hơn.”
Bà ấy tiếp tục nói: “Tuyệt đối đừng nghĩ ai cũng tốt, trong thôn có rất nhiều người có tính ghen tỵ. Đừng tưởng rằng khóa cửa là không sao, người ta có thể bắt thang trèo tường rào để đi vào, lại dùng rìu bổ cửa, thứ gì của cháu cũng có thể lấy đi.”
Dù đến lúc đó, trong nhà bà ấy cũng phải có người ở lại canh.
Sở Thấm nói: “Thím, nếu thím đi thì giúp cháu hỏi xem chỗ nào trên xã có bán cối đá. Không phải loại dùng để chúng ta xay gạo, mà là xay đậu nành.
Cô muốn làm sữa đậu nành để ăn, cái vốn có ở trong nhà đã hỏng, nên đã kéo vào chuồng heo để củng cố cho máng heo.
Thím Sở: “Thứ này có thể mua ở đâu được chứ, để mai bảo chú cháu làm cho cháu một cái.”
Sở Thấm kinh ngạc: “Chú biết làm sao?”
Thím Sở: “Nhà ai mà không biết, đầu năm nay cái gì có thể tự làm thì có ai đi mua đâu.”
Nói xong, bà ấy muốn dạy Sở Thấm mấy câu, bà ấy cảm thấy Sở Thấm dùng tiền quá mạnh tay.
Khoảng thời gian trước mua sách, sau đó lại không biết mua ở đâu nhiều bao bố và hũ sành.
Nói thật, ở nông thôn này ngoại trừ dầu hỏa và đường muối nhà mình không làm được phải đi mua thì những thứ khác không có cần mua.
Rượu, xì dầu có thể tự mình ủ, bát và thìa có thể tự mình nấu, thậm chí vải vóc mặc trên người đều có người tự mình dệt. Một năm không tốn đến ba đồng cũng không phải là khoa trương.
Nhưng suy nghĩ một chút, Thím Sở vẫn im lặng.
Không nói nổi Sở Thấm, vì cô rất có chủ kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận