Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 369


Bà Dương rất hưng phấn, kéo tay Sở Thấm không ngừng nói chuyện khi còn bé của mẹ nguyên chủ.
Cũng may Sở Thấm không phải là nguyên chủ, còn biết bà Dương không có ý xấu, nếu không sớm muộn gì cũng lên cơn đau tim.
Kế tiếp, bà Dương rất cam đoan: "Cháu là con gái, ít nhiều gì phải giữ thanh danh. Chờ ngày mai mấy chuyện cãi nhau mắng chửi người khác cứ để cho bà, bà của cháu có cách mắng đến nỗi đám tiện nhân kia không ngẩng đầu lên được!"
Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Được, đều được hết."
Bà Dương hài lòng, bưng cốc nước lên thong thả uống ngụm nước. Thấm ướt miệng rồi, bôi trơn xong thì nói tiếp.
...
Hai người nói chuyện gần một giờ, đương nhiên, phần lớn đều là bà Dương nói còn Sở Thấm thì nghe.
Sở Thấm thật sự là một người lắng nghe rất tốt, bởi vì cô không chỉ lắng nghe, lúc nên đáp lại cũng sẽ đáp lại, hơn nữa đáp lại vừa đúng lúc.
Đối với bà Dương mà nói, đứa cháu ngoại này thật sự là một người lạ kỳ.
Trời ơi, sao cô lại biết cổ vũ như vậy, biết nói chuyện như vậy, hợp ý mình như vậy.
Bà Dương chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị giấy dán lại, không phát hiện Sở Thấm hợp khẩu vị của mình đến thế.
Chờ cậu út Dương tiểu cữu trở về, bà Dương đã thân thân nhiệt tình mời Sở Thấm sau này tới chơi: "Cháu đến mỗi ngày cũng không sao!"
Bà ta nói như vậy, suýt nữa làm cậu út Dương sợ tới mức lảo đảo!
Ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, Sở Thấm cháu ăn bánh gạo không, bà lấy bánh gạo cho cháu ăn."
Cậu út Dương giơ chân lên dừng một chút.
Ông ấy nhìn trời, không sao hết, quả thật trên trời đang treo mặt trời chứ không phải mặt trăng.
Thật sự là chuyện lạ trên thế gian, mẹ của ông ấy mà lại đối xử tốt với Sở Thấm như vậy?
Nhìn thấy cậu út Dương trở về, bà Dương hiếm khi có chút oán trách ông ấy trở về sớm.
Bởi vì ông ấy vừa trở về, Sở Thấm nói xong chuyện chắc hẳn là muốn đi.
Quả nhiên, Sở nói chuyện với cậu út Dương xong, cậu út Dương đồng ý. Sau đó Sở Thấm không nói chuyện bao lâu đã rời đi, đạp xe về nhà.
Chỉ là coi như cô cũng đã hiểu được cái miệng của bà Dương có thể nói đến cỡ nào, cô không khỏi nghĩ: Chờ ngày mai đi đón bà Dương mỗ đến công xã Hoa Khê, sợ là cô cũng phải nói suốt cả đường.
Sở Thấm đoán rất chính xác.
Giờ này phút này, Sở Thấm đạp xe đạp, bà Dương ở phía sau cô nói không ngừng.
Sở Thấm cảm thấy bà Dương rất tốt, thỉnh thoảng còn dừng lại, đưa bình nước cho bà uống nước.
Ấm nước này là cái anh họ mua giúp cô, màu xanh quân đội có dung tích lớn, nhìn cũng rất nổi bật, Sở Thấm cực kỳ yêu nó, khi lên núi thường xuyên mang nó theo.
Tại sao hôm nay lại mang theo?
Bởi vì hôm nay đến để cãi nhau, làm sao có thể không có nước làm trơn miệng được.
Bà Dương rất chú ý, uống nước không đụng miệng.
Sở Thấm nhìn hành vi ngẩng đầu lên uống nước, tiến thêm một bước cảm thấy bà Dương có thể xử lý được.
Cậu út Dương đạp xe không lại Sở Thấm, dù Sở Thấm chở người phía sau cũng không theo kịp.
Sở Thấm nửa đường dừng lại ba lần, để bà Dương uống nước, cậu út Dương mới đuổi kịp cô.
Họ đến công xã Lạc Thủy trước.
Dì Dương đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh chính là Kim Kim và Kim Ngọc, trong tay còn cầm đồ cúng.
Dì cả ngồi ở ghế sau của cậu út Dương, hai đứa nhỏ được dì cả và bà Dương mỗi người bế một đứa.
Bởi vì chở người nên đạp xe chậm, nhóm người họ đi một giờ mới đến công xã Hoa Khê, vậy mà vẫn đi trên đường mòn!
Công xã Hoa Khê, nhà họ Kim.
Mấy ngày gần đây Kim lão nhị đều ở nhà.
Để làm gì? Bởi vì chuyện nhà máy cơ khí.
Người của mấy công xã lân cận đều đang rục rịch, hận không thể được tuyển vào ngay khi nhà máy vừa mở cửa.
Kim lão nhị cũng không ngoại lệ. Khi ông ta biết được chuyện này đã vội vàng mang vợ con quay về.
À, đúng rồi, ông ta lại có một đứa nhỏ mới, là một cô bé mới nửa tuổi.
Vợ của Kim lão nhị là Tôn Tú thật ra có chút oán hận, dù sao con gái hiện giờ chỉ mới nửa tuổi, mà lúc ông ta khởi hành trở về thì con gái chỉ mới hai tháng!
Tuổi còn nhỏ, còn đang trong mùa đông giá rét, lặn lội đường xa khiến con gái bà ấy bệnh không nhẹ, may mắn phúc lớn mạng lớn nên mới vượt qua được.
Mà sau khi đến nhà họ Kim, cuộc sống của bà ấy cũng không dễ chịu.
Kim lão nhị rất không được cha mẹ chào đón, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục, không thích thì không thích, nhưng sẽ không hành hạ.
Vậy thì hành hạ ai? Hành hạ bà ấy.
Tính tình Tôn Tú coi như dịu dàng, nhưng mấy tháng lạnh nhạt mà nói, trong lòng bà ấy thật sự là buồn bực, ngày ngày đều muốn Kim lão nhị và mình trở về.
Nhưng bà ta biết Kim lão nhị không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận