Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 123


Một người đáp: “Làm sao có thể, chúng ta còn không xảy ra chuyện thì Sở Thấm có thể xảy ra chuyện gì?”
Cũng đúng, vì thế lại yên tâm đi ngủ.
Ở gần, cho dù hai người có lười biếng đi, cũng biết rõ Sở Thấm lợi hại đến nhường nào.
Có thể tạo ra nhiều gia sản như vậy cũng không phải người bình thường.
Trong lòng Châu Thông thấp thỏm, lộ đầu ra quan sát bên trong, một hồi lâu mới chậm rãi leo lên tường vây.
“A…”
Anh ta bị thủy tinh đ.â.m vào.
“Bà nó, sao còn có thứ này!” Châu Thông lo sợ bất an, cho dù trong sân là một mảng tối om, cũng cảm thấy giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Đúng rồi, chắc chắn là chó.
Con chó kia hình như bị trói lại, cũng tốt, mình khỏi tốn cái bánh bao.
Gió đêm thổi nhẹ, anh ta không cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, ngược lại có chút khiếp sợ.
Nhưng đã đi đến bước đường này, Châu Thông không thể lùi bước, kiên trì đến cùng, nâng thang gỗ lên, nhích không được nhìn, sau đó nhìn xem dưới tường vây, dường như đang đánh giá độ cao, rồi chuẩn bị nhảy vào trong sân.
Sở Thấm nhướng mày.
Muốn nhảy à? Cái bẫy phòng vệ mà cô đào mùa đông năm ngoái còn chưa tháo ra đâu!
Nhưng cô đã xem thường Châu Thông, đầu tiên Châu Thông lấy cái rìu treo vào buổi tối xuống, ném xuống phía dưới.
“Xoảng!” Rìu rơi vào trong bẫy.
Châu Thông sợ tới mức cả người toát đầy mồ hôi, nếu mình nhảy xuống, không gãy chân cũng là may rồi.
Thật đáng sợ.” Trong lòng anh ta lẩm bẩm, cũng may ngày đó sau khi thương lượng với em trai, cảm thấy Sở Thấm ở một mình chắc chắn sẽ không thể nào không có phòng bị gì, phải cẩn thận một chút mới được.
Lúc này Châu Thông cắn răng mang thang gỗ lên, sau đó đặt ở bên trong.
Tiểu Bạch còn đang sủa, Châu Thông cảm thấy không ổn lắm, phải tranh thủ thời gian, sau khi đi vào thì làm cho con ch.ó này câm miệng.
“Cũng may nhà Sở Thấm hẻo lánh.” Anh ta vui mừng nói, nói rất nhỏ giọng.
Châu Thông chậm rãi leo xuống thang gỗ, tay đã bị rạch chảy máu, nhưng vẫn rất rất vững.
Trong bóng tối, Sở Thấm như thể mãnh hổ đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi, lại giống như con báo săn mồi ra sức chờ để tung ra một phát ăn ngay.
Cô nắm chặt gậy gỗ trong tay, ngang hông còn đeo d.a.o mổ heo.
Người này nên may mắn vì bản thân không có chuẩn bị g.i.ế.c người, nếu không lúc này động mạch chủ của anh ta đã sớm phun máu.
“Từ này về sau, tuyệt đối phải tránh xa Sở Thấm này một chút…” Châu Thông nói thầm, anh ta quyết định làm xong đợt này thì không làm nữa.
Có làm nữa cũng không đụng vào nhà Sở Thấm.
Ai có thể biết được, cô gái nhìn yên tĩnh như Sở Thấm lại độc ác đến vậy, còn cắm mũi trúc để làm bẫy, đây là ý đồ g.i.ế.c c.h.ế.t người ta mà!
May mà hôm nay cô rời khỏi nhà, khiến Châu Thông không khỏi cảm thấy may mắn.
Anh ta đang chuẩn bị từ thang gỗ bước tới sân, Sở Thấm cũng đứng dậy không chút tiếng động, mạnh mẽ xông tới, nhanh đến mức có thể thấy dư ảnh.
Cô khống chế cổ của Châu Thông, dùng sức kéo anh ta một cái, khiến cho mặt anh ta hướng xuống, vang lên một tiếng “Bốp” nặng nề ngã trên mặt đất.
Sở Thấm cười khẩy: “Lại trộm nhà của tôi, anh xong rồi, đêm khuya yên tĩnh anh có c.h.ế.t ở đây thì cũng không ai biết.”
Châu Thông “bị dọa sợ” đến mức thở dốc, bởi vì cú ném thật mạnh khiến anh ta chảy m.á.u mũi, sống mũi hình như cũng bị gãy.
Bởi vì cổ bị Sở Thấm giam cầm gắt gao, anh ta không thể nói lưu loát, đứt đoạn nói: “Đừng mà… Đừng g.i.ế.c tôi, tôi không dám, tha mạng cho tôi, không, không có dám nữa.”
Sở Thấm cười nhạo, tay phải chặn ở sau gáy anh ta, đầu gối bên phải cũng quỳ trên người anh ta, tay trái thì nhét gậy gỗ vào miệng anh ta, ngay sau đó lấy con d.a.o mổ heo ra.
Sở Thấm đặt d.a.o mổ heo trước mắt Châu Thông, khi ánh trăng chậm rãi từ trong đám mây đi ra, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng không chỉ tăng thêm vài phần u ám cho d.a.o mổ heo, còn khiến Châu Thông thấy rõ sự sắc bén của d.a.o mổ heo.
Châu Thông thật sự sợ hãi, cả người run bần bật, miệng không ngừng ú ớ, nước mắt cũng trào ra.
Người này không nói giỡn, cô thật sự muốn g.i.ế.c mình, bản thân sắp c.h.ế.t rồi. Rõ ràng chỉ là đi trộm đồ, còn chưa trộm được, đã phải lấy mạng để bồi thường.
Khi d.a.o mổ heo tới gần cổ anh ta, Châu Thông muốn hô to, liều mạng giãy dụa, gân xanh nổi đầy trên trán, mồ hôi càng không ngừng chảy.
Đột nhiên run rẩy…
Thì ra là sợ tè ra quần!
Sở Thấm trợn mắt, lập tức đứng dậy giẫm anh ta: “Anh quá vô dụng đi, mới vậy mà đã không khống chế được. Vậy lát nữa tôi cạo da anh, chọc huyết anh, moi xương anh, xem anh là heo để luyện tập thì anh phải làm sao, đừng nói sẽ ị đùn nhé?”
Châu Thông liều mạng gật đầu. Phải, anh ta chắc chắn sẽ ị, nên tha cho anh ta đi.
Anh ta thật sự có thể cảm nhận được sát khí và tà khí, thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận