Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 140


Không thể không nói có đôi khi thím Sở nói chuyện đúng là rất êm tai, cho dù cô hiểu bà ấy vẫn có những tính toán nho nhỏ, nhưng lại không hề khiến Sở Thấm không nảy sinh một chút xíu phản cảm nào.
Nếu đã như vậy, Sở Thấm sẽ vui vẻ nhận lấy. So với chú Sở, đương nhiên cô càng thân thiết với thím Sở hơn rồi.
Sau đó cô nghe nói khi chú Sở biết việc này, đúng là đã sầm sì mất vài ngày, nếu không phải chú Sở còn giữ mặt mũi thì đã chạy đến nhà Sở Thấm đòi rượu đế về rồi.
Sau khi thịt ba chỉ và sườn heo được nếm thử thành công, chúng cũng được treo dưới mái hiên để phơi khô, hôm nay là ngày phơi thứ sáu, Sở Thấm ngửi ngửi, hài lòng gật đầu.
Lúc này Sở Thấm lấy thịt khô và sườn heo đã phơi nắng ổn thoả ra, sau đó đốt cành thông, đặt giá đỡ lên trên đám thông đang được đốt, rồi dùng lạt trúc móc thịt treo lên giá, để nó chậm rãi được hun khói.
Thật ra trong quyển sách mỹ thực nói còn có thể dùng cành tuyết tùng, nếu có điều kiện hơn nữa thì lại thêm chút vỏ cam cũng không tệ.
Nhưng Sở Thấm là một con quỷ nghèo không có điều kiện, nên cô chỉ có thể làm một cách giản lược thôi.
Sở Thấm rất thích mùi thông, một lúc sau, cả sân tràn ngập mùi thịt xông khói, ngay cả dưới sườn núi cũng có thể ngửi thấy.
"Sở Thấm đang hun thịt khô kìa." Thím Sở đang đi lên sườn núi, cười ha hả nói.
Người tới là vợ chồng chú Sở và đội trưởng Hàn, Từ lão Đồ và một nhân viên công tác của nhà máy thịt.
Hàn Định Quốc tán dương: "Đứa nhỏ Sở Thấm này tài giỏi, một mình mà vẫn có thể sống một cuộc sống sung túc."
Cô đã là công dân kiểu mẫu được trong thôn báo lên trên, trong huyện cũng nói lộ ra là sẽ báo cáo cô với thành phố, nhưng tạm thời vẫn chưa hoàn toàn quyết định. Hàn Định Quốc cũng không tiện nhiều lời, miễn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Sở Thấm người ta mất công chờ mong một trận.
Ông ấy rất hài lòng về Sở Thấm, cô khiến ông ấy bớt lo, không gây phiền toái, còn khiến ông ấy nở mày nở mặt.
Nhân viên công tác nhà máy thịt tên là Khâu Giang, anh ta đến mua heo, trong tay còn mang theo công cụ, chỉ chờ cân xong là sẽ kéo heo đi luôn.
Khi đoàn người đến, Sở Thấm đang điều chỉnh sườn vị trí thịt xông khói và sườn heo hun khói, chỉ nghe thấy tiếng thím Sở hô lên: "Sở Thấm, mở cửa."
Sở Thấm khó hiểu: "Tới đây." Nói rồi cô chạy đi mở cửa, mà hình như ngoài cửa không chỉ có một mình thím Sở.
Cánh cửa được mở ra, Sở Thấm ngẩn người: "Có chuyện gì vậy?" Trong nhà bỗng nhiên có một đống người đến như vậy, cô không quen cho lắm.
Hàn Định Quốc giới thiệu: "Người thu heo trên thị trấn tới đây, tôi nghe nói heo nhà cô nuôi rất mập."
Sở Thấm mỉm cười, cho người vào: "Cũng tạm cũng tạm, nhìn qua có vẻ khá mập, nhưng tôi chưa cân thử bao giờ cho nên cũng không biết cụ thể là bao nhiêu cân."
Khi đám người bước vào sân, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là khói nghi ngút dâng lên từ trong đống lửa, sau đó ngửi thấy mùi thơm của cành thông và hương thơm của đồ sấy.
Chú Sở "Hừ" thầm trong lòng, ông ấy rất khó chịu, rượu của mình đều dùng trên những miếng thịt này nên giờ phút này rất là xúc cảnh sinh tình.
MàHàn Định Quốc lại tập trung sự chú ý vào góc sân, nhìn thấy góc sân đào một cái hố, bên cạnh vẫn còn đặt vài khúc gỗ lớn thì tò mò hỏi Sở Thấm: "Cô đang chuẩn bị làm gì thế?"
Sở Thấm: "Tôi đang chuẩn bị dựng một cái đình."
Hàn Định Quốc: "Cô dựng đình để làm gì?"
Nếu có thời gian và sức lực thì sao không đi xây một ngôi nhà, mà lại đi dựng một cái đình không có nhiều tác dụng lắm.
Sở Thấm: "Mùa hè sẽ có ích."
Được thôi, Hàn Định Quốc cũng không hỏi thêm gì nữa, để Sở Thấm dẫn bọn họ đi ra chuồng heo.
Trong chuồng lúc này chỉ có một con heo, lần trước cô đã nghĩ đến chuyện ôm thêm hai con heo con đến nhưng không thành công, bởi vì đúng lúc đó không có con heo con nào cả. Sở Thấm nhớ tới việc này tới, bèn hỏi: "Đội trưởng, lúc nào thì trong thôn mới có heo con?"
Hàn Định Quốc ngạc nhiên: "Trong thôn không có heo con sao?"
Sở Thấm gật đầu.
Hàn Định Quốc nói: "Hôm nay tôi cũng phải vào thị trấn, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô hỏi một chút, nếu có thì sẽ mang thẳng đến cho cô, cô muốn mấy con?"
Sở Thấm vội vàng đồng ý, giơ hai ngón tay lên: "Hai con."
Hàn Định Quốc nhìn cô với ánh mắt sâu sa, giữa mùa đông mà cô còn có đồ ăn giữ lại để chăn heo sao?
Ông ấy ngẫm lại một chút rồi nói: "Thịt là tốt, nhưng không đáng để dùng lương thực đi đổi."
Ông ấy đang sợ Sở Thấm dùng khoai lang đi cho heo ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận