Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 219


Ngày hôm sau.
Hôm nay vẫn là ngày nghỉ như cũ, nhưng ngày mai bọn họ phải bắt đầu chuẩn bị thu hoạch hạt cải dầu.
Sở Thấm bỏ mấy con chuột tre ở trong ba lô vào trong lồng trúc, sau đó đạp xe theo con đường nhỏ đi đến thôn Tịnh Thuỷ.
Khác với chỗ cô, thôn Tịnh Thuỷ vẫn đang làm việc, lúc Sở Thấm đến nhà cậu út Dương thì trong nhà chỉ có bà Dương và cậu em họ hai tuổi kia.
Bà Dương mặc bộ quần áo màu chàm, tóc đã thưa thớt hoa râm nhưng lại được búi gọn gàng bằng một chiếc trâm bằng gỗ.
Lúc này bà ta đang cuộn khoanh chân ngồi trên ghế, trong tay cầm một cuốn kinh làm bằng giấy màu vàng, đặt lên miệng như đang tụng kinh.
Người già ở địa phương thích tụng kinh, họ muốn niệm ngày sinh của vị thần này, cũng muốn niệm ngày sinh của vị phật kia.
Không chỉ có như thế mà còn niệm cho tiểu bối nhà mình, dù sao quanh năm suốt tháng đều có cái để niệm. Niệm xong thì đem đi đốt, dùng cái này để khẩn cầu thần phật có thể thực hiện mong muốn trong tim mình.
Sở Thấm đến từ tận thế còn chưa bao giờ được nghe về chuyện niệm kinh này bao giờ, lúc cô biết đến nó thì cực kỳ tò mò, còn tìm thím Sở hỏi xem niệm kinh là để làm gì, chẳng lẽ lại thật sự có hiệu quả?
Nếu vô dụng thì phải phí công sức để làm gì?
Sở Thấm vô cùng khó hiểu.
Mà thím Sở cũng muốn "Nhập phật môn" lúc tuổi già, nói cho đúng là khi còn trẻ không có thời gian đi niệm kinh, thậm chí còn không tin, nhưng lúc tuổi già lại thành đệ tử tục gia.
Với ý định tuổi già ôm chân phật.
Thím Sở nghiêm trang nói: "Đây là chuyện đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, trẻ con như cháu đừng lắm miệng, để người khác nghe được thì cẩn thận bị người ta quở trách."
Sở:sợ bị quở trách-Thấm bĩu môi, không hỏi nữa.
Từ đầu đến cuối cô đều không hiểu làm thế nào mà các tín đồ không biết chữ lại có thể ghi nhớ những đoạn kinh văn dài như vậy?
Ví dụ như bà Dương hiện tại, sau khi nhìn thấy Sở Thấm, bà ta sửng sốt nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm niệm xong kinh văn một cách trôi chảy trọn vẹn rồi mới chậm ung dung đặt kinh xuống, ngó cô một chút: "Tới tìm cậu út của cô à?"
Trong đầu Sở Thấm toàn là "A Di Đà Phật", ngơ ngác gật đầu: "Cháu chào bà."
Bà Dương đặt chân xuống, chỉnh lại vạt áo rồi nói: "Cô vào nhà ngồi trước đi, tôi đi gọi cậu út của cô."
Vừa nói bà ta vừa gọi với vào phòng: "Đại Bảo, chị cháu tới này, mau ra chào đi."
Ở trong phòng, Đại Bảo mặc một chiếc áo khoác màu xám đã cũ, khi nhìn thấy Sở Thấm cậu bé thẹn thùng, không nói chuyện mà chỉ ngồi xổm ở cửa phòng.
Bà Dương đã đi ra ngoài rồi, mà Sở Thấm thì có biết dỗ trẻ con đâu, cô sờ sờ túi, không có đường, không có bánh bích quy, nhưng lại tìm được nửa túi hạt hướng dương, thế là cô bốc một nắm hạt ra, Đại Bảo lấy một ít từ trong lòng bàn tay cô, cậu bé không nói gì nhưng có vẻ rất hiểu chuyện.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm, có thể coi là cô đã thành công không làm đứa nhỏ khóc.
Cậu út Dương trở về, nhìn thấy lồng trúc bên trong nhà chính bèn cẩn thận lui về sau một bước hỏi: "Chờ đã, chẳng lẽ cháu lại bắt được cái gì hả?"
Chiếc lồng trúc kia còn khẽ động đậy, hiển nhiên là bên trong có thứ gì đó.
Cậu út Dương bị cháu ngoại gái lừa đến sợ, nên bây giờ vô cùng đề phòng Sở Thấm, sợ mình lại dính bẫy thêm lần nữa ở chỗ cô.
Cậu út Dương trợn mắt: "Sau đó còn chuẩn bị tìm cậu bán giúp phải không?"
Sở Thấm thẹn thùng nói: "Đúng thế, sao cậu út biết hay vậy?"
Cô biết mình nhiều lần đến tìm cậu út Dương để giải quyết vấn đề là không tốt lắm, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, xung quanh cũng chỉ có một người là cậu Dương có thể giúp cô giải quyết nguồn tiêu thụ mà sẽ không báo cáo cô với tổ chức.
Sở Thấm nhìn vẻ mặt tràn đầy phòng bị của cậu út Dương, vội vàng nói: "Nhưng mà cậu yên tâm! Lần này không phải đồ vật lộn xộn gì đâu, chỉ có mấy con chuột tre mà cháu bắt được ở trong rừng tre thôi.”
Nghe thấy là chuột tre, cậu út Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ấy đứng ở trước lồng trúc rồi nhìn vào bên trong qua khe hở chật hẹp, quả nhiên có vài con chuột tre đang nhảy nhót.
Ông ấy lại lần nữa bị vận may và năng lực của Sở Thấm làm cho khuất phục, cô gái này không chỉ có thể bắt được heo rừng, sói hoang, mà còn có thể bắt được cả chuột tre vốn rất khó bắt.
Thật đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận