Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 287


Sở Thấm ăn canh xương cùng với thức ăn trong nhà ăn, về phần Tiểu Bạch, nó ăn khoai lang và trứng gà.
Cũng hết cách rồi, vẫn là câu nói kia, ngày nào nhà ăn cũng ăn dưa muối, kiến thức nuôi chó của Sở Thấm không có nhiều lắm, nhưng cũng biết chó hẳn là không thể ăn quá mặn.
“Phù phù…”
Cô cơm nước xong, múc cho mình bát canh, thổi hai cái rồi uống vào trong bụng, cảm thấy toàn ấm áp thân từ trong ra ngoài, sau lưng cũng không khỏi đổ ra chút mồ hôi.
Tận dụng mọi thứ của canh, cô thì uống hết canh xương heo, còn xương thì Sở Thấm cho Tiểu Bạch gặm.
Cho dù trên xương không còn chút thịt, Tiểu Bạch cũng gặm rất vui vẻ, còn vui vẻ ngậm xương đến ổ của mình.
Sở Thấm u ám mặt mành, chống nạnh rống to:
“Tiểu Bạch! Ngậm ra cho tao!”
Cô không cho phép mang xương vào phòng ngủ!
Tiểu Bạch cúi đầu, sau khi bị đánh một trận mới ngoan ngoãn mang cục xương quý giá nhất của mình trốn vào sân sau.
Nửa ngày cứ trôi qua như vậy.

Buổi chiều.
Sở Thấm không rảnh rỗi, cô nằm trên xích đu trúc trong sân, bên cạnh đặt chậu than, thỉnh thoảng ném hạt dẻ vào trong chậu than để nướng.
Hạt dẻ cô dự trữ cũng khá tươi mới, trước mắt thấy không có mùi lạ.
Chậu lửa vang lên tí tách, Sở Thấm nhìn bầu trời mà mặt không chút thay đổi, ăn hết hạt dẻ này đến hạt dẻ khác.
Cô cũng muốn đến nơi mà Trương Phi Yến nói, đã lâu không ăn cá, cô muốn ăn cá.
Càng nhung nhớ lại càng muốn ăn, nhưng mình lại không tiện đi trước, haiz!
Vậy trước tiên đi tìm lưới đi, tìm lưới gì? Tìm lưới đánh cá.
Trong thôn không có lưới đánh cá, Sở Thấm phỏng đoán, khả năng cao là bởi vì một mình Trương Phi Yến rất khó làm được lưới đánh cá, cho nên cô ấy mới kể chuyện đầm nước cho mình biết, cô ấy cũng muốn có người hỗ trợ.
Về phần lưới đánh cá, Sở Thấm suy nghĩ một chút.
Ừ, chắc phải nhờ cậu út Dương rồi.
Sở Thấm mạnh mẽ đứng dậy, bỗng nhiên lại tìm được chuyện khiến cô xốc lại tinh thần, hứng thú bừng bừng mà nắm lấy hạt dẻ bên cạnh bàn nhét vào túi, lại mang theo nửa con gà rừng, cưỡi xe đạp đi về phía thôn Tịnh Thủy.
Cậu út Dương vừa đốn củi xong về đến nhà, mới buông củi xuống thì Sở Thấm đã tới.
Hiện tại cậu út Dương nhìn thấy Sở Thấm đều mang phản xạ có điều kiện, không chút nghĩ ngợi mà lên tiếng hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”
Sở Thấm cười híp mắt: “Không có việc gì, cháu đến đưa cho cậu ít đồ. Mấy hôm trước thôn chúng cháu đi săn, phát chút thịt.”
Cậu út Dương vội vàng từ chối: “Được rồi, đem về đi, mấy ngày nay thôn của cậu cũng đi săn bắt mùa đông.”
Sở Thấm lấy làm kỳ quái: “Cậu không đi theo sao?”
Cô cảm thấy sức khỏe của cậu út Dương vẫn còn rất mạnh.
cậu út Dương là một người rất hưởng thụ, bình thường còn không thích đi làm, sao có thể sẵn lòng leo núi tham gia buổi săn bắt mùa đông được.
Ông ấy bất đắc dĩ nói: “Cậu đi theo làm gì, xách đồ sao, cậu cũng chưa từng đi săn.”
Sở Thấm không nhiều lời, dừng xe vào nhà, lập tức đặt nửa con gà rừng ở trên bàn.
Suy nghĩ một chút, lại lấy hạt dẻ ra, đặt ở bên cạnh.
“Đây là chuẩn bị để cho mợ cháu là gà quay hạt dẻ à?”Cậu út Dương âm thầm thở dài, lại hỏi cô: “Nói đi, cháu lại muốn mua hay muốn bán gì nữa?”
Sở Thấm thừa thế xông lên: “Cháu muốn một tấm lưới đánh cá.”
“Lưới đánh cá?”
Cậu út Dương lấy làm kinh ngạc.
Lưới đánh cá cũng không khó làm, đối với ông ấy mà nói thì cực kỳ dễ dàng, bởi vì ông ấy có bạn bè khắp Đông Hồ, tùy tiện tìm một người bạn đổi lưới đánh cá cũng được.
Nhưng cậu út Dương muốn hỏi rõ ràng: “Cháu cần lưới đánh cá làm gì?”
Sở Thấm vừa định nói ra chuyện đầm nước, nhưng ngẫm lại đây là phát hiện của Trương Phi Yến, vì thế lại nuốt trở về, hàm hồ nói: “Bây giờ cậu đừng hỏi vội, sau này nhất định sẽ nói cho cậu biết.”
cậu út Dương trợn tròn mắt: “Được rồi, trong lòng cháu hiểu rõ là được... Đừng đến Đông Hồ, gần đây có không ít người chạy đến Đông Hồ của người ta bắt cá, cũng không biết đã có bao nhiêu người bị bắt.”
Ông ấy đoán được Sở Thấm muốn đi Đông Hồ, không khỏi khuyên nhủ.
Đã nhiều năm như vậy, làm sao Đông Hồ người ta lại không biết lúc nào thì người bắt cá trộm là nhiều nhất.
Cho dù là buổi tối, cũng có đội tuần tra, hơn nữa e rằng mỗi bên hồ đều có mấy người ngó chừng, chỉ chực chờ để bắt ngay tại hiện trường khiến bạn không thể nào chối cãi, tuyệt đối đừng xem phần lớn người trên đời này đều là kẻ ngốc.
Sở Thấm ghi tạc trong lòng, cười cười nói: “Chắc chắn cháu sẽ không đến mấy cái hồ đó.”
Lúc này cậu út Dương mới yên tâm.
Ông ấy gật đầu đồng ý: “Ngày mốt cháu tới tìm cậu lấy lưới đánh cá đi.”
Sở Thấm tươi cười rạng rỡ, ở nhà cậu út Dương một lát, trêu chọc em họ rồi mới rời đi.
Trở lại thôn Cao Thụ.
Trên đường về nhà gặp Trương Phi Yến, Sở Thấm gật đầu với cô ấy, xe đạp không dừng, chạy qua trước mặt cô ấy.
Nhưng Trương Phi Yến lại hiểu, ý của Sở Thấm là bảo mình đến tìm cô?
Thật đúng là!
Bạn cần đăng nhập để bình luận