Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 439


Thực ra cô có hơi sợ hãi, khi trời mưa thì bên trong Thanh Tuyền sẽ có thể nguy hiểm hơn nhiều.
Chứ đừng nói là càng sâu bên trong.
Nhưng nấm kia thật sự ăn rất ngon, Sở Thấm nhớ đến vườn rau đã biến mất, lại nghĩ đến đồ ăn trong nhà mình chỉ còn có mấy cọng rau khô, bèn quyết định hai ngày tới nhất quyết phải chọn thêm chút rau dại và nấm.
Chỉ là có lẽ Sở Thấm đã xem nhẹ cơn mưa này, cô vừa mới lên núi thì phát hiện ở hai bên đường núi có rất nhiều rau dại, mấy tháng trước đến đây cũng không thấy nhiều thế này.
Sở Thấm cảm thấy mình mang bao tải đi là đúng rồi, trong nửa giờ ngắn ngủn, đi dọc ven đường thôi mà cô đã lấy được nửa bao tải rau dại rồi.
Nhưng cũng vì thế mà cô bị trễ thời gian, phải hơn một tiếng sau mới đến được đỉnh núi Thanh Tuyền.
Đứng bên vách đá trên đỉnh núi Thanh Tuyền là có thể nhìn thấy cảnh sắc trong thôn, còn nhìn được không ít khung cảnh thiên nhiên bên ngoài.
Hôm nay các thôn dân đi phơi thóc, may mà đội trưởng Hàn nghe cô khuyên là nên rải nước muối lên trên lúa ướt, nếu không thì làm sao mà hôm nay đi phơi được.
Cái phương pháp này cũng được thôn Tịnh Thủy và thôn Lưu Lý bên cạnh học theo, còn cụ thể tình hình bên ngoài như thế nào thì Sở Thấm không rõ.
Cô nghĩ chắc lại sắp có một chuyện chấn động rồi.
Sở Thấm hướng mắt về phía xa, thị lực của cô khá tốt, có thể nhìn thấy nhiều người đang chạy lên núi hái rau dại về, thân hình lúc ẩn lúc hiện, nhưng vị trí cách núi Thanh Tuyền khá xa nên cô cũng không lo lắng.
Sau cơn mưa, không khí trong rừng tươi mát hơn hẳn, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.
Sở Thấm hít thật sâu mấy hơi, thả lỏng cơ thể. Cô đang chuẩn bị xuống núi thì nhìn thấy ở bên trái vách đá có rất nhiều thạch nhĩ!
Cô kinh ngạc, là thạch nhĩ.
Thạch nhĩ là gì? Theo cô nghĩ thì đó là mộc nhĩ, nhưng kiếp trước lại có người thành phố nguyện ý ra giá cao chỉ để mua thạch nhĩ.
Năm ấy cô may mắn lấy được nửa túi thạch nhĩ ở chỗ vách đá, sau khi phơi khô thì được nửa cân.
Đáng tiếc là cô quá thèm nên đã lỡ ăn hết, đã vậy còn ăn rõ lãng phí —— mang đi luộc với nước không, sau đó cho chút muối và tỏi băm vào.
Sau này Sở Thấm mới biết, thì ra cách nấu thạch nhĩ ngon nhất là đi hầm với thịt gà hoặc hầm với các loại thịt.
Ăn vừa ngon lại bổ dưỡng, chứ cái kiểu trộn lên với rau, cho tí dấm ăn và tỏi vào như cô nấu lần trước quả thực quá phí của trời.
Hai mắt Sở Thấm sáng lên, luồn vạt áo vào trong quần, sau đó hăng hái trèo lên.
Đầu tiên là cẩn thận đi lại chỗ vách đá, ngẩng đầu quan sát.
Ừm, tuy hơi dốc nhưng vẫn có thể trèo lên được, không phải quá khó.
Hơn nữa chỗ có thể đạp chân lên của tầng đầu tiên vách đá không quá cao, cho dù có bị ngã thì sẽ ngã xuống thảm cỏ, không đến mức vỡ đầu chảy máu, đương nhiên, tiền đề là không thể bò quá cao.
Phía trên có dây leo nhưng không biết nó có chắc chắn không nên Sở Thấm không dám bò lên chỗ cao hẳn như thế.
Cô xoa xoa cổ tay, vặn lại khớp cổ chân.
Sở Thấm hơi ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng quanh vách đá, tập trung vào chỗ đá nhô ra, đồng thời, trong đầu nhanh chóng tính toán cách leo lên hợp lý nhất.
“Hây…”
Cô chậm rãi thở ra một hơi dài, đặt tay lên trên tảng đá, nhấc chân phải đạp lên trên vách.
Một bước, hai bước, ba bước…
Sở Thấm chậm rãi nghiêng người, cô không ngờ mình còn chưa lấy được thạch nhĩ mà đã nhìn thấy cả thạch hộc tía mọc trên đá.
Thạch hộc tía cũng là thứ vô cùng tốt.
Sở Thấm lúc mới đầu còn chưa nhận ra, chỉ chú ý quan sát cái mọc ra từ vết nứt của vách đá, trầm ngâm một lát, bừng tỉnh nói: “Là thạch hộc tía!”
Thạch hộc tía là một loại dược liệu cổ truyền, hình dáng của nó không có gì quá bắt mắt, Sở Thấm phải đứng sát lại gần mới nhận ra.
Sở Thấm không biết nhiều về nó, chỉ biết nó có tác dụng giải nhiệt, nhưng kiếp trước thạch hộc tía rất quý hiếm, nên Sở Thấm đoán chắc chắn nó không chỉ có mỗi tác dụng là giải nhiệt.
Nếu đã bị cô phát hiện thì coi như nó xui xẻo.
Sở Thấm nở nụ cười, nhặt hết thạch hộc tía trước mặt vào trong giỏ tre.
Cô cũng khá may mắn, hái xong hết chỗ này rồi lại còn tìm thấy thêm hai cây thạch hộc tía ở phía trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận