Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 631


Sở Thấm nằm phơi nắng đến buồn ngủ, cô ngửi thấy mùi thịt hầm trong nồi bay ra thì nuốt nước miếng, cô đứng dậy đi ăn cơm.
Thịt dê phải ăn kèm với củ cải mới ngon, ăn củ cải hầm với thịt dê còn ngon hơn cả thịt.
Sở Thấm xới cơm, đang định ăn cơm thì Kỷ Cánh Diêu lại gõ cửa nhà cô.
"Có chuyện gì thế?" Sở Thấm thò đầu hỏi anh.
Kỷ Cánh Diêu: "Tôi vừa mới nghe người ta nói cô muốn xây nhà?"
Sở Thấm để cho anh đi vào, cô nghi hoặc hỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ tôi chưa từng nói chuyện này với anh sao?"
Kỷ Cánh Diêu chỉ nói: "Tôi đoán cô muốn xây, nhưng không ngờ cô lại muốn xây nhà hết bằng gạch."
Sở Thấm đắc ý: "Nếu tôi xây thì đương nhiên phải xây toàn bộ, nhà bằng đất bùn và gỗ có thể tốt bằng nhà gạch sao?"
Kỷ Cánh Diêu ngồi xuống, anh thở dài: “Là người đi đầu rất rủi ro, dù sao cô cũng phải kiềm chế một chút."
Bình thường anh tiếp xúc với bên ngoài nhiều, vẫn còn liên hệ với bạn trong quân đội, anh có bạn bè ở mọi nơi, thậm chí còn có bạn cũ làm việc ở cơ quan tỉnh, anh hiểu rõ một số việc hơn Sở Thấm.
"Mãi mãi không được... Quá nổi bật." Kỷ Cánh Diêu cân nhắc nói: "Cô có thể là người thứ ba người thứ tư, nhưng tốt nhất không nên là người đầu tiên, cũng đừng xây nhà quá sang trọng, đừng xây hai ba tầng, số lượng phòng cũng đừng vượt qua nhà xây nhiều phòng nhất."
Anh thấy hơi kỳ lạ, lúc nhỏ Sở Thấm không chơi trò đánh địa chủ sao?
Thế nhưng nghỉ lại thì bỏ đi, khi đó Sở Thấm còn nhỏ, cho dù có trải qua, e là ấn tượng cũng không sâu đậm.
Sở Thấm giật mình.
Cô hoàn hồn, chớp mắt mấy cái: "Phải như vậy sao, đâu có nghiêm trọng như anh nói."
Kỷ Cánh Diêu: "Có nghiêm trọng hay không sau này mới biết được, nhưng bình thường chỉ có mình cô ở thôi đúng không, không cần thiết phải xây nhiều phòng."
Sở Thấm nhụt chí, cô buồn bã: "Tôi muốn xây nhà hai tầng, giống như những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây trên thành phố. Nếu không thì nó sẽ giống như những tòa nhà hỗn hợp gạch gỗ của công nhân ở công xã."
Kỷ Cánh Diêu vỗ vai cô: "Cứ như vậy đi, nhà tầng không thoải mái như nhà trệt. Nếu cô thật sự muốn ở nhà tầng, sau này có cơ hội lên thành phố mua là được."
Sở Thấm sửng sốt: "Có thể mua?"
Kỷ Cánh Diêu "ờ" một tiếng: "Tôi cũng không quá rõ chính sách hiện nay, nhưng tìm người quen mua trộm thì không thành vấn đề."
Sở Thấm bĩu môi: "Tôi cũng không sống ở thành phố, mua nhà làm gì, không thèm mua đâu."
Quan trọng nhất chính là tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ ở nông thôn, ở thành phố thì không đủ, không có tiền đâu!
Kỷ Cánh Diêu cười nói: "Được rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng Kỷ Cánh Diêu có thể cảm nhận được Sở Thấm rất quen sống độc lập trong một căn nhà theo kiểu phương Tây, anh âm thầm tính toán có cơ hội thì mình sẽ mua một căn.
Tiền tiết kiệm của Sở Thấm không đủ, nhưng của anh thì đủ.
"Trưa rồi, anh có muốn ở lại nhà tôi ăn cơm không?" Sở Thấm nhìn trời bên ngoài, cô bỗng hỏi anh: "Chiều nay tôi đo diện tích nhà, muốn vẽ một bản thiết kế nhà, anh cũng tính toán giúp tôi nhé?"
Sao Kỷ Cánh Diêu không đồng ý cho được, cô gái này sẵn lòng mời anh ở lại ăn cơm, quan hệ của hai người có được coi là có tiến triển không?
Ăn no chóng thèm, Sở Thấm cũng hiểu đạo lý này.
Kỷ Cánh Diêu từng đi lính, tố chất cơ thể của anh rất tốt.
Lúc này đã qua tiểu tuyết, người trong thôn đều bắt đầu mặc áo bông, mà anh chỉ mặc đồng phục nhân dân mỏng manh.
Có khi Sở Thấm còn có thể nhìn thấy anh mặc đồ tôn trung sơn, trong những người lãnh đạo hoặc già, hoặc béo, hoặc trọc, hoặc răng vàng ở nhà máy cơ khí, dáng người cao to, ngũ quan đoan chính của anh, đứng như cây thông ngồi như đồng hồ, còn mang theo khí phách của tuổi trẻ, quả thật rất thu hút ánh mắt của người khác.
Đôi khi Sở Thấm nghĩ có người như vậy có ý với mình, cô cũng thấy hơi đắc ý.
Nói đùa, cô cũng không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ đắc ý.
Quan trọng là người này chăm chỉ, có tiền có phiếu, có thu nhập, Sở Thấm không cần dùng lương thực của mình để giúp đỡ anh.
Hai ba năm quen nhau, mưa dầm thấm đất, Sở Thấm muốn nói trong lòng không có tình cảm gì là không có khả năng.
Sở Thấm nhìn Kỷ Cánh Diêu ngồi đối diện đang ăn cơm, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Sau một vụ thu hoạch, tất cả mọi người đều đen đi rất nhiều, Kỷ Cánh Diêu thường ngồi trong văn phòng, có thể nói là nổi bần bật giữa một đám người da ngăm đen. Đàn ông phụ nữ thì cũng đều thích ăn ngon, thích cái đẹp.
Vì thế không hề bất ngờ khi trưa nay Sở Thấm ăn nhiều thêm một bát cơm, suýt nữa là no ngã xuống đất.
Cô cũng không nghỉ ngơi, cơm nước xong thì lôi kéo Kỷ Cánh Diêu hỗ trợ đo sân và đo phòng.
Muốn xây được nhà, dù sao trước đó cũng phải đo diện tích trước.
"Cô có thước đo không?" Kỷ Cánh Diêu hỏi cô.
Sở Thấm lắc đầu, cô chạy vào phòng lấy ra một tấm ván tre: "Đây là tôi tự làm."
Cô lại lấy đâu ra một cái thước cuộn: "Đây là tôi mua ở xã cung ứng trên thị trấn. À tôi còn mua cả thước thăng bằng nữa."
Cô vì xây nhà, có thể nói là trả giá rất nhiều rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận