Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 495


Phải biết là sau khi cô vung hạt giống ra sau vườn thì chỉ tuỳ tiện vẩy vẩy chút nước, sau đó thì chẳng quan tâm nữa, nhưng hạt giống đó lại mọc rễ nảy mầm, trong đoạn thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã lớn thành một chiếc mầm nho nhỏ.
Sau khi tiến vào vườn rau thì Sở Thấm lập tức nhận ra, cô vui mừng quá đỗi, sau đó cố ý lật qua lật lại hạt giống, vung đến bãi đất trống bên cạnh.
Vẫn may một tháng trước đã nhổ hết cỏ dại trên bãi đất trống rồi, còn vẩy tro than lên để tăng độ phì nhiêu của đất, bằng không thì những hạt giống này đều không biết phải vun ở chỗ nào.
Cây tể thái lớn nhanh, còn xanh tươi vô cùng.
Trước kia Sở Thấm còn ghét bỏ cái túi này không biết là có hạt giống mang tác dụng gì, mấy ngày nay chẳng bón phân cũng chẳng thèm xem nhiệt độ thời tiết, chỉ cần vẩy nước thì đã có thể tự mình lớn lên thành cây tể thái mà cô vô cùng yêu quý, dù sao thì trong mùa đông có rất ít những loại rau có màu xanh.
Thế là Sở Thấm ăn rau trộn, rau xanh xào, thậm chí là nấu canh, cuối cùng thì lấy chỗ hôm qua hái được khá nhiều mà làm bánh bao ăn.
Cây tể thái kèm với thịt lớn, Sở Thấm gói gần bốn mươi cái bánh bao thơm ngát.
Buổi trưa hôm qua ăn một hơi tận mười cái, buổi tối có hơi đầy bụng chỉ ăn sáu cái. Lại cho thím Sở tám cái, thấy cậu út Dương đến thì cũng cho ông ấy hẳn tám cái mang về.
Lúc này trong nhà còn dư lại không nhiều, Sở Thấm dứt khoát coi thành bữa sáng mà ăn hết trong một hơi.
Trời còn chưa sáng hẳn, Sở Thấm đến sau gò núi, nhặt trứng gà từ trong ổ trứng ra.
Gần đây tất cả mấy con gà mái đều bắt đầu đẻ trứng, mỗi ngày Sở Thấm đều phải vác rổ vào trong núi, đi đi về về đã thu được ít nhất là mười quả trứng mang về trong nhà.
Đúng vậy, mười quả.
Có lúc thậm chí còn hẳn mười hai quả.
Cứ như vậy, còn không bao gồm những con “gà mái già” đẻ trứng ở hàng rào sau sân.
Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, Sở Thấm tích góp được hơn trăm quả trứng gà, sâu sắc cảm thấy việc kinh doanh trứng gà của mình trong năm nạn đói này sẽ kiếm được không ít tiền.
Nhặt xong trứng gà, lại mặc xong đủ các loại quần áo và khăn quàng cổ.
Cô mặc áo bông dài đến tận gối, bởi vì đạp xe đạp nên đầu gối sẽ bị lạnh.
“Gió có hơi to.” Cảm nhận một phen trong sân rồi lẩm bẩm, thế là lại đi tìm mũ trong tủ quần áo ra, phối với chiếc khăn quàng cổ đỏ rực suýt chút nữa thì che kín cả mặt của cô.
Như thế vẫn chưa đủ, Sở Thấm đặt găng tay lên bàn, sau đó ngồi ăn sáng.
Bánh bao đã hấp xong, tận tám cái.
Sở Thấm uống canh gà đường đỏ, bên trong còn thả một ít táo tàu nấu cùng lên, uống vào cực kỳ ấm bụng.
Bánh bao thoang thoảng mùi thơm, thật sự rất ngon, mấu chốt là có thêm mùi của rau dại lại không có vị đắng của rau dại, bởi vì có thịt lợn, còn thêm chút hương vị của thịt lợn kho, và rau tể thái cực kỳ hợp vị.
Ăn no uống đủ, chuẩn bị xuất phát.
Sở Thấm rửa tay, sau khi lau khô thì đeo bao tay lên, đẩy xe ra ngoài, khoá cửa nhà lại.
“Cũng không biết cậu đến hay chưa nữa.” Cô vừa đi còn nói thầm.
Cậu út Dương đã đến, bây giờ đang hóng hớt ở sân đập lúa, còn nghe đến say sưa ngon lành.
Mà lúc Sở Thấm đi qua sân đập lúa, lập tức nhìn thấy cậu út Dương và người trong thôn nói đến mức khí thế ngất trời, nói chuyện gì vậy?
Nói chuyện giải thể căng tin.
“Theo ý của tôi ấy à, căng tin này không nên bị giải thể!”
Đột nhiên có một người lớn giọng nói.
Lúc này, nụ cười như có như không trên mặt của Sở Thấm suy sụp trầm xuống, trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Người nói chính là Trương lão đại, Sở Thấm tự nhủ trong lòng không cần nhìn mặt, cô đã có thể nhận ra được chắc chắn chính là kiểu lớn giọng của Trương lão đại.
Trương lão đại ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Cứ hỏi xem, cơm tập thể đã tiết kiệm cho chúng ta biết bao nhiêu là lương thực, dù sao thì lương thực nhà các người là đủ ăn nhưng nhà tôi không đủ, tôi tình nguyện ăn năm phần vỏ cây ba phần nước hai phần gạo, tránh cho sau này phải c.h.ế.t đói.”
Sở Thấm bĩu môi, tự nhủ ở trong lòng: Ông ở nhà cũng được.
Cậu út Dương lại tham gia vào nói: “Thôn của chúng ta trái lại nếu giải thể căng tin rồi, cũng không lãng phí lương thực gì. Bản thân hiểu rõ nhà mình mà, trong nhà có bao nhiêu lương thực thì ăn từng đấy, sống nửa đời người rồi chẳng lẽ lại không có kế hoạch gì?”
Sở Thấm gật gật đầu, quả nhiên là người cậu tốt của mình.
Hàn Thắng Lợi là bề dưới thấp giọng nói: “Thật ra thì vỏ cây cũng sắp bới hết rồi, có muốn ăn vỏ cây thì cũng không có để ăn nữa…”
Mọi người: “…”
Đúng rồi, vỏ cây sẽ bị ăn hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận