Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 201


Thím Sở cũng chẳng khách sáo. Lúc này bà ấy đang rửa thử khúc thảo, nhận lấy bánh bao thì hỏi: “Cháu đang định đi tới Hoa Khê à? Đợi cháu quay về rồi thì nhớ ghé nhà thím lấy bánh thử khúc, thím cũng không giữ cháu ở lại ăn cơm nữa.”
Sở Thấm gật đầu đi ra ngoài: “Vâng ạ. Cháu đi tới xã Lạc Thủy trước, rồi mới cùng dì cháu đi tới Hoa Khê.”
“Dì cháu cũng đi à?” Thím Sở ngạc nhiên.
Sở Thấm đã đi đến sân rồi, cô nói vọng vào phòng bếp: “Vâng ạ, dì cháu có ý kiến về mộ của mẹ cháu.”
Dứt lời, cô đã rời đi, để lại một mình thím Sở đang nghĩ ngợi: Bây giờ có thể có ý kiến gì chứ? Chẳng lẽ muốn dời mộ?
Bà ấy muốn đuổi theo ra ngoài hỏi Sở Thấm, nhưng tiếc rằng cô đã cưỡi xe đạp rời đi rồi.
Sở Thấm đến thôn Tịnh Thủy trước, sau khi đưa bánh bao cho cậu út Dương thì nhận lấy bánh thử khúc mà mợ Dương đưa cho.
Lại là bánh thử khúc. Hết cách rồi, tiết thanh minh là thời điểm ăn thử khúc thảo.
Nhưng bánh thử khúc nhà cậu út Dương là bánh ngọt, nhân bên trong là bột đậu. Còn nhà thím Sở, theo như những gì Sở Thấm vừa mới nhìn thấy ở phòng bếp, có lẽ bánh thử khúc nhà thím Sở là bánh mặn, bởi vì cô đã nhìn thấy sợi măng và dưa chua.
Cậu út Dương còn muốn nhét hai cây măng mùa xuân cho cô: “Đây là măng mà cậu đã đào trong núi hồi sáng, cháu hãy mang về nhà để có thêm đồ ăn.”
Sở Thấm không nhận lấy, khó xử nói: “Cháu còn phải đến nhà dì cả, sau đó lại cùng dì cả đi đến mộ của mẹ, nên không tiện mang theo hai cây măng này.”
Cũng đúng. Nhưng cậu út Dương vẫn nhét măng cho Sở Thấm, tiện thể còn nhét thêm vài cái bánh thử khúc: “Vậy cháu hãy mang hai cây măng và mấy cái bánh thử khúc này đến chỗ dì cả của cháu hộ cậu.”
Lần này Sở Thấm không thể từ chối được nữa.
Trước khi rời đi, Sở Thấm do dự một hồi, cuối cùng vẫn lẳng lặng hỏi cậu út Dương: “Cậu út, hôm qua cháu đã nhìn thấy hai con sói hoang trong bẫy mà cháu đã đặt.”
Cậu út Dương trợn tròn mắt, đang định nói gì đó nhưng Sở Thấm đã nhanh chóng cắt ngang: “Cậu yên tâm, nó vốn đã thoi thóp, còn bị cháu đ.â.m một nhát nên c.h.ế.t rồi.”
Cô không dám nói bốn con, bởi vì chuyện này quá hư cấu.
Cùng lắm thì nói hôm nay hai con, đợi hai tháng nữa hẵng nói tiếp hai con. Dù sao thì lần đầu tiên trong bẫy có sói hoang, nên bắt được lần hai cũng chẳng có gì lạ.
Cậu út Dương nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Heo rừng thì thôi đi, ngay cả sói hoang mà cháu cũng dám đụng đến.”
Sở Thấm bình tĩnh nói: “Nó vốn sắp c.h.ế.t rồi. Cháu nói thật đó, Cháu đào bẫy sâu lắm, bọn chúng còn bị trúc nhọn đ.â.m trúng không thể bò lên được. Cháu đã buộc d.a.o vào một cây gậy, rồi bỏ xuống bẫy đ.â.m c.h.ế.t nó rồi.”
Sau đó cô hơi ảo não: “Nhưng vẫn rất khó đâm, cộng thêm phải kéo hai con sói hoang về nhà nữa, đã tốn rất nhiều thời gian của cháu. Ai dè kéo về rồi lại không biết phải ăn thế nào. Cháu thật sự khó mà tiếp nhận thịt này, nhưng bỏ đi lại thấy uổng.”
Cậu út Dương thở dài.
Sở Thấm nói chí lý rõ ràng mạch lạc, ông ấy cảm thấy bên trong có vấn đề nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân.
Cậu út Dương thở dài gật đầu: “Quả thật rất uổng. Nếu cháu đồng ý thì cho cậu đi, cậu sẽ đổi giúp cháu. Tốt nhất đừng nên giữ lại thứ này ở trong nhà.”
Mùi sói hoang rất nồng, nhà lại ở nơi hẻo lánh, ai mà biết liệu trong núi có thứ gì đi xuống hay không.
Sở Thấm dò hỏi: “Có thể đổi được thật ạ? Da của nó đã bị cháu đ.â.m đến mức không còn hình thù gì rồi.”
Cậu út Dương: “Sao lại không được chứ? Cháu cảm thấy mùi thịt sói hoang không ngon, nhưng vẫn sẽ có người thích ăn nó. Có điều đổi được ít là thật, cháu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý bán lỗ vốn đi.”
Sở Thấm chẳng hề để bụng.
Nếu không bán được bốn con sói hoang này, cô còn dự định để cho Tiểu Bạch ăn, coi như làm đồ ăn tương lai cho Tiểu bạch.
Mặc dù Tiểu Bạch kén ăn. Mấy ngày trước Sở Thấm cắt một miếng thịt cho nó ăn, vậy mà nó lại sủa “gâu gâu” bỏ chạy ngay, phớt lờ Sở Thấm.
Cậu út Dương lên tiếng: “Vậy tối nay cậu sẽ đến nhà cháu kéo đi, vẫn là thời gian như lần trước.”
Sở Thấm đáp vâng.
Quả nhiên có cậu út ở đây, cô không cần phải lo âu về nguồn tiêu thụ mấy thứ mình đã thu hoạch ở sau núi.
Sở Thấm mang đồ rời khỏi thôn Tịnh Thủy, đi tới xã Lạc Thủy.
Lần này cô đến xã Lạc Thủy bằng con đường nhỏ. Lần trước sau khi cô phát hiện thời gian đi lên huyện bằng con đường nhỏ đã được rút ngắn đáng kể, thế là cô đã đi tìm thím Sở để hỏi thăm về mấy con đường nhỏ thông đến các nơi. Thậm chí cô còn tìm đến nhà bí thư chi bộ thôn để xem bản đồ vùng lân cận huyện Tân Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận