Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 131


Nước tinh bột được để qua đêm để tách tinh bột và nước, sau khi tinh bột này được hong khô thì đó là bột khoai lang, Sở Thấm cũng để lại một ít bột khoai lang để ăn sau này. Bột khoai lang đôi khi được trộn với nước và chiên, sau đó thêm mầm tỏi vào xào chung cũng không tồi.
Chỉ riêng bột khoai lang thôi là chưa đủ, nếu muốn tạo thành bột khoai lang thì phải cho thêm một ít bột gạo, rồi nhào với tinh bột khoai lang chưa được phơi nắng.
Cuối cùng, bột khoai lang được trộn và cho vào một cái rây, từ từ chảy từ rây vào nước sôi.
Sau khi đun sôi trong nước thì được phơi khô trong sân sau, phơi đến khi khô hoàn toàn mới có thể cho vào bao.
Những củ khoai lang này chính là nỗi lo lắng của Sở Thấm, cô muốn thêm khoai lang, nhưng cô sợ có quá nhiều khoai lang không ăn kịp sẽ hỏng, bây giờ thì đúng lúc.
Cuối cùng, Sở Thấm vui vẻ nhận được 12 cân bột khoai lang và 50 cân miến khoai lang.
Còn ngô, sau khi hấp và ăn vài lần cũng được xay nhuyễn, sau khi xay xong, bột ngô được đóng gói trong túi và cho vào thùng gạo, còn miến khoai lang và khoai lang khô đều được đưa vào hầm chứa hết sức cẩn thận.
Trận tuyết đầu mùa rơi xuống theo gió, những bông tuyết lần lượt tung bay.
Gió lạnh mang theo tuyết, Sở Thấm duỗi tay cảm nhận được khi đứng dưới mái hiên, trời lạnh đến mức phải rùng mình.
Chậc, cô không thích hợp với loại phong hoa tuyết nguyệt như thế này.
Cô lại quay ra sân sau, cây hồng ở nơi này đã chín hẳn, thỉnh thoảng còn rơi xuống đất thì bị một vài con gà ăn mất.
Cách đây một thời gian, mỗi khi hồng chín cô cũng ăn vài quả. Bây giờ thì không kịp ăn bởi vì chúng chín đồng loạt, cô dứt khoát lấy dụng cụ hái hết xuống, cho dù là cho thím Sở hay cất trong ba lô không gian thì vẫn tốt hơn là cho gà ăn.
Thật ra những con gà này cũng không chịu thua kém.
Bây giờ không chỉ có bốn con trong nhà, mà có tổng cộng mười hai con. Vào ngày mùa thu hoạch kết thúc, cô không có gì làm nên mới cho con gà ấp ra gà con, nhưng chỉ là gà con còn chưa đến tuổi đẻ trứng.
Cây táo bên cạnh cây hồng cũng đang phát triển rất tốt, tốc độ sinh trưởng cực nhanh, nên có vẻ như sẽ có thể ra quả vào năm sau.
Sở Thấm vốn đang mong chờ xem mình còn có thể rút ra được gì nữa để thêm hạt giống buff, nhưng sao được như ý muốn chứ.
Gió lạnh thổi theo từng cơn, thổi bay đủ loại suy nghĩ ra khỏi lòng cô.
Sở Thấm thu dọn quần áo, hái tám quả hồng bỏ vào giỏ tre rồi mang giỏ tre đến nhà thím Sở.
Thím Sở đang muối củ cải, khi thấy cô mang theo quả hồng đến thì lên tiếng: "Lần trước cháu mới mang sang hai cân hạt thông mà."
Không biết Sở Thấm làm sao lại giỏi tìm đồ như vậy, sống cùng một chỗ mà cô có thể tìm được đủ thứ từ trên núi, còn làm ra đủ loại thức ăn.
Sở Thấm mỉm cười: "Do cháu không ăn hết thôi."
Thím Sở ngẩng đầu lên nói: "Không ăn hết quả hồng sao? Nếu không ăn hết thì khi gần chín cháu có thể hái xuống rồi phơi thành hồng khô, có thể ăn được nửa năm đấy."
A!
Hóa ra vẫn có thể làm như thế này, Sở Thấm lập tức ghi nhớ kỹ càng, cô là một người khiêm tốn, nếu không biết gì thì cũng phải hiểu rõ một chút.
Thế là Sở Thẩm cứ quấn lấy thím Sở, bảo bà ấy nói cho mình biết cách xử lý quả hồng. Cô đăm chiêu như có điều suy nghĩ, cảm thấy khi về sẽ viết vào sổ ghi chép, năm sau có thể thử xem.
"À đúng rồi, Tiểu Thấm, con còn hạt thông không?" Thím Sở đột nhiên hỏi.
Sở Thấm gật đầu: "Vẫn còn, có chuyện gì vậy?"
Thím Sở: "Cháu có cách nào lấy thêm 4, 5 cân nữa không, nhà chị dâu của thím muốn đổi với cháu, đổi thành đường nâu."
Ánh mắt Sở Thấm lóe sáng lên: "Có thể chứ."
Cô dĩ nhiên không chê có nhiều đường nâu, do bản thân không có nguyên liệu cũng không biết cách làm, chờ đến lúc vào đông hâm nóng một tách trà gừng đường nâu trong bếp cũng không tệ.
Sở Thấm lại đi lấy năm cân hạt thông đến, ngày hôm sau thím Sở đưa đường nâu cho cô.
Trước khi về nhà, cô nói với thím Sở: "Thím à, một tuần nữa cháu sẽ g.i.ế.c heo."
Thím Sở: "Heo của cháu nặng bao nhiêu rồi?"
Sở Thấm: "Con lớn là 250 cân, con nhỏ hơn thì hơn 230 cân. Cháu muốn nuôi con nhỏ thêm một tí, đợi đến lúc thích hợp mới giao ra."
Nói là giao, nhưng thật ra là bán.
Trong thôn sẽ mang đến xưởng thịt liên hợp để nhận lại, sau khi cân xong sẽ dựa vào cân nặng mà trả thù lao và phiếu thịt, giá cả hợp lý.
Thím Sở thốt lên một tiếng: "Nhà thím cũng vào tuần tới, nhưng nhà thím mới được 220 cân, cháu nuôi tốt thật."
Sở Thấm mỉm cười: "Vậy chúng ta làm khác ngày đi."
Cô nói rồi đi về nhà, hai con heo đang ăn bữa cuối cùng trước khi lên cân.
Cô nghĩ, năm nay đúng là một năm được mùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận