Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 585


Với người có sức lực hơn người như Sở Thấm thì quy trình làm bánh tổ đường đỏ không mấy khó khăn, chưa đến nửa ngày đã làm xong rồi.
Sau khi hấp xong, phải ăn nhân lúc nó còn nóng, chứ thứ này mà nguội thì sẽ cứng lại, vừa khó nhai lại khó ăn. Nhưng nếu cứng lại thì sẽ dễ bảo quản hơn, Sở Thấm bèn đặt số bánh tổ còn thừa cạnh cửa sổ, tính nhờ nhiệt độ ngoài trời đóng băng chúng nó, khi nào đóng băng xong thì cắt thành từng miếng nhỏ, xếp chồng lên rồi cất vào trong tủ là được.
Nhìn màu đỏ của bánh tổ nhạt dần vì khí lạnh, lại ngửi hương vị ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, Sở Thấm bỗng thấy trái tim như ngâm trong mật.
Hôm sau.
Lại là một ngày tuyết rơi dày đặc, hôm nào Sở Thấm cũng phải ra ngoài dọn tuyết tận ba lần.
Tuyết trong sân đã chất đầy cả sườn núi, chỗ đó còn có mấy bụi cây bị đè ngả rạp ra đất. Đứng từ trên núi nhìn xuống, nhà Sở Thấm chẳng khác nào bị tường tuyết bao vậy cả.
Sáng sớm thức dậy, Sở Thấm ngồi trên giường, nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, vô cùng may mắn vì mình đã lo xa mà xây lò sưởi trước.
Xem thời tiết bây giờ đi, bên ngoài là tuyết bay đầy trời, gió lạnh rít gào, nhưng trong phòng cô lại ấm áp vô cùng. Sở Thấm chỉ mặc một bộ đồ mỏng, đi tới đi lui trong phòng, tiện tay quẳng vào lò sưởi thêm hai khúc củi.
Than củi này dùng bền thật sự, Sở Thấm để một thùng trong phòng, thế mà hiện tại mới chỉ vơi đi một chút, còn chưa đến một phần sáu nữa.
Thím Sở cũng bảo may là có than củi mà cô cho, chứ mùa đông năm nay lạnh bất thường quá. Thậm chí bà Tiền cũng lén chạy tới tìm cô, dùng vòng bạc đổi gạch.
Đổi gạch để làm gì?
Thì người già đâu giỏi chịu lạnh.
Nhưng bà Tiền lại bảo: “Thật ra nếu chỉ có mình bà già này, có lạnh chút cũng chẳng sao, thậm chí c.h.ế.t cóng cũng không phải vấn đề lớn, sống đến từng tuổi này rồi, được thêm một ngày chính là phúc. Nhưng con cháu trong nhà vẫn còn nhỏ, nếu bà không còn thì hai đứa nó biết sống làm sao, nên phải đối xử tốt với bản thân hơn thôi.”
Nghe vậy, Sở Thấm cảm động lắm, dù trái tim cô có sắt đá đến đâu thì trong lòng vẫn có thiện cảm với người già và trẻ nhỏ.
Mười tám năm sống ở thời tận thế kia đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô, sau khi tận thế ập tới, trẻ nhỏ là bảo vật quý giá nhất, dù người thành phố có tiêu xài hoang phí cỡ nào, liên bang có hủ bại ra sao, thì tài nguyên đổ lên người trẻ nhỏ vẫn luôn ở mức cao nhất, chất lượng nhất.
Thế nên Sở Thấm lập tức nhận lấy vòng bạc, sau đó dọn gạch và xi-măng tới nhà bà Tiền, còn tiện tay xây luôn lò sưởi cho bà. Nghe nói bây giờ cả nhà bà Tiền không thèm ra cửa nữa mà tối ngày rúc trong nhà hưởng thụ lò sưởi.
Có lẽ thấy lò sưởi rất có ích nên sau này lại có thêm vài nhà trong thôn bắt tay xây.
Tính đến hiện tại, một phần ba hộ gia đình trong thôn đã có lò sưởi, dẫn tới số người tụ năm tụ ba bên nhau sưởi ấm, tám chuyện cũng giảm đi nhiều.
Sở Thấm khoác áo bông, bước vội ra ngoài cửa đánh răng, đánh xong thì leo lên nóc nhà quét sạch tuyết đọng bên trên. Giờ cô đã thành thạo đến độ nhắm mắt cũng làm được, xong xuôi thì xuống bếp nấu cơm.
Mùa đông lạnh giá tất nhiên phải ăn món gì đó nóng hổi.
Thế là Sở Thấm quyết định làm sủi cảo chua cay, lại hấp thêm bốn cái bánh bao nhân tể thái. Phần nhân bánh bao chỉ cho thêm xíu thịt mỡ, ngoại trừ tác dụng tăng thêm độ béo cho bánh ra thì gần như không nếm ra được.
Nhưng chính nhờ xíu thịt mỡ phần nhân tể thái càng thêm thơm ngon, mỡ xanh bóng bẩy thấm vào lớp bánh mềm bao bên ngoài, lúc cho vào miệng chỉ thấy thơm lừng cả khoang miệng. Bánh bao nhạt, nước lèo sủi cảo lại nồng, hai bên kết hợp khiến người thưởng thức cảm thấy vô cùng thỏa mãn từ trong ra ngoài.
“Quá sướng!” Sở Thấm uống một ngụm sữa ấm, híp mắt nói.
Sáng mùa đông, cảm giác hạnh phúc như được tăng gấp mười lần vậy.
Cơm nước xong, cô đi quanh nhà dọn dẹp một lát.
Có lẽ thói ở sạch của cô ngày càng nặng lên rồi, không chỉ có thể, hình như cô còn mắc phải hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa hay sao ấy. Tỷ như sau khi nấu cơm xong, nhất định phải rửa chén rồi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp thì mới yên tâm đi ăn cơm.
Hoặc là mỗi khi than củi cạnh bếp lò giảm xuống một mức nhất định thì cô chắc chắn sẽ lập tức bổ sung thêm. Đúng rồi, còn phải dọn dẹp bụi tro dưới đáy bếp nữa, dọn thật sạch, sau đó mới chuyển số củi mới tới, để dưới cùng, số củi cũ thì chất lên trên dùng tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận