Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 332


Đội trưởng Hàn thấy năm nay Sở Thấm đã làm việc cật lực nên cũng không tàn nhẫn yêu cầu cô tới phía bắc thôn làm công, mà vừa hay, Sở Thấm cũng không thích đi lắm, vậy nên ngày nào cô cũng chỉ ở trong nhà cân nhắc chuyện làm ăn.
Sở Thấm đã quá quen với quy trình làm đậu phụ, cô chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể làm xong năm tấm đậu phụ.
Sở Thấm gửi cho thím Sở nửa tấm, còn lại thì để trong nhà mình.
Trong đó có hai tấm để nguyên, bình thường có thể chiên hoặc nấu canh cũng không tồi.
Sở Thấm tiếp tục lấy nửa tấm đậu phụ để ủ lên men, lên men xong sẽ làm sữa đậu. Năm ngoái cô đã chia cho dì cả tầm non nửa vại sữa đậu, số còn lại cô để ở nhà uống.
Thỉnh thoảng Sở Thấm sẽ nấu cháo khoai lang và cháo bí đỏ, ăn với sữa đậu nành cực kỳ bon.
Còn lại hai tấm, cô cầm một tấm và một phần hai tấm còn lại đi làm đậu phụ chiên, đến chiều lại cầm nốt số đậu phụ chiên ấy làm đậu phụ nhồi.
Sở Thấm đặt nửa tấm đậu phụ cuối cùng ngoài trời, để nhiệt độ âm đóng băng miếng đậu phụ, đến khi cầm vào phòng đông lạnh, miếng đậu phụ sẽ biến thành đậu phụ đá.
Loại đậu phụ này mà đem đi nấu canh thì đỉnh khỏi bàn, đặc biệt là dùng để nấu canh đầu cá vị chua cay, cô cực kỳ thích ăn như vậy.
Nhưng Sở Thấm lại không định chế biến miếng đậu phụ đông này vào canh đầu cá chua cay mà muốn thả vào nồi lẩu.
Có một công thức ăn khá đặc biệt, gọi là nhúng lẩu.
Ở nhà cô vẫn còn thịt gà và thịt dê, thậm chí là cả thịt hun khói, giao thừa năm nay phải thử làm nồi lẩu mới được.
Vừa hay Sở Thấm cũng không muốn ngày nào cũng bận đầu tắt mặt tối, làm một bàn đồ ăn như vây, mấy ngày sau cô có thể ăn luôn đống đồ ăn còn thừa.
Thời gian cứ dần trôi, tầm giữa trưa, Sở Thấm nấu cháo bí đỏ.
Bí đỏ không để lâu được, mà Sở Thấm không thể trơ mắt nhìn nó biến chất, vì vậy mà cô đã điên cuồng ăn cháo bí đỏ suốt mấy ngày.
Bây giờ Tiểu Bạch cứ thấy Sở Thấm tới tủ bát lấy cháo bí đỏ là lại muốn bỏ chạy, mà Sở Thấm chỉ có hai chân, làm sao đuổi kịp thứ bốn chân như Tiểu Bạch. Cuối cùng Sở Thấm chỉ đành ôm cục tức rồi đưa cơm cho Tiểu Bạch, còn mình thì ăn cháo bí đỏ.
Thật ra thì đồ ăn mùa đông ở nhà ăn cũng không khác biệt gì mấy, đều là cháo, nhưng người ta là cháo khoai lang.
Cháo được nấu từ khoai lang tươi cắt lát, kiểu gì thì vẫn ngon hơn cháo bí đỏ của cô.
Tới buổi chiều, Sở Thấm bắt đầu làm phần nhân của đậu phụ nhồi.
Sở Thấm sử dụng măng mùa đông, hôm qua cô đã đào nó trên núi sau khi từ thôn Tịnh Thuỷ về.
Cô chỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ để đi tới rừng trúc bên cạnh.
Tình cờ thế nào Sở Thấm lại gặp Hoàng Đậu Tử ở rừng trúc, xem ra người này cũng có bản lĩnh.
Mặc dù Hoàng Đậu Tử bịt kín cái sọt bên cạnh hay thậm chí là dùng cỏ khô để che lấp, nhưng Sở Thấm là ai, phải nói cái mũi cô thính không khác gì mũi chó, làm sao mà không ngửi được mùi m.á.u tươi nhàn nhạt từ trong cái sọt kia.
Ban đầu Sở Thấm cũng không để ý, anh đào măng mùa đông của anh, tôi đào măng mùa đông của tôi, nhưng thỉnh thoảng Hoàng Đậu Tử lại dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của cô, giống như là sợ cô tới gần cái sọt.
“…”
Sở Thấm cảm thấy không vui, vậy nên cô đã để mắt tới cái sọt của Hoàng Đậu Tử, thậm chí còn cố tình bày cái vẻ mặt như đang suy tư gì đó.
Hoàng Đậu Tử mất tự nhiên, anh ta nhìn chằm chằm vào Sở Thấm bằng ánh mắt như nhìn bọn cướp.
Nét mặt suy tư của Sở Thấm dần chuyển thành điệu cười như không có như không, cuối cùng hại Hoàng Đậu Tử sợ tới mức phải nói: “Tôi đào xong rồi.”
Sau đó anh ta xách cái sọt bên cạnh lên và ôm hai cây măng mùa đông vừa đào được chạy vội xuống núi.
Sở Thấm cũng không ngờ mình lại đáng sợ tới vậy, cô đã ngây người khoảng vài giây.
Đến khi hoàn hồn, Sở Thấm lại tiếp tục đào măng mùa đông.
Măng mùa đông cũng không nhiều lắm, chúng nấp hết ở đâu, Sở Thấm đào hơn một tiếng đồng hồ mới được gần nửa bao tải.
Sở Thấm xách bao tải lên, ước lượng cân nặng, khoảng tầm hai mươi kg, cũng đủ để làm nhân đậu phụ nhồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận