Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 324


Hôm nay khó có lúc rảnh rỗi, Sở Thấm thu hết chỗ quần áo vào, lấy cái giá sấy ra đặt trong đình rồi nhóm lửa.
Quả nhiên xây cái đình này là lựa chọn đúng đắn, sau khi có cái đình này, Sở Thấm có thể ở bên ngoài lúc mưa tuyết.
Sở Thấm bỏ những bộ đồ chưa khô lên giá rồi ngồi bên cạnh đợi.
Cô đang đợi gì? Cô đợi để lật quần áo lại, không lật thì quần áo cháy mất.
Đương nhiên, để quần áo không bị nóng quá mà trở nên cứng lại.
Để tránh việc không có đồ mặc, Sở Thấm chỉ có thể liên tục ngồi canh bên giá sấy.
Dù có tuyết rơi nhưng có giá sấy không ngừng tỏa nhiệt nên cô không hề cảm thấy lạnh.
Trước khi hong khô quần áo, cô đã nấu cơm xong.
Cô thích ăn canh xương hầm khi trời vào đông, hôm nay cô hầm canh móng heo với măng trúc.
Chỗ măng trúc cô trữ lại hôm trước cũng có tác dụng, nấu canh cực kỳ ngon, mùi thơm đặc trưng của măng hòa cùng mùi thơm của xương hầm cực kỳ phù hợp, Sở Thấm rất thích, món này đã vượt qua canh xương hầm rong biển, trở thành món ăn yêu thích của cô.
Sau đó cô lấy nửa con cá được nhận hôm trước ra nướng rồi hầm đậu hũ.
Cô lấy đậu hũ từ cậu út Dương, sáng sớm hôm nay, cậu út Dương đã mang đậu hũ đến cho cô, chắc là nhà cậu út tự làm nên vẫn còn nóng hổi, cô cắt một miếng nhỏ chấm xì dầu ăn, ăn xong mới đến đập chứa nước.
Sở Thấm vừa lật quần áo vừa suy nghĩ: Ngày mai, à không, ngày kia cô cũng hầm đậu hũ ăn.
Ngày mai cô phải nghỉ ngơi một ngày, tranh thủ ngủ đến giờ ăn trưa mới dậy.
Trời lạnh, ngày nào thím Trương cũng mắng Trương Phi Yến vì cô ấy ngủ đến sát giờ ăn trưa.
Sở Thấm thầm nghĩ cô cũng phải thử xem sao!
Dù có hơi khó.
Quần áo mấy hôm trước gần như đã hong khô, chỉ còn lại quần áo hôm qua và hôm nay.
Quần áo hôm nay treo lên còn nhỏ nước, dù quần áo hôm qua không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn còn ướt.
Sở Thấm vừa đặt quần áo lên giá sấy, giá sấy lập tức tỏa ra hơi nước màu trắng.
Trên giá sấy lập tức mờ hơi nước, Sở Thấm nghe tiếng quần áo ẩm hong dưới nhiệt độ cao mà khó chịu, nhún vai tránh ra xa.
Quần áo hôm qua nhiều hơi nước nên không cần phải canh mãi, Sở Thấm đi vào phòng bưng hai cái nồi đất từ trong lò ra.
Cô đặt nồi đất lên bàn rồi chạy đến thùng gỗ nấu cơm xem thử.
Cô vừa mở nắp ra, mùi cơm đã xộc vào mũi.
Sở Thấm hít sâu một hơi rồi đậy nắp lại, chỉ ước lửa trong giá sấy mạnh hơn để cô nhanh được ăn cơm.
Cuối cùng, sau gần hai mươi phút, quần áo được cũng được hong gần xong, dù chưa khô hẳn nhưng nếu để trong phòng ngủ có lò sưởi âm tường cũng khô được.
Sở Thấm chạy đi ăn cơm, vội vàng bới một bát cơm to.
Lúc cô thấy Tiểu Bạch cứ quấn quanh chân cô gào lên, còn bò lên chân cô thì cô bực mình!
“Không phải ban nãy đã cho mày ăn hai miếng thịt lớn rồi sao!”
“Lại còn cho mày ăn ba củ khoai lang nướng nữa! Ba củ đấy!”
Cô muốn mắng người, không, mắng chó, nhưng chưa nói nên lời đã nghẹn lại.
Chẳng có ý nghĩa gì, so đo với con ch.ó thì có ý nghĩa gì chứ.
*
Sau khi cô làm xong việc ở đập chứa nước quay về nhà, rất nhanh đã đến mồng tám tháng chạp.
Mồng tám tháng chạp ăn cháo, mấy ngày sau là đến tết.
Cô không ăn cháo nhưng vẫn chuẩn bị đón tết, đầu tiên là phải tổng vệ sinh.
Thím Sở đã tổng vệ sinh tận mấy lần nên cực kỳ quen thuộc, đợi hôm nào thời tiết tốt, nhiều nắng thì quét dọn sạch trong nhà.
Vì Sở Thấm thích tích trữ đồ nên trong nhà cô có khá nhiều những thứ linh tinh.
Có những thứ đã bị sâu mọt đục, nhiều thứ bị mốc bị mang hết ra ngoài sân.
Cái nào đốt được thì đốt, không đốt được thì ném ra ngoài.
Ổ chó của Tiểu Bạch cũng được cô đổi thành cái mới.
Lúc giữa trưa nhiệt độ cao, con ch.ó Tiểu Bạch cũng bị cô túm vào thùng để tắm, đổi ba lần nước đến khi nước trong mới thôi.
Cô tổng vệ sinh mất cả ngày, khá tốn sức nhưng không tốn thời gian lắm, làm mấy món đồ đón tết mới là chuyện quan trọng.
Nguyên liệu của cô thì dư dả, không cần phải đến xã cung ứng hay lên huyện mua đồ.
Sở Thấm muốn làm bánh quẩy, món này có thể dùng được trong thời gian dài, lúc không làm gì, thỉnh thoảng lấy hai cái ra cũng tốn mất nửa ngày.
Chỉ là quá trình làm bánh quẩy rất phiền phức thím Sở biết cô muốn làm bánh quẩy mới nói: “Hay là chúng ta làm cùng nhau đi, nguyên liệu cháu với thím chia mỗi người một nửa, làm xong chia đều là được.”
Nói xong, bà ấy chợt nghĩ ra gì đó nên cảm thán: “Trước đây thím và mẹ cháu cùng làm bánh gạo cũng như thế này.”
Bây giờ bà ấy không kiêng nhắc đến bố mẹ Sở Thấm trước mặt cô nữa, chắc là bà ấy nhận ra Sở Thấm không còn đau lòng muốn chết, nghĩ là Sở Thấm nghĩ thoáng hơn rồi.
Sở Thấm ngẩn người: “Thế cũng được.”
Dẫu sao hai người làm vẫn nhanh hơn một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận