Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 206


Đất trong núi thật sự rất tốt. Ngoài khoảng cách xa, cộng thêm trong đất chôn vài tảng đá to nhỏ ra, hầu như không có khuyết điểm nào khác. Nhất là ưu điểm đất trong núi vô cùng màu mỡ này, Sở Thấm có thể trung hòa từ hai khuyết điểm trở lên. So với mẫu ruộng trước mặt thì hai mẫu ruộng khoai lang trong nhà Sở Thấm thật sự cằn cỗi đến nỗi không còn hình dáng.
Sở Thấm bỗng tràn đầy sức sống, như thể cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng khoai lang được mùa vào vài tháng sau.
Cô lấy cây con đã sinh trưởng ra, trồng xuống đất. Hôm nay tầm hai ba giờ sáng đã có cơn mưa nhỏ, đất trong núi vẫn khá ẩm ướt, đã giảm bớt đi rất nhiều việc khi bắt đầu trồng trọt.
Tốc độ trồng trọt của cô là đứng đầu. Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến còn chưa nhìn thấy bóng dáng thì cô đã trồng xong mẫu ruộng này rồi. Cây con xanh mơn mởn nhìn là thấy thích.
Giờ này không lạnh cũng không nóng, thỉnh thoảng còn có cơn gió mang theo mùi hương của cỏ cây thổi tới. Sở Thấm càng làm việc càng hăng say.
Khi nào cô cảm thấy đói bụng thì ăn một cái bánh bao, mãi đến gần chín giờ rưỡi mới nhìn thấy Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến lần lượt đi tới.
Mặt Hoàng Đậu Tử cứng ngắc, rõ ràng không vui. Còn Trương Phi Yến thì hơi ngượng ngùng. Bọn họ không hẹn lên núi cùng nhau, bởi vì cả hai đều chướng mắt thậm chí là hơi ghét đối phương, làm sao có thể hẹn nhau cơ chứ?
Cả hai là tình cờ gặp trên đường đi. Trương Phi Yến đi trước, còn Hoàng Đậu Tử theo sau. Nhưng tốc độ của cô ấy không nhanh, nên bị anh ta vượt qua, rồi Trương Phi Yến gọi Hoàng Đậu Tử đợi cô ấy.
Ở sườn dốc kia, cô ấy lại bảo Hoàng Đậu Tử kéo cô ấy lên, thậm chí hai người nhanh cùng nhanh, chậm cũng cùng chậm.
Sở Thấm phớt lờ hai người, mà cất tiếng hỏi: “Trên đường đến đây có ai chú ý đến hai người không?”
Trương Phi Yến lắc đầu: “Chúng tôi không đi cùng nhau, mà trên đường đến đây cũng không ai nhìn thấy tôi.
Hoàng Đậu Tử cầm cuốc đi tới ruộng của mình, cũng lắc đầu đáp: “Tôi cũng không.”
Bấy giờ Sở Thấm mới yên lòng. Nếu đã hợp tác vì lợi ích, tất nhiên không có nhiều lời để nói. Nếu chỉ có Sở Thấm và Trương Phi Yến ở đây, có lẽ còn có thể tán gẫu vài ba chuyện.
Một là vì Trương Phi Yến cảm thấy Sở Thấm giỏi giang, khá may mắn. Hai là vì Sở Thấm có ý đồ với Trương Phi Yến. Dù thuyết phục tương lai bản thân là do mình bước đi như thế nào vẫn không khỏi nghĩ đến lời nói của cô ấy. Gộp cả hai lý do thì Sở Thấm và Trương Phi Yến thật sự có chút tình bạn nhựa[1].
[1] Nói về tình bạn của các cô gái, ngoài mặt thì chị em, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá, tính toán lẫn nhau.
Nói về tình bạn của các cô gái, ngoài mặt thì chị em, nhưng lại ngấm ngầm đấu đá, tính toán lẫn nhau.
Trái lại Sở Thấm không thích để tâm đến Hoàng Đậu Tử, Trương Phi Yến cũng gai mắt với anh ta, thế là cảnh tượng ba người cứ thế lạnh nhạt, hiếm khi trò chuyện.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên tai đều là tiếng cuốc đất.
Gần đến buổi trưa, ba người đều không xuống núi.
Sở Thấm đã gần hoàn thành công việc trong ngày hôm nay, thậm chí cô chỉ mất một buổi sáng ngắn ngủi đã làm xong việc mà Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến phải mất cả ngày mới hoàn thành. Thấy hai người ngơ ngác, trong lòng không khỏi cảm thán thảo nào người trong thôn đều nói Sở Thấm là người rất mạnh mẽ.
Tốc độ làm việc này, một mình có thể ngang bằng hai người, mỗi ngày lấy mười công điểm còn thiệt thòi.
Đến giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, cuối cùng Sở Thấm đang làm việc cũng cảm nhận được chút nóng bức. Thế là cô ngừng lại tìm một cái cây để hóng mát, rồi lấy hộp cơm trong gùi ra chuẩn bị ăn cơm. Trong hộp cơm là mấy cái bánh thanh minh vẫn chưa ăn hết, cộng thêm hai quả trứng gà và nước uống, coi như đã xoa dịu cơn đói.
Trương Phi Yến thấy thế thì cực kỳ ngưỡng mộ. Vì Sở Thấm ngồi quay lưng lại thì cô ấy không nhìn thấy rõ cô đang ăn món gì, nhưng cô ấy đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đói đến mức bụng đánh trống kêu gào.
Cô ấy cũng mang theo cơm, nhưng chỉ có khoai lang mà thôi. Hết cách rồi, chỉ có mang theo thứ này mới không bị cha mẹ phát hiện.
Sở Thấm ăn cơm xong thì nghỉ ngơi nửa tiếng, dựa vào gốc cây chợp mắt mười mấy phút, sau khi lấy lại sức mới tiếp tục làm việc.
Cô dự tính trồng năm khu, đến một giờ chiều đã làm xong toàn bộ công việc.
Sở Thấm đã đoán được mình làm nhanh, nên đã mang thêm nhiều cây khoai lang con. Đợi đến ba giờ chiều cô đã làm xong tám khu đất.
Dựa vào tốc độ này của cô, chỉ cần tìm cơ hội lại tới nửa ngày, Sở Thấm có thể trồng xong cả núi Hồ Lô.
Trương Phi Yến ngưỡng mộ đến mức suýt rơi nước mắt. Kiếp trước mình làm nông hơn nửa cuộc đời, vậy mà không bằng một cô gái. Không bằng thì thôi đi, cách biệt còn lớn đến thế.
Có thể thấy khi Sở Thấm làm việc trong thôn đã hơi kiềm hãm bản thân, biểu hiện ngày hôm nay mới đúng là thực lực của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận