Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 574


Đội trưởng Hàn nói: "Sáng mai cô dậy sớm một chút, cùng tôi đi giúp vận chuyển lương thực từ ao Chu gia và thôn Trung Bình đến thôn chúng ta."
Sở Thấm gật đầu một cái: "Được."
Dù sao cô cũng rất rảnh rỗi.
Nhưng Sở Thấm vẫn tò mò: "Năm nay sao đang êm đẹp lại xuống thôn quê thu lương?"
Đội trưởng Hàn lo lắng nói: "Thành phố bên cạnh có một đội sản xuất bị cướp trong lúc vận chuyển lương thực đến công xã. Không chỉ có lương thực xảy ra chuyện mà nghe nói còn c.h.ế.t hai người, huyện chúng ta không dám mạo hiểm, vì vậy mới có chuyện bên quản lý thuế lương thực đi xuống thôn quê."
Sở Thấm khiếp sợ: "Mấy người đó, nếu bắt được phải b.ắ.n c.h.ế.t chứ?"
Đội trưởng Hàn nói: "Đúng vậy đấy, huyện xảy ra chuyện cách chỗ chúng ta cũng chỉ chừng trăm cây số, quan trọng là không ai biết liệu nhóm người kia có bị bắt trọn ổ không, lỡ như có cá lọt lưới chạy đến chỗ chúng ta thì không biết phải làm sao."
Sở Thấm nuốt nước miếng một cái, khó trách đội trưởng Hàn phải gọi cô, đây là dựa dẫm sự gan lì của cô.
Ngay lúc đó, cả hai người đều có nỗi sầu của riêng mình.
Yên lặng chốc lát, đội trưởng Hàn nói thêm: "Được rồi, ngày mai khoảng chừng bảy giờ sáng sẽ lên đường. Đường đi sang hai thôn đó cũng khá hẹp, ban đầu tôi định đi bằng máy kéo, nhưng nghĩ lại thì có mượn được cũng không thể nào di chuyển với nó, vậy thôi thì cứ dùng xe lừa kéo đi."
Sáng hôm sau, nhóm Sở Thấm dậy thật sớm, gian nan đánh xe lừa đi tới ao Chu gia.
Khi trở lại thì có đến 5 chiếc xe lừa cùng hai chiếc xe ngựa.
Ngựa là thứ đội mới mua năm nay, đội trưởng Hàn lo sau này sẽ không có phương tiện đưa đưa thức ăn, cho nên mới cắn răng nhịn đau mua hai con ngựa.
Không nghĩ tới ngựa này còn chưa dùng đến việc vận chuyển thức ăn mà đã dùng để vận lương trước rồi.
Ao Chu Gia cũng không quá xa, cho dù Sở Thấm đánh xe có chậm đi nữa thì trong thời gian nửa giờ cũng có thể đến nơi.
Thôn này đã chuẩn bị xong lương thực từ sớm, vừa nhìn thấy bọn họ tới liền chất lương thực lên xe lừa và xe ngựa.
Sở Thấm nhân cơ hội này quan sát hoàn cảnh sống ở ao Chu Gia.
Ngoài tưởng tượng của cô, hoàn cảnh ở đây không hề coi là quá tệ, không chỉ giao được nhiều lương thực mà diện mạo và tinh thần người dân trong thôn nhìn cũng không tệ lắm.
Xem ra hai năm cuộc sống ở ao Chu Gia đã rất ổn định.
"Định Quốc."
Trong lúc Sở Thấm đang ngẩn người, đội trưởng Chu của ao Chu Gia bỗng nhiên vội vàng đi tới từ đằng xa.
Ông ấy nói với đội trưởng Hàn: "Ông có thể giới thiệu thôn chúng tôi với nhà máy cơ khí được không, thôn chúng tôi cũng muốn nuôi heo."
Hàn Định Quốc phất tay: "Hứ, thấy tôi nói đúng chưa kìa. Lần trước tôi hỏi ông có muốn nuôi heo hay không, ông lại cứ muốn cân nhắc thêm một chút, tôi còn nói cân nhắc lâu chỉ sợ không còn phần. Giờ thì ông nhìn đi, nhìn xem đi!"
Ông ấy vừa nói vừa kích động đập đập tay.
Đội trưởng Chu "Ai u" hai tiếng: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi hết, không phải lúc ấy là do không có tiền hay sao!"
Đội trưởng Hàn: "Vậy bây giờ ông có tiền?"
đội trưởng Chu cười cười: "Kiếm được một món tiền nhỏ."
Vừa nói, ông ấy vừa chụm đầu, vừa thì thầm với đội trưởng Hàn mấy câu.
Tai của Sở Thấm vô cùng thính, cô nghe được hai chữ "Linh chi" là hiểu ngay, xem ra là người dân ở ao Chu Gia tìm được nấm linh chi rồi.
Bây giờ linh chi đáng tiền không?
Sở Thấm nhìn núi thẳm trùng điệp, bỗng nhiên thấy trong lòng xốn xang.
Đội trưởng Hàn có vẻ rất kinh ngạc: "Nếu đã như vậy thì để tôi đi hỏi thử giúp ông."
Đội trưởng Chu hết sức cảm kích.
Cân xong khối lượng lương thực, đoàn người mang lương thực rời đi.
Dọc theo đường đi, Sở Thấm cứ nghĩ mãi đến chuyện linh chi. Khi trở lại thôn, cô đậu xe xong liền vội vã đi tìm đội trưởng Hàn, thấp giọng tò mò hỏi: "Đội trưởng, tôi mới vừa nghe đội trưởng Chu nói về nấm linh chi với ông, thôn bọn họ biết làm giàu nhờ nấm linh chi rồi sao?"
Đội trưởng Hàn nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc: "Má ơi, hai cái lỗ tai của cô kinh thật đấy, còn thính hơn cả Tiểu Bạch nữa."
Sở Thấm phải cố gắng lắm mới không trợn trắng mắt.
So sánh với ai không so, lại đi so cô và Tiểu Bạch.
Làm gì có ai khen người ta mà lại đi so với chó?
Đội trưởng Hàn gật đầu: "Không sai, nói là phát hiện không ít nấm ở trong núi, nhưng cô chớ nói ra, nói ra là chặt đứt con đường làm giàu của thôn người ta rồi."
Vừa nói, hai người vừa dời lương thực vào kho hàng.
Sở Thấm cắn răng, dùng sức xách hai túi lương thực lên, nói: "Tôi mà là kiểu người không ra gì như vậy sao?"
Đội trưởng Hàn sao còn không hiểu cô, ông ấy nói thẳng: "Cô đừng nghĩ mình có thể đi hái một hai cái nấm như vậy rồi bán đi... người ta bán theo tập thể, cô thì chỉ là cá nhân. Không có tập thể cùng che giấu, chưa được một ngày là chuyện cô bán linh chi sẽ bung bét hết cả ra."
Sở Thấm tặc lưỡi, vẻ mặt cũng trở nên chán chường.
Như vậy là cô không có con đường nào để làm giàu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận