Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 554


Chuyện này thì mọi người trong thôn cũng đã hiểu từ lâu, dù sao hôm đó cũng có đến tám người.
Kể cả khi Sở Thấm không nói, những người khác về nhà cũng sẽ báo chuyện này cho người nhà mình biết.
Huống chi Sở Thấm cũng đã nói với thím Sở, lúc đó ngoài thím Sở còn có thím Trương ở ngay bên cạnh. Trải qua một đợt truyền bá của thím Trương, từ ông lão tám mươi tuổi đến cả đứa trẻ ba tuổi trong thôn cũng biết chuyện thôn định sản xuất thật là nhiều thức ăn, để nuôi nhiều heo hơn nữa.
Sở Thấm nghe trong lòng rơi lộp bộp, cũng đến lúc này cô mới nhận ra nếu muốn hợp tác cùng nhà máy cơ khí thì phải thỏa thuận cùng họ thật sớm, chứ lỡ như người dân trong thôn để lộ chuyện ra ngoài, những thôn khác chiếm được cơ hội này trước, để cho thôn Cao Thụ bọn họ ăn chút canh thừa cơm cặn thì phải làm sao?
Vì vậy Sở Thấm vội vã đi báo cho đội trưởng Hàn, đội trưởng Hàn cũng không bình tĩnh, ngay lập tức đạp xe đạp đến nhà máy cơ khí.
Đội trưởng Hàn tìm được Kỷ Cánh Diêu trước, có vẻ như nhà máy cơ khí thật sự định mua vật liệu ở khu vực xung quanh, cho nên Kỷ Cánh Diêu nghe ông ấy nói xong cũng suýt chút nữa từ chối, sau đó lại dẫn ông ấy đi tìm Giám đốc bộ phận hậu cần.
Giám đốc bộ phận hậu cần nghe xong cũng không đồng ý ngay, thế nhưng đội trưởng Hàn không thất vọng, dù sao ông ấy cũng chỉ tới để lấy số xếp hàng, tránh bị người khác chiếm đoạt cơ hội.
Nhưng vị giám đốc đó lại rất coi trọng sự việc lần này, cố ý hỏi thăm số lượng rau cải bọn họ trồng được, cũng như số heo và gà đang nuôi.
Giám đốc họ Lý, tên là Lý Bá Sơn. Lý Bá Sơn nói: "Tính đến thời điểm này năm sau, thì nhà máy chúng tôi dự trù sẽ có tổng cộng mười hai ngàn người, thôn các ông ước chừng có thể làm được bao nhiêu?"
Đội trưởng Hàn trầm tư chốc lát rồi nói: "Chuyện này thì tạm thời tôi chưa thể báo chính xác cho ông biết được. Bước đầu chúng tôi định trồng 30 mẫu rau cải, nuôi 50 con heo cùng 200 con gà. Dù sao chúng tôi cũng còn nhiệm vụ sản xuất lương thực, có thể dành ra 30 mẫu đất đã coi như cực hạn, ít nhất trong vòng ba năm tới sẽ rất khó tăng thêm."
Lý Bá Sơn gật đầu, ông ấy có thể hiểu được.
Đội sản xuất phải ưu tiên lương thực, thôn Cao Thụ đồng ý dành ra 30 mẫu đất đã là vượt quá tưởng tượng của ông ấy.
Còn về chuyện có đủ hay không, thì nếu không đủ còn có những thôn khác nữa mà.
Chỉ có điều ông ấy vẫn cảm thấy 50 con heo còn quá ít, không đủ cho người trong nhà máy ăn một tuần.
"Đội trưởng Hàn, ông xem xem có thể tăng thêm một chút heo hay không?"
"Thêm bao nhiêu?"
Lý Bá Sơn nói: "100 con đi."
Đội trưởng Hàn không thể tin nổi: "100 con? Nhiêu đó là quá nhiều đối với thôn chúng tôi, chỉ nói thức ăn cho heo thôi đã là vấn đề khó khăn bậc nhất rồi."
Lý Bá Sơn than thở: "Thật ra thì 100 con cũng đủ rồi, những thôn khác còn phải thêm mấy trăm con mới được. Nếu thôn các ông không muốn nuôi heo, có lẽ chúng tôi sẽ đưa đơn đặt hàng này cho huyện kế bên.
Chẳng qua là nhà máy cơ khí chúng tôi thật sự có nợ ơn nghĩa của thôn các ông, công nông là người một nhà, các anh em nông dân hỗ trợ đất cho chúng tôi, ngoài thôn các ông ra còn có thôn Tịnh Thủy, cùng với hai đại đội và hai công xã cũng giống như vậy, lúc cho đất không nói hai lời, đó là một sự thuận lợi rất lớn của chúng tôi, dĩ nhiên chúng tôi cũng cần tặng lại chút gì đó cho các ông."
Lý Bá Sơn thấy sắc mặt đội trưởng Hàn căng thẳng, ông ấy dừng lại hai giây rồi tiếp tục nói: "Dù sao nuôi 50 con cũng là nuôi, 100 con cũng là nuôi. Tôi nghe nói các ông cũng có nhiệm vụ nuôi heo đúng không, nhiệm vụ của các ông cần ít nhất 10 con, mấy ngày lễ ngày tết trong thôn cũng phải tự để lại hai ba con, một năm như vậy là năm sáu con rồi. Nếu nuôi 50 đầu, vậy thì chia xong một đợt, căn bản cũng không còn dư lại bao nhiêu."
Cuối cùng, giải quyết nhanh gọn lẹ.
Lý Bá Sơn mời đội trưởng Hàn một ly nước, cười híp mắt nói: "Nhà máy cơ khí chúng tôi nhận heo không chỉ đưa tiền, sẽ có cả những loại phiếu khác. Không phân biệt phiết thịt hay là những loại phiếu khác, tóm lại đều sẽ có."
Đội trưởng Hàn ngoài mặt thì vô cùng cảm động, trong lòng lại đang mắng chửi người.
Nói nhiều như vậy, vẫn là muốn bọn họ phải nuôi thêm heo.
Nhưng mà 100 con...
Đội trưởng Hàn suy nghĩ gần nửa tiếng, sau đó ông ấy ra vẻ quyết đoán hiếm thấy, cắn răng nói: "Được!"
Nói xong, trong lòng ông ấy bỗng có chút hối hận, lúc rời nhà máy cơ khí còn len lén vả chính mình mấy bạt tai.
"Tiên sư nó, bị dụ rồi."
Đội trưởng Hàn nói thầm.
Khác với lúc tới vội vội vàng vàng, lúc về nhà, có thể nói ông ấy đi vô cùng chậm rãi.
Nên nói chuyện này với mọi người trong thôn như thế nào đây?
Rồi phải làm sao để đặt hàng 100 con heo con từ nơi cung cấp bây giờ?
Điều quan trọng nhất là, làm sao để nuôi 100 con heo này cho tốt? Lỡ không đủ thức ăn gia súc thì làm thế nào?
Ông ấy thở một hơi thật dài.
"Haizz"
Còn không bằng nghe lời Sở Thấm, trồng đại 40 mẫu thức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận