Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 399


Người cùng thôn người, cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy. Cho dù có chán ghét đối phương ra sao cũng không đến mức dồn người ta vào con đường chết.
Để lại lương thực tức là để lại một đường sống cho người ta, cho nên tên trộm này rất có thể là người ở trong thôn Cao Thụ và có thù oán với nhà của Trương lão đại.
Nếu căn cứ như vậy…
Xong rồi, toàn bộ người trong thôn đều là kẻ hiềm nghi.
Không có cách nào cả! Trương lão đại thật sự là đi tìm đường chết. Hầu như mọi gia đình ở trong thôn đều có mâu thuẫn với ông ta, ngay cả nhà của em trai ruột của ông ta cũng xảy ra xích mích, huống chi là người ngoài.
Hơn nữa, cái miệng của Trương lão đại thật sự là thiếu đánh, làng trên xóm dưới cũng ít có người lắm mồm giống như ông ta, cho nên ông ta mới có cái biệt danh là Trương đầu lưỡi.
Này, nếu suy nghĩ như vậy, thật ra cũng có thể kẻ gây ra chuyện này là người thân họ hàng của Trương lão đại, cũng không chắc chắn là người ở trong thôn Cao Thụ bọn họ.
Tần Giang nói ra khả năng này, ánh mắt của đội trưởng Hàn sáng lên, ông ấy vừa lòng.
Không phải khoanh vùng tình nghi là người trong thôn là được. Nếu người ở trong thôn đi ăn trộm đồ ở trong thôn, vậy thì xong rồi, thanh danh sẽ hỏng bét hết.
Sau đó, hai người lại đi tới bên cạnh cửa sổ, qua kiểm tra đều cảm thấy tên trộm đã lẻn vào nhà bằng cửa sổ.
Vậy câu hỏi là cửa sổ đã mở ra như thế nào?
Lúc này, Trương lão đại chỉ có một mình, tóc bạc ở hai thái dương, đôi mắt của ông ta rưng rưng nước mắt nói: “Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi. Mỗi ngày, cửa sổ của nhà chúng tôi đều được đóng lại bởi vì đề phòng trộm cướp mà.”
Nói xong, ông ta quay đầu hỏi mẹ của mình: “Mẹ à, hôm qua mẹ có đóng cửa đúng không?”
Bà cụ Trương không ngừng gật đầu, đương nhiên là bà ta đã đóng cửa rồi. Sau khi đóng cửa xong, bà ta còn đi ra ngoài tìm người khác để nói chuyện nữa mà.
Hàn Định Quốc nhìn vết d.a.o ở trên chốt cửa sổ, ông ấy nói với Tần Giang: “Ông xem này, chốt cửa sổ chắc là bị d.a.o đẩy ra.”
Tần Giang cẩn thận quan sát, lắc đầu.
Ông ấy không nghĩ như vậy. Cửa sổ chật khít như vậy, sao có thể cắm d.a.o vào đó được chứ?
Chỉ e là có người lẻn vào trong phòng bếp trước, sau đó mở chốt cửa sổ ra. Dù sao thì sau khi về nhà, bà cụ Trương cũng sẽ không cố ý đi kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.
Lúc này, ngược lại là Tần Giang chắc chắn rằng tên trộm thật sự đang ẩn nấp ở trong thôn của bọn họ rồi!
Tần Giang dùng con ngươi sắc bén đảo qua đám đông người, nhưng tên thủ phạm đầu tiên gây án là Sở Thấm còn chưa có tới, tên tội phạm còn lại là Trương Phi Yến đã sớm xem xong rồi và đang ăn sáng ở trong nhà. Cô ấy chuẩn bị ăn xong sẽ tiếp tục đi xem nữa.
Phân tích của ông ấy thật sự chính xác và cũng nói kết luận của bản thân cho đội trưởng Hàn nghe. Nhưng phạm vi quá lớn, trong thôn của bọn họ có quá nhiều người nên việc tìm ra tên trộm là điều không thể.
“Trừ phi chúng ta kiểm tra qua từng nhà.” Đội trưởng Hàn thở dài lần nữa nói.
Ông ấy sờ soạng túi, theo bản năng muốn tìm thuốc.
Tần Giang nói: “Nhưng điều này không quá khả thi, số lượng người quá lớn. Trừ phi gia đình đầu tiên được chọn chính là nhà của tên trộm kia. Bằng không, nếu tôi là tên trộm kia, tôi sẽ đào một cái hố để chôn đồ vật xuống đất.”
Bọn họ có thể kiểm tra từng nhà một, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đào từng tấc đất lên để kiểm tra hay sao?
Đương nhiên là không thể rồi.
Lúc này, tâm trạng của đội trưởng Hàn ghê tởm giống như là ăn phải một con ruồi bọ vậy.
Tên trộm là người trong thôn mình và còn chưa tìm ra nữa.
Trời ơi, ông ấy muốn nổi giận.
Chuyện này tạm thời chỉ có thể gác lại trước. Chờ đến khi Sở Thấm tới nhà họ Trương và đang thích thú xem kịch, đội trưởng Hàn đã nghĩ ra cách giải quyết tiếp theo.
“Mọi người đừng vây quanh nữa, hãy đi tới sân đập lúa đi. Mau nhìn xem bây giờ là lúc nào, chuẩn bị đi làm việc đi chứ!”
Lông mày của đội trưởng Hàn cau chặt, ông ấy lớn tiếng hô.
Mọi người hóng hớt chuyện xong rồi, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn mà quay trở lại sân đập lúa, còn vừa đi vừa thảo luận về việc này nữa.
Có người nói: “Xem ra sau này nhà của tôi phải tăng thêm vài cọc tre nữa rồi.”
Cắm đầy cọc tre vót nhọn ở trong sân, có người tới sẽ đ.â.m c.h.ế.t kẻ đó.
“Vẫn là Sở Thấm đã dự tính trước, nhìn cả nhà cô ấy đào bẫy rập kìa. Hiện tại, không có ai dám đi tới nhà của cô ấy cả.”
“Này, hỏi thử Sở Thấm xem có cách nào không đi.”
Sở Thấm: “…”
Là một tên trộm đầu sỏ gây nên tội này, sao cô lại có quyền lên tiếng đầu tiên về cách phòng trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận