Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 440


Sở Thấm cân nhắc, nếu tình hình trong huyện còn ổn thì cô sẽ mang chỗ dược liệu này đi bán trong hiệu thuốc ở huyện.
Trong huyện có chỗ chuyên thu mua các loại thảo dược, nhà thuốc Tân Minh. Nhưng nơi đó ngày thường rất vắng vẻ, Sở Thấm từng đến đó vài lần, chỉ được lác đác vài ba người.
Lại đi tiếp về phía trước, cũng đã kiếm được kha khá thạch hộc tía, cuối cùng Sở Thấm cũng tìm thêm được thạch nhĩ.
Chỗ này dốc hơn đằng kia nên phải cẩn thận hơn.
Sở Thấm chậm rãi di chuyển, thử túm lấy dây leo trước mặt: “Ừm, khá chắc chắn đấy.”
Cô hài lòng gật đầu, tay phải nắm chặt lấy dây leo, hơi nghiêng người, đối mặt với vách đá, tay trái bắt đầu vươn ra ngắt thạch nhĩ.
Thạch nhĩ trơn ướt, mọc rất nhiều ở chỗ ẩm ướt này.
Mấy ngày gần đây đúng là khá nóng, nếu trời mà khô hạn thì đương nhiên sẽ không có thạch nhĩ, ai ngờ sau đó trời lại đổ mưa to ngay chứ, mưa to xong còn tí tách mưa nhỏ thêm vài ngày.
Rất nhiều thạch nhĩ, nếu không thì cô đã không leo lên tận đây để lấy.
Sở Thấm lấy hết chỗ này, lại vươn tay sang chỗ bên cạnh, ngẩng cao đầu lên quan sát, sau khi định thần thì bắt đầu bò lên vài bước, tiếp tục ngắt thạch nhĩ.
Chỉ trong nửa tiếng, cô đã lấy hết được toàn bộ thạch nhĩ ở vách đá này, còn mấy chỗ kia thì thực sự là cao quá, không thể trèo lên nổi.
Lấy xong thạch nhĩ, thì chậm rãi bò xuống.
Cuối cùng Sở Thấm nhảy xuống đất, hai chân vừa tiếp đất thì đã bủn rủn, do lúc nãy phải căng cơ để leo trèo nên nhất thời chưa thích ứng kịp, suýt chút nữa Sở Thấm đã lảo đảo ngã xuống đất.
Sao lại không ngồi xuống?
Bởi vì lúc cô sắp ngồi xuống, ánh mắt có liếc thấy thứ gì đó rất quen thuộc, Sở Thấm kinh ngạc, cho dù có phải vặn chân thì cũng phải quay sang.
“Mẹ kiếp, làm mình sợ gần chết!”
Sở Thấm trừng mắt, vội vàng vỗ vỗ ngực.
Sao cô lại không nhận ra đây là cái gì chứ, đây rõ ràng là phân lợn rừng mà.
Nghĩ đến bản thân sáng suốt hai đời, lại suýt chút nữa đặt m.ô.n.g ngồi xuống bãi phân, đây quả thực là một sự sỉ nhục!
Tim Sở Thấm đập thình thịch, nhưng dù có đập nhanh thì vẫn không thể cản cô quay đầu ra quan sát bãi phân này.
Ừm, phân còn ướt, chắc chắn mới xuất hiện không quá một ngày.
Nói cách khác, quanh đây có lợn rừng sinh sống, đây quả là một tin tốt đối với Sở Thấm.
Cô thậm chí còn vui sướng quan sát xung quanh, hy vọng lợn rừng lập tức xuất hiện ngay bây giờ.
Dù sao thì bây giờ thịt heo trong nhà cũng sắp ăn hết rồi, trong không gian của balo chỉ còn một trăm hai mươi cân thịt heo nữa thôi, đấy là đã tính cả xương nữa rồi!
Sau khi dạo quanh chỗ đất trống mấy vòng, không có gì bất ngờ xảy ra, Sở Thấm phát hiện thêm hai đống phân nữa.
Cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ là gần đây không chỉ có một con.
Cô thấy hơi tiếc nuối, hôm nay mình không mang kính viễn vọng đi, xem ra hôm nay chỉ đành tạm thời từ bỏ thôi.
Sở Thấm cũng không nhụt chí, nhấc giỏ tre đã đựng đầy thạch nhĩ và thạch hộc tía đi về phía trước, sải bước trở lại chỗ cánh rừng để hái nấm.
Lần này nấm có nhiều hơn chút so với lần trước, Sở Thấm vừa nhanh tay hái vừa phải đề phòng có thú dữ.
Loại nấm thì đại khái vẫn là loại lần trước, Sở Thấm hái được hơn nửa cái bao tải, mãi sau mới kéo lê nó đi.
Rời khỏi cánh rừng, cô còn phải đi quan sát bẫy nữa.
Cộng với mấy cái lần trước mà Hoàng Đậu Tử đào thì tổng cộng có mười cái.
Nhưng động vật sống sót sau nạn đói sẽ rất cẩn trọng, Sở Thấm quan sát hết bảy cái bẫy mà vẫn không thấy có con mồi nào.
Mãi đến cái thứ tám, Sở Thấm mới thấy có một con gà rừng, hai cái còn lại thì trống không.
“Không tồi, không tồi.”
Sở Thấm áng chừng con gà này được khoảng hai cân, trong đầu nghĩ nên về hầm với thạch nhĩ hay nấm.
Cô vui vẻ đi về nhà, đang đi thì bất ngờ nhìn thấy có đội tuần tra.
Sở Thấm “A” một tiếng, lặng lẽ ngồi xổm xuống bụi cỏ, chờ đám người tuần tra rời đi mới khom lưng về nhà.
Thu hoạch hạt thóc xong, vụ thu hoạch mùa hè này sắp kết thúc, nên mới phải bắt đầu đi tuần tra.
Nếu vậy thì đến buổi tối, Sở Thấm cũng phải đi tuần tra, thật ra lúc trước cô cũng đã đi rồi, cũng không phải chuyện khổ cực gì.
Sở Thấm bỗng nhiên đứng yên, cô thầm nghĩ, sao đội trưởng Hàn vẫn chưa mang con ch.ó săn kia về?
Bạn cần đăng nhập để bình luận