Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 615


Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Sở Thấm đã về đến nhà.
Việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà là bê cái bàn lớn ra sân, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, hoàn thành nốt việc tối qua chưa làm xong.
Cuộn tre xử lý như thế nào?
Cuộn tre, chính là tơ tằm khi phơi khô lần hai, cô dùng hết sức kéo.
Chăn bao lớn, thì phải kéo tơ tằm bằng đấy.
Sở Thấm cảm thấy mình đã đánh giá thấp tơ tằm này, cô cố gắng kéo nó ra cho đến khi nó rộng 1m8 và dài 2m2.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định thu nhỏ lại để chăn dày hơn một chút, dù sao cũng chỉ có một mình cô ngủ.
Kéo một cái thì đến 8 giờ tối.
Sở Thấm phải mất hai ngày mới hoàn thành xong chiếc chăn bông.
À, nó vẫn chưa xong.
Vẫn chưa may vỏ chăn!
Có điều, Sở Thấm đói đến n.g.ự.c dán vào lưng, cô phải đi ăn cơm trước rồi tính sau.
Ăn gì ư? Sở Thấm hấp lại bánh chưng Kỷ Cánh Diêu mang đến hôm qua, ăn cùng canh trứng rong biển.
Rong biển nhà cô sắp hết, cũng không biết khi nào anh họ mới gửi đồ đến.
Sơ Thấm rất muốn nhìn thấy biển, mỗi lần anh họ gửi thư đến, cô đều có thể tưởng tượng ra biển trông như thế nào theo miêu tả của anh ấy.
Biển trông như thế nào nhỉ? Chắc như là bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.
Còn mùi thì, chắc là mùi rong biển nhỉ!
**
Từ trước đến nay, Sở Thấm không bao giờ trì hoãn việc gì, vào ngày tết Đoan Ngọ anh họ gửi đồ đến, cô cũng làm chăn tơ tằm xong.
Chăn tơ tằm cần hai lớp vỏ.
Chính xác mà nói, lớp bên trong dùng để lót, bọc tơ tằm mềm mại mỏng manh.
Lớp bên ngoài mới là vỏ chăn.
Sở Thấm cảm thấy mình đã mắc một sai lầm ngu ngốc, cô làm vỏ chăn khác với kích cỡ của chăn.
Điều này có nghĩa là cô phải may lại vỏ chăn.
Sở Thấm nghĩ đến đây thì c.h.ế.t lặng, không ngờ mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy!
Bây giờ nhà cô có ba cái chăn.
Một cái chăn dày nặng tám cân. Cái này không lớn, cho nên dày, vì có lò sưởi nên mùa đông đắp còn nóng.
Một cái chăn mỏng nặng ba cân, để đắp vào mùa hè, lúc giao mùa hạ thu cũng có thể đắp. Cũng không lớn, chỉ lớn hơn cái chăn dày một chút.
Tuy nhiên, vỏ của chiếc chăn này là của nhà trước kia để lại, Sở Thấm cũng chưa từng làm, chỉ làm vỏ chiếc chăn dày. Hơn nữa, bởi vì trong nhà phải có ít nhất hai chiếc vỏ chăn, nên cô cũng không nghĩ đến tầng này.
Cái cuối cùng là chiếc chăn tơ tằm này.
Nó to hơn chiếc chăn mỏng.
Sở Thấm còn có thể làm gì?
Chỉ có thể cam chịu số phận, làm thêm một cái vỏ chăn nữa.
Vì vậy, cô đã lấy hết vải cotton dưới đáy rương ở nhà ra.
Vải cotton này là do dì Dương cho cô, nói là do chính dì Dương dệt. Thành quả của hai tháng, nằm toàn bộ ở trên tay cô, Sở Thấm có hơi tiếc.
Tết Đoan Ngọ, Sở Thấm ném hai chiếc bánh chưng cuối cùng vào nồi, nấu lại.
Cô ngồi dưới bóng râm trong sân, bắt đầu may vá.
Đầu tiên, dùng vải cotton khâu vỏ chăn, cuối cùng nhét lõi chăn vào vỏ chăn, vải vừa đủ dùng.
Đợi mùi bánh chưng bay ra, Sở Thấm làm xong chiếc chăn tơ tằm đầu tiên của mình.
Chăn tơ tằm quả nhiên tốt hơn chăn bình thường.
Sở Thấm đắp thử một chút, chăn tơ tằm phủ lên người giống như không có gì.
Cô cười tít mắt cất chăn đi, có điều chăn phơi một ngày, phải để một lúc mới có thể cho vào rương gỗ.
Khoảng thời gian này, cô không chỉ đóng một chiếc tủ bát, mà còn đóng mấy chiếc rương gỗ.
Rương là rương gỗ long não, tỏa ra một mùi hương, có khả năng chống mọt và côn trùng, chăn trong nhà Sở Thấm đều để trong loại rương gỗ này.
Có điều, bởi vì đóng tủ bát, rương gỗ và làm lều gỗ sau nhà, nên lượng gỗ tồn kho nhà cô giảm đi rất nhiều, Sở Thấm tính ngày nào đó lên núi tìm gỗ tiếp.
Cách đây một thời gian, cô tìm thấy mấy cây gỗ sam trên núi, loại cây mà cô thấy rất thích hợp để làm xà nhà.
Cô vừa cất chăn xong, thì có tiếng gõ cửa.
"Sở Thấm có ở nhà không?"
Là cậu út Dương.
“Cháu đây!” Sở Thấm bưng hộp gỗ đến chiếc kệ gỗ lớn cạnh tủ quần áo cuối giường, chuyển mấy quả trứng trong không gian vào giỏ tre trong góc, mang theo nghi ngờ bước ra ngoài.
Cô nói: “Cậu út, chú đến lấy trứng à?”
Sau khi tháo chốt, mở cửa ra, cô thấy trên tay cậu út Dương xách một túi đồ lớn.
Đôi mắt Sở Thấm lập tức mở to: "Là đồ của anh họ gửi đến đúng không ạ?"
Cậu út Dương đặt đồ xuống, lau mồ hôi trên trán: "Đúng vậy, lần này anh họ cháu gửi gì cho cháu thế, thiếu chút nữa nặng c.h.ế.t cậu."
Sở Thấm cười nói: "Hải sản và gạo nếp ạ, vất vả cho cậu út rồi. Cậu chờ một chút, cậu mang cả trứng gà đi đi."
Cậu út Dương gật đầu: "Được."
Vừa vào sân, ông ấy đã thấy trong sân bày đủ loại dụng cụ.
Ông ấy nhìn một cái là biết: “Cháu vừa mới làm chăn à?"
Sở Thấm đi vào nhà chính rót nước cho ông ấy: “Không phải dạo trước cháu nuôi tằm sao, bây giờ nuôi xong rồi, hai ngày nay cháu đang làm chăn tơ tằm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận