Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 302


Căn cứ vào lời nói của Trương Phi Yến mà cô suy ra, đập chứa nước một năm nửa năm đào không hết, cuối năm nay sẽ phải ngừng làm việc.
Nhiều nhất là sang năm tuyết tan đất rã đông, nhưng còn chưa canh tác vụ xuân thì sao có thể đi đào bới được.
“Đập chứa nước tạo áp lực với ông, đòi thêm nhiều người. Nhưng tạo áp lực thì tạo áp lực thôi, dù sao người cũng không còn nữa, chẳng lẽ phía đập chứa nước còn có thể vì chuyện này mà đi tìm công xã ư? Nhưng cũng tại công xã giao nhiệm vụ làm chúng ta mắc kẹt mà.”
Sở Thấm thờ ơ giang tay ra.
Chờ sau thiên tai lại khởi công đào đập chứa nước, lỡ như người phụ trách hiện tại thay đổi thì sao. Cho dù không đổi, chẳng lẽ còn có thể ghi thù chuyện này à.
Nếu là cô thì chắc chắn cô sẽ không nhớ, cũng không phải lão gia địa chủ tìm người thuê, rốt cuộc cũng không phải chuyện của mình, níu lấy không buông như vậy để đắc tội với người khác làm gì.
Đội trưởng Hàn nghe xong thì trầm tư một lát, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những lời này của Sở Thấm.
Tiếp theo Sở Thấm thở dài, lại nói: Chuyện rèn sắt thép thì chúng ta không thể tránh khỏi, đây là nhiệm vụ mang tính toàn quốc. Nói cách khác mùa đông này chúng ta phải tập trung vào chuyện rèn sắt thép và lò phân lân khử ô-xy. Tôi cảm thấy về mặt nhân công thì cũng xem như có thể gánh vác, cùng lắm thì hy sinh thời gian nghỉ đông của mọi người, chẳng qua hình như lò phân lân khử ô-xy cần rất rất nhiều đất…”
Rốt cuộc cô đã giải quyết vấn đề mấu chốt cho đội trưởng Hàn, giống như bóc hành tây, bóc từng tầng từng tầng cho đến vị trí trung tâm, mới hiểu được vấn đề mấu chốt nhất là gì.
Phải, là đất đai.
Ngoại trừ đất đai thì mọi thứ đều không quan trọng, Sở Thấm nhìn đội trưởng Hàn với vẻ trông mong, đây không phải là vấn đề cô có thể giải quyết.
Thật ra, đất hoang trong thôn dường như đều đã bị thu thập ra ngoài, không còn đất hoang để đào hầm. Phải xem đội trưởng Hàn có nỡ đào hầm chế tác lò phân lân khử oxy ở trên đồng ruộng phì nhiêu hay không.
Đội trưởng Hàn sờ sờ túi áo, theo bản năng muốn hút thuốc.
Ông ấy nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, suy nghĩ một hồi lâu, con gái nhỏ của ông ấy cũng đã cắn hạt dưa xong. Sau khi Sở Thấm lại cho cô bé ngại ngùng này một nắm, đội trưởng Hàn mới lên tiếng: “Thứ này có ảnh hưởng đến chất lượng đất đai không?”
Sở Thấm chớp chớp mắt: “Cái này tôi không biết.”
Cô là người học xong tiểu học thì không học nữa, trông cậy cô sẽ biết được những tri thức cao thâm như vậy à?
Nhưng sản xuất thứ này là để tạo nguyên liệu làm phân bón hóa học, Sở Thấm suy đoán chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng đất đai.
Thật ra Sở Thấm còn có một biện pháp không tính là biện pháp, chính là đi dụ Trương Phi Yến nói ra.
Nếu công xã sống c.h.ế.t bắt làm nhiệm vụ này, vậy kiếp trước chắc chắn cũng có thôn nhận nhiệm vụ này.
Thứ này có hậu di chứng hay không, e rằng chỉ có Trương Phi Yến mới biết rõ.
Đội trưởng Hàn vỗ chân thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi hỏi rõ ràng.”
Nói xong, nhớ tới gì đó, lại nói thêm: “Đúng rồi, ngày mai tôi định đi Lạc Thủy Hương một chuyến, cô có muốn tôi tiện thể đưa giúp đồ gì cho dì cả của cô không?”
Đúng là có thật.
Sở Thấm cân nhắc có nên tặng một con thỏ hun khói cho dì Dương hay không, tiết đông chí còn hơn mười ngày nữa sẽ đến, tương lai sợ rằng sẽ có việc bận rộn, nên không rảnh đến nhà dì cả.
Nghĩ vậy, bèn đáp: “Có, ngày mai mấy giờ đội trưởng đi?”
Đội trưởng Hàn: “Sáu giờ rưỡi.”
Sở Thấm bèn nói: “Vậy đến lúc đó ông tới ngã rẽ, sau đó tôi sẽ đưa đồ cho ông.”
Đội trưởng Hàn gật đầu, Sở Thấm lại hỏi ông ấy một lát về việc rèn sắt thép rồi mới rời đi.
Đêm đã khuya.
Trong thôn vô cùng yên tĩnh.
Nhiệt độ năm nay rất kỳ lạ, lạnh đến lạ thường. Hôm qua còn là ngày nắng đẹp, hôm nay dường như đã muốn kết sương.
Trên thực tế đúng là sắp kết sương, cửa sổ chưa đóng, Sở Thấm ngồi ở trong phòng, cảm nhận được gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô không khỏi ôm lấy cánh tay ấm áp vào trong lồng ngực.
Sửa sang lại đồ đạc cho dì Dương xong, Sở Thấm ngồi ở phía trước bàn đọc sách, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cũng nhìn không vào sách.
Có lẽ là nghĩ đến tương lai, có lẽ năm nay cũng không thể nào gặp dì cả rồi, Sở Thấm bèn nghĩ mang thêm chút đồ nữa để nhờ đội trưởng Hàn mang tới giúp.
Một con thỏ hun khói, một cân thịt heo, hai cân hạt dưa đã xào, còn có bốn quả hồng khô và bốn quả táo, đây coi như là quà tết năm nay.
Khoảng thời gian trước anh cả lại gửi chút gạo nếp tới cho cô, Sở Thấm cũng cũng viết thư nhờ anh cả mua giúp ấm đun, nên Sở Thấm bèn nghĩ năm nay phải tặng dì cả nhiều đồ hơn.
Haiz…
Lại đến cuối năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận