Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 604


Không lâu sau, cửa sau một ngôi nhà trong thôn cũng bị sập, chôn vùi hoàn toàn chuồng gà ở phía sau.
Sở Thấm bị tiếng động long trời lở đất và tiếng gào khóc đánh thức, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, sau đó nghe Hoàng Đậu Tử nói hóa ra là gà bị đè chết, hai quả trứng cũng bị đè nát.
Vào lúc này, đúng là một chuyện lớn.
Sau đó biết nhà bị đè c.h.ế.t gà là nhà Trương lão đại, Sở Thấm không khỏi câm nín.
Nhà này đúng là xui xẻo, mấy năm nay gặp đủ tai họa, có điều kiện thì cũng phá sạch.
Chậc chậc, không biết đã đắc tội vị thần tiên nào.
Chuyện cứ vậy mà cho qua, trong thôn cũng không có cách nào bồi thường.
Nhưng những người sống gần núi cũng bắt đầu chú ý ngọn núi cạnh nhà, sợ chúng sẽ sạt lở.
Sở Thấm cũng để ý mỗi ngày, may là ngọn núi phía sau nhà cô cây cối rậm rạp, thoát nước tốt nên không bị sụp.
Đến khi thời tiết cuối cùng cũng sáng sủa, mặt trời ló dạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đã quá tháng tư, rút thăm tháng lại đến.
Cô rút được ống sắt, rõ ràng là vật liệu xây nhà.
Sở Thấm vui vẻ, vội vàng cất ống sắt đi, chờ đến lúc cần thì mang ra dùng.
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, chẳng mấy chốc hoa màu đã bắt đầu lớn.
Nhưng bởi vì mưa kéo dài nên hoa màu phát triển ở mức bình thường.
Có điều không sao, bởi vì giai đoạn đầu sinh trưởng cần nước, đến lúc không cần nước mà ngày nào cũng mưa, hoa màu năm nay mới bị hỏng sạch.
Những ngọn mạ ngoài đồng đung đưa theo gió, như biển lúa xanh.
Khoai lang dưới đất cũng đang lớn dần, những cây ngô trồng bên cạnh cũng bắt đầu cao ngất.
Ngoài ra còn có hạt hoa cải vàng, sắp đến thời gian thu hoạch.
Nhưng Sở Thấm cảm thấy chất lượng hạt hoa cải vàng bình thường, có lẽ là do năm nay mưa nhiều quá.
Người trong thôn liên tục thở dài, nói thời tiết mấy năm nay quá khắc nghiệt, nếu ôn hòa một chút thì tốt rồi.
Sở Thấm không có thời gian than thở mấy việc này, cô còn đang bận tập trung vào việc làm đồ khô.
Rau củ dại trên núi sắp bị cô nhổ trụi, năm nay rau dại vừa nhiều vừa tươi tốt, nên cô phải tranh thủ làm nhiều một chút.
Người trong thôn cũng hái về trộn với lương thực, ăn cơm rau dại hàng ngày, tuy không ngon, nhưng sau khi trải qua cảm giác đói đến đau bụng, ăn cơm với rau dại có gì mà không ăn được? Còn ngon hơn cả rễ cây ấy chứ.
Trước đây khi không có mặt trời, Sở Thấm sấy ở trong lò nướng, bây giờ trời nắng, cô vừa sấy vừa phơi nắng.
Cứ như vậy, đến lúc thu hạt hoa cải vàng trên đồng, cô đã đóng được tám bao rau lớn.
Bao này, là chỉ bao gai.
Trong đó có hai bao măng khô, nửa bao nấm tre khô, nửa còn lại là các loại nấm khác.
Nấm tre năm nay cũng rất nhiều, cô thường nấu canh nên tích trữ nửa bao.
Trong thời gian hái nấm tre, gần như ngày nào Sở Thấm cũng uống canh trứng gà nấm tre, món ngon này rất khó chán, vả lại cô thích vị giòn của nấm tre, nên đã uống suốt hai tháng.
Ngoài những thứ này, Sở Thấm còn bắt mấy con gà rừng và thỏ rừng.
Năm nay số lượng gà rừng và thỏ rừng cuối cùng cũng tăng lên, xem ra đã ra khỏi núi sâu, Sở Thấm vào núi đặt bẫy liên tục bảy ngày, trong đó ba ngày đều có thu hoạch.
Cho đến hiện tại, Sở Thấm đã bắt được sáu con gà rừng và tám con thỏ rừng.
Cô hầm hai con gà rừng với nấm, canh gà rất ngọt.
Lại xào hai con thỏ rừng với đủ loại ướt, thêm vài lát tỏi và gừng, xào cho đến khi vừa cay vừa mềm, nếu không phải sợ bị nóng trong người, Sở Thấm đã ăn hết rồi.
Số còn lại Sở Thấm hun khói, hun theo cách Kỷ Cánh Diêu dạy.
Vừa cấy xong không bao lâu thì anh đi công tác về, mang về cho Sở Thấm rất nhiều thứ chỉ có ở trong thành phố lớn mới mua được.
Sở Thấm không muốn nhận, nhưng anh bảo cô đưa tiền.
Ồ, là mua hả.
Trong lòng Sở Thấm hiếm khi cảm thấy mâu thuẫn, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của mấy món đồ từ thành phố, rưng rưng nước mắt bỏ tiền ra mua.
Cô đã mua gì?
Cô mua một chiếc áo khoác, Sở Thấm nhẩm nghĩ trong đầu, người này đúng là có mắt nhìn, mua được chiếc áo khoác vừa người cô luôn.
Chiếc áo khoác màu nâu nhạt, Sở Thấm bỏ năm đồng ra mua, sau đó mới rưng rưng phát hiện mình không có dịp để mặc nó!
Bình thường trừ ra đồng ra thì cô lại lên núi, cho dù đi công xã và thị trấn cũng chen lấn mua đồ khắp nơi, không thích hợp để mặc chút nào.
Thế là cô chỉ biết cất vào tủ quần áo, trong lòng thầm phỉ nhổ mình vậy mà bị lụa là mê hoặc đến mơ màng đầu óc.
Kỷ Cánh Diêu còn mang kẹo hạnh phúc cho cô.
Sở Thấm dùng phiếu thịt mua một cân từ anh, đến giờ đã ăn gần hết.
Còn có thịt bò khô, món này rất quý, Sở Thấm dùng lương thực để đổi, đổi xong, cô cảm thấy có hơi thiệt cho Kỷ Cánh Diêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận