Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 676


Hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật cô. Tối hôm qua Sở Thấm thức khuya, cho nên sáng nay cô dậy cũng khá muộn.
Cho đến khi cô thức dậy thì trời đã hoàn toàn sáng, mặt trời ấm áp treo cao giữa mùa đông, chiếu sáng hơn một nửa khoảng sân.
"Tiểu Bạch!" Sở Thấm kêu. Cô cau mày, từ khi rời giường cô đã không thấy động tĩnh gì của Tiểu Bạch.
"Gâu gâu —— "
Tiểu Bạch tiếng đáp lại, nghe thì thấy nó vẫn ở trong nhà.
Sở Thấm đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngó quanh, chỉ thấy Tiểu Bạch đang ngồi ở cửa sau, lớp lông đen đặc biệt nổi bật trong làn tuyết.
"Mày đang làm..."
Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe giọng Kỷ Cánh Diêu ngoài cửa: "Sở Thấm."
Sở Thấm: "..."
"Hả!" Cô kinh ngạc, vội vàng mở cửa phòng, đi vào trong sân mở cửa ra.
"Sao anh lại tới đây? Tới khi nào thế." Sở Thấm Kỷ Cánh Diêu với vẻ khó tin: "Sao anh tới sớm như vậy."
Kỷ Cánh Diêu bước vào nhà, nói: "Hôm nay không phải sinh nhật em sao, anh có làm chút mì sợi."
Vừa nói, anh vừa lắc lắc túi lá sen trong tay.
Tâm trạng Sở Thấm phức tạp, cổ họng cô cũng hơi khô: "Được rồi, đúng lúc em cũng chưa ăn gì."
Cô đi theo Kỷ Cánh Diêu tới phòng bếp, nhìn những sợi tóc bị đông lại trên trán anh, lại hỏi: "Anh vẫn luôn chờ ở cửa sao?"
Kỷ Cánh Diêu: "Anh gọi mà thấy em không trả lời, nên cũng hiểu là em đang ngủ. Thật ra thì cũng không chờ bao lâu đâu, hôm nay mặc nhiều quần áo nên cũng không thấy lạnh."
Xì, thời tiết này mà lại đứng bên ngoài, có mặc nhiều lớp đi chăng nữa cũng thấy lạnh.
Anh lại nói đùa: "Hơn nữa anh cũng tính hết rồi, nếu như một tiếng nữa mà em còn không dậy nổi, anh sẽ xem thử mình có leo tường vào được không."
Sở Thấm càng câm nín: "Trên tường cắm đầy mảnh kiếng vụn đó, bên dưới tường rào còn có đặt bẫy nữa, anh nghĩ gì thì nghĩ chứ đừng nghĩ đến chuyện ngu ngốc như thế."
Kỷ Cánh Diêu: "Được, vậy anh không làm."
Anh đặt túi lá sen xuống, đi tới bếp lò nhóm lửa.
Sở Thấm cũng không để ý đến anh, cô đi rửa mặt trước, sau đó thay quần áo.
Đến khi Sở Thấm thay quần áo xong, Kỷ Cánh Diêu đã nấu được nước sôi, lúc này anh đang muốn bỏ số mì sợi mình đã làm vào trong nồi.
Sở Thấm lại gần bếp lò, hỏi anh: "Cái này là sáng nay anh làm à?"
Kỷ Cánh Diêu gật đầu một cái.
Sở Thấm “Ồ” lên, hơi nước tràn ngập, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Kỷ Cánh Diêu thì bận suy nghĩ xem lát nữa nên nói những lời mình ấp ủ trong lòng bấy lâu ra làm sao.
Sở Thấm lại suy nghĩ xem rốt cuộc mình có muốn đáp lại tấm lòng của người ta hay không.
Mì sợi chín rất nhanh, Kỷ Cánh Diêu vớt mì ra. Ngay lúc Sở Thấm cho là anh tính làm mì suông không có thịt, Kỷ Cánh Diêu lại móc ra một lon thủy tinh từ trong n.g.ự.c cứ như ảo thuật, chỉ thấy bên trong là thịt heo đã được xào lên.
Sở Thấm kinh ngạc: "Cái này cũng là do anh làm?"
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: "Không phải mấy ngày trước em nói muốn ăn mì thịt heo xào sao."
Sở Thấm mím mím môi, gật đầu.
Hoàn thành món mì sợi, Kỷ Cánh Diêu đổ thịt đã được hâm nóng lên trên vắt mì, sau đó lại chiên cho Sở Thấm thêm hai quả trứng.
Anh bưng tô mì thịt heo lên bàn, Sở Thấm nghe mùi thơm, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Nghe mùi thơm đã thấy ngon, ăn vào còn ngon nhơn.
Sợi mì mềm vừa phải, vừa dễ nuốt mà vừa có độ dai.
Thịt xào cũng rất thơm, anh còn thả đủ loại nấm vào xào chung, không có mùi tanh của thịt heo, chỉ có hương thơm của nấm và gia vị.
Anh còn cho thêm cải xanh, cực kỳ mềm mại và thanh mát.
Mặc dù chỉ là nước mì, nhưng nước sốt thịt xào cũng đã hòa quyện vào trong, mùi vị lại càng thơm hơn nữa.
Sở Thấm không hề ngượng ngùng mà húp sạch nước mì.
Kỷ Cánh Diêu vội hỏi: "Mùi vị như thế nào?"
Sở Thấm gật đầu, nhận lấy khăn lau từ tay anh: "Em rất thích."
Bất kể là mì sợi hay là người này thì cô đều thích. Có lẽ mình có thể thử trải nghiệm một cuộc sống chưa từng xuất hiện trong kế hoạch, Sở Thấm nghĩ như vậy.
Nghe cô nói "Thích", Kỷ Cánh Diêu nhếch miệng cười: "Vậy thì anh sẽ nấu cơm trưa và cơm tối hôm nay cho em luôn, được không?"
Sở Thấm: "Anh không cần đi làm à?"
Kỷ Cánh Diêu nói: "Hôm nay anh xin nghỉ."
Sở Thấm suy tính mấy giây rồi gật đầu một cái.
Chân mày Kỷ Cánh Diêu hoàn toàn giãn ra, anh đưa tay định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Vậy để anh bắt đầu sửa soạn."
Anh nói.
Nói xong, anh lấy những món đồ mình mang tới trong giỏ trúc ra, cũng đến phúc này Sở Thấm mới phát hiện anh còn mang theo giỏ trúc.
Sở Thấm vội nói: "Ở chỗ em cũng có thức ăn mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận