Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 190


Người bị câu mất là cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn, anh ta khá lắm, khoảng thời gian đó mỗi ngày cô lang thang gần anh ta, chọc cho không quá một tuần trong thôn lời đồn đại nổi lên bốn phía.
Nghe nói bí thư chi bộ thôn lúc ấy đang sắp xếp hôn sự cho cô ấy, bởi vì việc này chuyện hôn nhân cũng không quá suôn sẻ, không có cơ hội kết hôn với chàng trai có tiền đồ ở xã Dương Tử Câu, sau đó gả sang thôn Lưu Lý.
Trương Phi Yến cũng không biết đời này cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn sẽ gả cho ai, không có người đàn ông tóc vàng kia, nói không chừng đúng là có thể gả cho người có tiền đồ ở xã Dương Tử Câu.
Chàng trai có tiền đồ kia học xong trung học phổ thông, chờ cuối năm nay sẽ trở thành công nhân tạm thời của xưởng dệt, phẩm chất đứng đắn, cháu gái lớn của bí thư chi bộ thôn có lẽ sẽ tốt hơn so với kiếp trước.
Sự phát triển này…
Sao Trương Phi Yến lại cảm thấy hơi hoảng hốt chứ, có cảm giác Trang Chu mộng điệp[1], không phân biệt được kiếp trước và kiếp này.
[1] Trang Chu mộng điệp: một cuộc đời phức tạo chỉ nằm trong giấc mơ của con bướm mà thôi.
Trang Chu mộng điệp: một cuộc đời phức tạo chỉ nằm trong giấc mơ của con bướm mà thôi.

Gần đây trong thôn bận rộn, bận đến khí thế ngất trời, bận đến mức đội trưởng Hàn không muốn cho người xin nghỉ.
Đã là lần thứ ba Sở Thấm yêu cầu xin nghỉ, chọc cho đội trưởng Hàn hiện tại chỉ cần nhìn thấy cô, không đợi cô nói chuyện, trong miệng liền bật ra một câu: “Không được, chờ thêm đi.”
Sau đó quay người bỏ chạy.
Sở Thấm: “…”
Cô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể tức giận hóa thân thành con bò già, đem tức giận trút xuống ruộng.
Điều này khiến cho người cùng nhóm oán khí ngút trời, Sở Thấm hóa thân thành trâu bò, cuốn những người khác thành con lừa hấp hối.
Hận không thể ngã xuống đất không dậy nổi, càng hận không thể kéo Sở Thấm về nhà nghỉ ngơi một chút, quỳ xuống cầu xin cô đừng liều mạng như vậy!
Hơn nữa Sở Thấm hiện tại càng quá đáng.
Điểm quá đáng ở đâu?
Trước kia cô chỉ biết dùng ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ, bây giờ tiến hóa thành dùng ngôn ngữ khinh thường để công kích bọn họ.
Ví dụ như khi bọn họ chịu không nổi, không muốn so sánh với Sở Thấm, thầm nghĩ khi cá muối nằm Sở Thấm sẽ dừng lại, lạnh lùng nói: “Cái này không chịu được sao? Được thì làm đi, thật sự không được thì thôi, tôi đi nói với đội trưởng Hàn các anh không được, bảo ông ấy đổi nhóm đi.”
Đám trai tráng đại hán: ?!
Đầu bọn họ đầy hạt dưa là “Được” và “Không được”, giống như hòa thượng niệm kinh ong ong trong đầu. Phàm là đàn ông có chút m.á.u mặt có thể nhịn sao? Đương nhiên không thể, chỉ có thể cắn răng đứng dậy tiếp tục làm.
Sở Thấm thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Nếu như ở ruộng làm việc đồng áng, cô sẽ không quan tâm, thích làm hay không thích làm thì thôi, dù sao chính mình kiếm phần công điểm của mình, không liên quan tới cô.
Nhưng đang sửa kênh nước, là đang đào thông đạo, một mình cô có thể đào, nhưng cũng không thể đào được nhiều như ba người.
Huống chi phải giúp cô chọn đất, phụ cô dời tảng đá, đều cần người hỗ trợ.
Nhưng mà đội trưởng Hàn nhìn thấy lại vô cùng vui mừng.
Ừm, không tệ không tệ. Qua vài ngày nữa công việc trồng trọt sẽ nặng nề, chuyện sửa kênh nước này nhất định là phải đẩy nhanh tiến độ, vậy cũng chỉ có thể tăng lượng công việc.
Bây giờ ông ấy không cảm thấy Sở Thấm là cà rốt treo trước lừa, mà là roi quất vun vút sau lừa, chọc cho những người đàn ông kia không ngừng kêu khổ rồi lại chỉ có thể đi về phía trước.
Vì thế đội trưởng Hàn vung tay lên, sau khi kéo dài việc xin nghỉ của Sở Thấm nửa tháng, sau khi đào thông một đoạn từ thôn đến sông Thượng Khê, rốt cuộc cũng phê cho Sở Thấm nghỉ nửa ngày.
Thậm chí tối hôm trước còn len lén bảo vợ ông ấy đưa cho Sở Thấm nửa cân bánh táo, vừa có bồi thường lại có ý cảm ơn.
Sở Thấm: “…”
Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cho cô nghỉ cả ngày đi.
Nghỉ nửa ngày có ý nghĩa gì, hoàn toàn không đủ thời gian để cô đi thị trấn.
Quên đi quên đi, ngày mai dứt khoát lên núi một chuyến.
Tối nay trăng thanh gió mát, bầu trời đầy sao lấp lánh, ngồi ở trong sân nhìn bầu trời rất sảng khoái thích ý.
Sở Thấm làm xong hơn nửa tháng việc nặng thật ra cũng có hơi không chịu nổi, hiện giờ nằm ở trên ghế trúc bập bênh không muốn đứng dậy, cơ bắp thả lỏng sau đó cả người đều mỏi nhừ.
“Ai!” Cô thở dài, suy nghĩ xem ngày mai mấy giờ lên núi, muốn mang theo cái gì vân vân.
Cô chuẩn bị lên núi Thanh Tuyền, cho nên phải chuẩn bị thật kỹ. Ngay cả d.a.o mổ lợn cũng mài xong trước, kế hoạch muốn thừa dịp nửa ngày này tìm được con mồi.
Gió nhẹ nhàng thổi, thổi lá cây xào xạc.
Cơn buồn ngủ dần chiếm lĩnh, Sở Thấm chậm rãi đứng dậy về phòng bình yên chìm vào giấc ngủ.
Cô rất ít khi mất ngủ, đặc biệt là trong lúc làm việc hoàn toàn không mất ngủ, trên cơ bản thuộc về trạng thái đầu đặt gối liền ngủ.
Một đêm không mộng mị, sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận