Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 372


Bà Dương lấy tay lau mắt, trừng bà cụ Kim một phát, rồi kéo Kim Kim và Kim Ngọc, ba người lảo đảo đuổi theo Sở Thấm: “Bắt nạt người ta kìa! Tiểu Mãn nhà tôi lúc còn sống bị nhà họ Kim ức h.i.ế.p thảm thương, đến c.h.ế.t rồi vẫn còn bị họ chèn ép. Bọn tôi đã ráng nhẫn nhịn, giờ chỉ muốn dời phần mộ Tiểu Mãn đi thôi mà… thế mà nhà họ Kim bọn họ lại không chịu. Lãnh đạo à, ông phải làm chủ cho chúng tôi, mẹ góa con côi nhà tôi bị họ bắt nạt tới buồn bực sắp c.h.ế.t rồi này…”
Mọi người: “…”
Bọn họ nên làm gì đây, tất nhiên là bám theo sau hóng kịch hay rồi.
Nhưng chạy tới đâu hóng đây? Tới nơi làm việc của công xã Hoa Khê chứ sao.
Nơi làm việc của các cấp lãnh đạo thuộc công xã Hoa Khê là một căn nhà nhỏ hai tầng làm từ gạch và gỗ, Sở Thấm chạy nhanh như bay về phía đó, còn chuyên môn chọn con đường đi ngang những nơi đông người.
Cô vừa chạy, vừa hét lớn: “Cứu tôi với!”
Vì thế, hôm nay, toàn bộ xã viên ở công xã Hoa Khê được chứng kiến một vở kịch hay.
“Ủa? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Thấm lướt ngang mặt họ như một cơn gió, đằng sau là ông cụ Kim cầm gậy dí theo. Hai người chỉ cách nhau tầm hai mươi mét, Sở Thấm thuần thục khống chế khoảng cách giữa hai bên, để ông cụ Kim đuổi theo mình trong một phạm vi không xa không gần, thoạt nhìn chẳng khác nào dắt chó đi dạo.
Mà trò hay vẫn còn ở phía sau.
“Có phải ông cụ Kim phát điên rồi không? Người bị ông ta dí là con gái riêng của Dương Tiểu Mãn hả?”
“Trời ạ, mọi người xem kìa!” Bỗng, một người chỉ về phía giao lộ, hét lên.
Dứt lời, tất cả xã viên có mặt ở hiện trường cùng hướng mắt về phía đó. Chỗ giao lộ lại xuất hiện thêm vài bóng người, là mẹ kế của Dương Tiểu Mãn kéo theo hai đứa nhỏ vừa chạy vừa khóc sướt mướt.
“Tiểu Mãn à, mẹ có lỗi với con. Lúc trước nhà họ Kim ép con c.h.ế.t tức c.h.ế.t tưởi, giờ còn muốn đánh cả nhà ta, mẹ không muốn sống nữa, chi bằng đập đầu c.h.ế.t ở xã Hoa Khê nhà họ cho rồi.”
Trong lúc mấy người đứng hai bên đường còn đang há hốc miệng kinh ngạc thì bà Dương càng già càng dẻo dai đã hai tay hai cháu chạy gần đến nơi làm việc.
Về phần Sở Thấm, cô đã đến trước họ một lúc, hơn nữa khi đến nơi làm việc rồi, cô không dừng lại mà xông thẳng vào một căn phòng bên trong, vẫn không quên luôn miệng hô lớn: “Giết người kìa!”
Trong phòng làm việc có người không hả?
Đương nhiên là có rồi!
Còn là bí thư của công xã Hoa Khê đang chuẩn bị mở họp nữa.
Sở Thấm mừng thầm trong lòng, không ngờ chọn đại mà cũng đụng trúng nhân vật lớn.
“Cô là ai?” Bí thư công xã cau mày: “Đang yên đang lành sao lại chạy tới chỗ này?”
Trên mặt Sở Thấm hiện rõ vẻ hoảng sợ, vừa nói vừa chui vào góc phòng trốn: “Ngại quá, tôi không cố ý đâu, là do ông cụ Kim muốn đánh tôi!”
Cô vừa dứt lời, ông cụ Kim tay cầm gậy gỗ đã xuất hiện trước cổng nơi làm việc của công xã, tuy đang giận đến đầu óc hôn mê, nhưng lý trí vẫn kịp ngăn không cho ông ta tiến vào, chỉ là tiếng mắng chửi đòi g.i.ế.c người của ông ta vẫn lọt vào tai những người có mặt trong phòng làm việc.
Họ còn chưa làm rõ tình hình thì bà Dương đã vừa khóc vừa gào xông vào công xã.
“Lãnh đạo à, xin ông phân giải giúp tôi, người nhà họ Kim ép c.h.ế.t người rồi!” Bà Dương lao thẳng một mạch vào trong, suýt nữa ngã quỵ trước cổng nơi làm việc, mái đầu bạc trắng cùng dáng vẻ lảo đảo của bà ấy dạo bí thư công xã sợ gần chết.
Hú hồn, lỡ chẳng may ngã gục ngay trước chỗ làm của họ thật thì có miệng cũng không giải được nỗi oan này.
“Bà lão à, bà bình tĩnh lại đã, nói rõ ràng tôi nghe xem là ai ép c.h.ế.t người vậy?”
Lãnh đạo công xã người ta cũng oan uổng lắm, chuyện nhà họ Kim không cho dời mộ họ đâu có biết, vì sự việc chỉ tới tai đại đội trưởng Hoa Khê là dừng, nhà họ Kim không chịu, đại đội trưởng cũng đâu thể bắt người ta phải cho dời.
Thậm chí, lãnh đạo công xã còn không biết nhà họ Kim trong miệng bà Dương là ai nữa kìa.
Ông cụ Kim tức đến suýt ngừng tim, chỉ tay vào mặt bà Dương mắng: “Bà nói cho rõ ràng vào, là Sở Thấm nhà bà muốn hại c.h.ế.t con cả của tôi, thế mà bà còn ở đây vừa ăn cướp vừa la làng.”
Bà Dương không thèm để ý tới ông cụ, chỉ chăm chăm lao tới ông lãnh đạo vừa nghe tiếng mà ra, sau đó kể lại từ đầu tới đuôi chuyện năm ngoái họ muốn dời mộ, kết quả lại bị nhà họ Kim ngăn cản ra.
“Lãnh đạo à, không phải xã hội bây giờ thường nói không được ức h.i.ế.p phụ nữ, nhưng Tiểu Mãn nhà tôi lại bị nhà họ Kim đó chèn ép đủ đường. Nếu Kim lão nhị có lòng nuôi nấng hai đứa cháu ngoại của tôi thật tốt, tôi cũng chẳng thèm tới vạch mặt cho người xem lưng đâu. Suy cho cùng tôi cũng là một người mẹ, làm sao nỡ phá hủy sự yên bình của Tiểu Mãn nhà tôi chứ.”
Bà Dương ngồi bật xuống đất, tay ôm chặt Kim Kim và Kim Ngọc, ngước mắt nói với lãnh đạo công xã.
Các vị lãnh đạo: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận