Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 429


Sở Thấm là người may mắn, xét từ những sự kiện trong quá khứ, so với người sống lại như cô ấy, Sở Thấm còn có thể thay đổi những sự kiện về trước.
Hơn nữa, Sở Thấm sẽ tin cô ấy.
Trước kia, Sở Thấm cũng tin tưởng cô ấy như vậy.
"Cô chắc chắn chứ?" Trong mắt Sở Thấm lộ ra vẻ sợ hãi: "Mấy giờ tối nay?"
Trương Phi Yến vội vàng gật đầu: "Tôi không biết là mấy giờ, chỉ biết là ban đêm, trong thôn yên tĩnh, mọi người đều đang ngủ."
Sở Thấm lập tức nói: "Đó là sau tám rưỡi tối."
Gần đây mọi người đều bận rộn vì vụ thu hoạch lúa, ngoài ra, đội trưởng Hàn còn tổ chức cho dân làng tụ tập lại để bàn bạc tình hình ngoài thôn...
Kết quả là, buổi tối mỗi ngày dân làng đi ngủ muộn hơn trước rất nhiều.
Là Sở Thấm, bình thường mỗi ngày cũng phải chín rưỡi mới đi ngủ, có khi còn phải đến gần mười giờ đêm, huống chi là những người dân làng khác.
Sở Thấm nhíu mày suy nghĩ, một tay nắm chặt lưỡi liềm, năm ngón tay trắng bệch. Tay còn lại siết chặt góc áo, thiếu chút nữa chọc thủng cả áo.
Cô cứ tưởng mưa lớn là cực hạn rồi, nào biết phía sau còn có mưa đá đang chờ.
Nhìn thấy cô như vậy, Trương Phi Yến không khỏi thấp thỏm: "Sở Thấm, cô tin lời tôi thật ư?"
Sở Thấm muốn nói: Tôi đương nhiên tin rồi!
Cô từng trải qua, sao tôi có thể không tin được?
Nhưng cô không thể nói như vậy, Sở Thấm chỉ lo lắng nói: “Không có tin hay không tin gì hết, nếu không có mưa đá thì tốt nhất, nhưng nếu có mưa đá thật thì nguy to. Vả lại, có mưa đá hay không, không phải đến đêm nay là biết à?"
Trương Phi Yến thở phào, sau khi chia sẻ chuyện hệ trọng giấu kín trong lòng xong, lo lắng của cô ấy cũng giảm bớt một chút.
Cô ấy không biết, đó là chỗ tốt của việc ném trách nhiệm cho người khác.
Ném trách nhiệm đi rồi, Trương Phi Yến cũng yên tâm rời đi.
Cô ấy thật sự rất tin tưởng Sở Thấm, Sở Thấm nhìn cô ấy không chút do dự rời đi, cũng không hỏi cô xem tiếp theo phải làm thế nào, cảm thấy khá bất lực.
Vậy nên, phải làm gì đây?
Tạm thời Sở Thấm cũng không biết.
Nhưng điều cô dám chắc chắn là mưa đá sẽ đến, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.
Cho nên, giải pháp tốt nhất là trước khi mưa đá đến, gặt được bao nhiêu thì gặt bấy nhiêu.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, ngày như đêm đen.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trời cứ như sáu bảy giờ tối.
Người trong thôn đưa ông cụ Tần về nhà, xin phép vợ chồng Tần Hoa xong, lại vội vã quay lại ruộng.
Những người già trong thôn cuối cùng cũng nghe lời, bọn họ đi đến căng tin, dọn hết bàn trong căng tin, rồi lau sạch sàn nhà.
“Ai đi lấy bạt tre?"
"Tôi đi lấy, các người chân già tay yếu cả rồi, chỉ có tôi xem như là khỏe mạnh nhất."
Nói xong, người nọ đội mưa chạy đến nhà kho, lấy bạt tre dùng để phơi thóc.
Ông cụ Từ nói: "Một mình ông ấy cầm nổi không? Thêm mấy người nữa đi đi, dùng vải để che."
Nói xong, lại có mấy người nữa bước ra làn mưa.
Bạt tre được mang đến căng tin, ngay lập tức có người mang than củi từ nhà đến.
“Ghi số than củi này lại.” Ông cụ Từ nói: “Chỗ này không đủ, đến lát nữa để người còn lại trong thôn ra, các ông bà không phải ra."
Ở nông thôn, than củi cũng là nguồn tài nguyên khan hiếm, phải để dành cho mùa đông.
Vì thế mấy ông bà già gánh than từ nhà đến, đều gật đầu bằng lòng.
Căng tin rất rộng, từng cái bạt tre được trải ra chỗ trống, phủ kín cả căng tin, chỉ chừa lại lối đi và chỗ để than bên cạnh.
Chỉ căng tin thôi thì chưa đủ, còn phải dựng thêm mấy cái lều gỗ.
"Không còn cách nào khác, phải dựng ngay bây giờ."
Trời mưa to, nên đội trưởng Hàn phải dừng việc trong tay lại, đến căng tin nói với bọn họ.
Ông ấy thở dài nói: “Nếu không, không biết số thóc ướt này chất đống một đêm, sẽ ra sao nữa.”
Đúng vậy, thà chịu đội mưa.
Trận mưa này đến nhanh và dữ dội, không chỉ thôn Cao Thụ bị ảnh hưởng, mà thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng bị.
Biện pháp của thôn Tịnh Thủy cũng y như thôn Cao Thụ, cũng đội mưa gặt lúa, sau đó dùng củi và lửa than để hong khô thóc bị ướt.
Hai thôn đều phiền não vì trận mưa to bất ngờ kéo đến, nhất thời quên cả chuyện tuần tra, cũng không có thời gian để quản.
Hết cách, những người tuần tra đều là những người khỏe mạnh, chân tay nhanh nhẹn, để bọn họ gặt còn tốt hơn là chặn người vào thôn.
Trên đời luôn có người thông minh, lẽ nào những thôn khác không đoán được thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy đang làm gì sao?
Hoàn toàn có thể đoán được.
Ví dụ như thôn Lưu Lý bên cạnh, người được cử đi theo dõi thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy trở về, nói với đại đội trưởng thôn Lưu Lý: "Đại đội trưởng, bây giờ ở đó không có ai cả. Thật đó, không phải mai phục, thật sự nửa bóng người cũng không thấy. Ngài nói... Chúng ta có nên nhân cơ hội đi vào không?"
Đội trưởng thôn Lưu Lý nhìn hoa màu thưa thớt trong thôn mình, vẻ mặt khó xử.
Thôn bọn họ có trồng hoa màu không?
Có, thậm chí còn nhịn không ăn hạt giống. Ông ta còn gấy áp lực cho người trong thôn, gánh nước liên tục mấy tháng hạn hán.
Nhưng, do sông Thượng Khê quá xa, việc gánh nước thường mất rất nhiều thời gian. Mất nhiều thời gian thì cũng thôi đi, nước sông còn bị thôn Cao Thụ chặn mất, dẫn đến thôn bọn họ có chăm chỉ đến đâu đi nữa, hoa màu cũng không sinh trưởng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận