Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 359


Trương Phi Yến và em trai họ của cô ấy chưa đánh được hai cái đã bị người ta kéo ra ngoài, ngay sau đó vừa khóc vừa ồn ào, Sở Thấm há to miệng, thật sự khó có thể tưởng tượng sao có thể ầm ĩ thành như vậy.
Chờ sát vách hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, thím Sở kéo cô đến nhà chính ngồi xuống, nói: "Làm thân thích cũng phải xem duyên phận, Trương lão đại là người đáng ghét nhất trong thôn chúng ta, ngay cả vợ của ông ta cũng chướng mắt ông ta. Nếu không có hai đứa con gái và một đứa con trai thì đã sớm chạy về nhà ngoại rồi."
Sở Thấm ngẫm nghĩ, gật gật đầu.
Bác cả Trương Phi Yến đúng là đáng ghét nhất trong thôn, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều phải gọi cô ấy lại, sau đó hỏi đông hỏi tây, đánh giá cô ấy nghe không ra hàm ý trong lời nói của ông ta, dĩ nhiên là muốn dỗ dành cô ấy, để cô ấy cho ông ta mượn ít tiền.
Nếu không phải trong thôn có nhiều người như vậy, đều là người quen với nhau không thể xuống tay, Sở Thấm nhất định phải trùm bao bố ông ta rồi đánh một trận.
"Trương lão nhị là một kẻ hồ đồ. Thím Trương trông thì khôn khéo nhưng thật ra đã bị Trương lão nhị ăn thịt. Trước kia cả nhà có số lao lực, nhưng bây giờ con gái Trương Phi Yến đã trở nên kiên cường, hai vợ chồng Trương lão nhị có thể vượt qua giai đoạn hiện tại, toàn bộ đều dựa vào Trương Phi Yến đủ kiên cường bất chấp tất cả."
Thím Sở lại cười cười: "Còn bà cụ Trương thì chẳng phải kẻ tốt lành gì, trước kia là chồng của bà ta, chồng bà ta không còn nữa thì đổi thành bà ta. Ai cũng nói trong nhà có người già thì chính là báu vật, nhưng nếu như trong nhà có kiểu người già này thì cũng chẳng khác nào cừu nhân."
Sở Thấm vốn còn vui vẻ nghe chuyện tám, chỉ là càng nghe càng ngơ ngác, ngẩng đầu: "Không phải chứ, thím nói mấy chuyện này với cháu làm gì?"
Thím Sở nhướng mày, đánh giá từ trên xuống dưới, tựa như là đang quan sát vẻ mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Sao thím nghe trong thôn có vài người nói con và thằng nhóc nhà họ Hoàng kia có chút thân thiết?"
Sở Thấm khiếp sợ.
Miệng thím Sở 37 độ sao có thể nói ra lời lạnh như băng như thế!
Cô đạp đất đứng lên, tức giận ngã ngửa: "Vớ vẩn! Ai nói lời này, quá đáng quá đáng, quả thực quá vũ nhục người khác!"
Thím Sở: "..."
Phản ứng lớn như vậy, tức giận như vậy? Mặt mày còn mang theo vẻ khó tin cùng tức giận hung ác.
Ừm, hai người kia hẳn là quả thật không sao.
Thím Sở cắn răng: "Có người nói, sau khi tan việc, con vẫn đang giúp nhà họ Hoàng xây nhà. Khi đó, cô cũng đang liều mạng hết sức để cứu Hoàng Đậu Tử."
Sở Thấm trừng mắt giận dữ: "Ai nói? Cháu giúp nhà họ Hoàng xây nhà, là bởi vì Hoàng Đậu Tử cho cháu năm cân hạt thông. Cháu đi cứu vợ chồng thím Hoàng, điều này không phải rất bình thường sao, hàng xóm láng giềng làm sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, đổi lại là ai thì cháu cũng đều cứu."
Thím Sở cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết lúc bà ấy nghe người ta nói chuyện này xong thì trong lòng hoảng hốt cỡ nào.
Bà ấy chỉ chỉ sát vách: "Là người mồm mép nhất trong thôn."
Sở Thấm: "Trương lão đại?"
Thím Sở: "Khẳng định là ông ta nói trước, thím hỏi ông ta còn không thừa nhận."
Sở Thấm hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hoàng Đậu Tử không chịu nổi một nắm của cháu, anh ấy cũng không dám đến gần cháu, làm sao anh ấy có thể nói ra những tin đồn thất thiệt thái quá như vậy."
Thím Sở cười cười, kéo cô ngồi xuống: "Cháu đừng quan tâm, mấy chuyện thế này cũng chỉ nói một lúc, chờ đến khi lại có vài tin đồn thất thiệt mới, cháu nghĩ nhiều một chút là biết tự nhiên sẽ không còn ai để ý nữa."
Sở Thấm không hiểu, hoài nghi nhìn thím Sở: "Vậy thím còn tin, vừa rồi thím còn hỏi cháu đấy."
Thật sự quá đáng mà.
Thím Sở nghẹn họng: "Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt, đó không phải là lo lắng cho cháu sao, người ta nói lo lắng là sẽ loạn! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất con bị mê hoặc thì làm sao bây giờ."
Nói xong còn đánh lên lưng cô một cái.
Sở Thấm im lặng tột cùng, tựa lưng vào ghế: "Thím cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không thể bị anh ấy mê hoặc."
Thím Sở ngượng ngùng, quay đầu ngẫm lại, mình đúng là có chút nghe gió thành mưa.
"Có điều," Bà ấy tiếp tục nói, "Cháu cũng phải nghe lọt những thứ thím nói với cháu. Trong mối quan hệ không chỉ xem người kia có đối xử tốt với cháu hay không, mà còn phải xem người này có hồ đồ hay không, trong nhà anh chị em cha mẹ không rõ ràng nào không."
Sở Thấm ừ ừ không ngừng, gật đầu, thở dài: "Được rồi thím, xin thím đừng nói nữa, cháu cũng không ngốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận