Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 577


Trong lúc mọi người ở đây bàn tán ầm ĩ, người của Cục Lương thực cũng được mở mang tầm mắt với việc làm của Sở Thấm.
Sở Thấm lái quá vững.
Ở một nơi chật hẹp như vậy, cô vẫn không hề để thân xe đụng vào vách núi bên cạnh, thậm chí còn không chạm được nhánh cây.
Đặc biệt là vị tài xế kia. Chỉ có người cùng là tài xế như anh ta mới hiểu được tay lái Sở Thấm đỉnh đến mức nào.
Thứ chứng minh tay lái cứng không chỉ nằm ở chỗ cô quẹo cua quá tốt, mà phần nhiều nằm ở việc cô không để xe bị trượt đi trong địa hình đầy băng tuyết như thế này.
Mà giờ phút này, Sở Thấm ngồi trong buồng lái bắt đầu dùng sức, cô đạp chân ga, tìm đúng góc độ để đi thẳng lên sườn núi.
Trên sườn núi lập tức đầy người chạy theo, có người chạy đến dưới sườn núi, còn có người leo lên trên cây nhìn.
Đa số người trẻ tuổi đều cảm thấy Sở Thấm cực kỳ ngầu, nhìn xuyên qua lớp kính trước xe, nhìn thấy gương mặt kiên nghị của Sở Thấm giờ phút này, họ cảm thấy đây chính là mị lực của tài xế.
Xe từ từ leo dốc, trên đường leo lên có khúc quanh, Sở Thấm lại tiếp tục quẹo cua.
Mọi người đứng dưới sườn núi thấy mà toát cả mồ hôi, rất sợ cái xe này không bò lên nổi mà lui thẳng xuống dưới.
Thật ra thì Sở Thấm cũng hơi hồi hộp, đừng thấy lúc này đây mặt mũi cô bình tĩnh, trái tim cô đang đập bịch bịch trong lồng n.g.ự.c rồi.
Đến lúc đường không còn dốc nữa, Sở Thấm rốt cuộc cũng được thở phào.
Đến đây thì đã rất dễ lái tiếp, Sở Thấm ngồi trên xe, lái thẳng một đường vào thôn trong ánh mắt khiếp sợ, hâm mộ và thậm chí là kính nể của mọi người, cuối cùng ngừng bên cạnh sân đập lúa.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Sở Thấm còn tiện thể quay xe lại rồi mới nhảy xuống từ trong buồng lái.
"Sao cô làm được như vậy thế." Trương Phi Yến hào hứng tới nói với cô: "Không ngờ cô còn có ngón nghề này, vậy từ nay về sau cô không sợ không có cơm ăn rồi."
Chỉ có cô mới hiểu được rằng mấy chục năm sau, à không, chỉ gần chục năm nữa thôi, tài xế đã là nghề vô cùng phổ biến.
"Nếu cô giỏi lái xe như vậy, về sau đi làm ngành vận tải sẽ tốt biết bao." Trương Phi Yến lần nữa cảm khái: "Đến lúc đó muốn mua đồ ở đâu cũng được."
Sở Thấm đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng không tệ lắm, cho nên không tính đến chuyện này.
Vì vậy cô nói: "Thôi thôi, bình an yên ổn ở trong thôn không tốt sao."
Vẻ mặt Trương Phi Yến rất phức tạp, cô ấy nhìn Sở Thấm, nói: "Ừm, bây giờ thì rất tốt, nhưng tương lai thì không nói chính xác được."
Hai mươi năm sau cũng là vì cô muốn an ổn ở lại trong thôn, cũng lôi kéo lớp trẻ, để cho bọn họ yên phận ở lại thôn, khiến sau này người dân thôn bọn họ trở thành nhóm người nghèo nhất kia mà.
Sở Thấm kinh ngạc, cô không hiểu được hết ẩn ý trong lời Trương Phi Yến vừa nói.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ ra nên dứt khoát bỏ cuộc, tương lai? Tương lai còn xa lắm.
Lương thực trong thôn được chuyển lên xe rất nhanh, Sở Thấm nép ở trong kho hàng không bị gió lạnh thổi tới, bỗng nhiên cảm thấy muốn chết.
Thế nhưng nộp thuế nông nghiệp xong là phải phát lương thực ngay lập tức, cô còn phải chờ thêm một chút.
Đợi nửa tiếng, cơn buồn ngủ biến thành cơn đói bụng, cô thật sự không nhịn được nữa, đang muốn đứng dậy về nhà ăn cơm thì bị người ta gọi lại.
"Cô này, cô là Sở Thấm đúng không?"
Sở Thấm quay đầu, người gọi cô là người của Cục Lương thực, cô nghi ngờ gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Người đó cười cười nói: "Vâng, đồng chí Sở, tôi họ Lý, cô gọi tôi Lý Lôi là được. Cô lái xe không tệ, nên chúng tôi có việc này muốn mời cô hỗ trợ một chút."
Hỗ trợ? Sở Thấm thắc mắc, cô liếc nhìn sang đội trưởng Hàn cũng đang ngây ngẩn gần đó, như đang hỏi ông ấy xem người này có ý gì?
Lý Lôi nói: "Cũng là do thời tiết làm hại, năm nay tuyết rơi nhiều, đường xá ở rất nhiều nơi bị tắt nghẽn, cho nên mới muốn mời cô về giúp đỡ."
Thật ra thì Sở Thấm có chút không muốn, trời lạnh như thế này thì ai lại không muốn được ở nhà.
Thế nhưng —
Lý Lôi lại nói: "Dĩ nhiên, cũng không phải mời giúp đỡ không công."
Sở Thấm bắt đầu hơi d.a.o động, cô chớp mắt mấy cái, rất muốn hỏi thử xem thù lao là cái gì. Nhưng thấy đội trưởng Hàn đang cố sức nháy mắt liên tục, cô liền gật đầu: "Tôi có thể thử trước được không, thử việc hai ngày rồi quyết định có muốn tiếp tục làm không."
Lý Lôi cười: "Được. Hay là cứ bắt đầu từ hôm nay vậy, nếu như giờ cô không có việc bận gì thì cứ lái xe đến phố huyện đi."
Sở Thấm do dự: "Thế thì tôi phải ở lại phố huyện à?"
Lý Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở lại nhà trọ của Cục Lương thực thì sao? Là nhà trọ phòng đơn, bên cạnh còn có những người khác nữa."
Sở Thấm lại có hơi không muốn đi, cô không muốn rời căn nhà ấm áp của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận