Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 221


Không cần Hàn Định Quốc lúc nào cũng phải thúc giục, năm nay mọi người trong thôn người đều vô cùng tích cực. Có lẽ lúc cày bừa vụ xuân bọn họ còn chưa quá để ý đến, nhưng bây giờ đã gần nửa năm trôi qua, cây trồng vụ hè đã tới rồi, sao có thể không nhìn ra.
Tích cực như thế nào?
Lấy Sở Thấm làm chuẩn mực.
Dân làng ngoài đồng không khỏi đưa mắt nhìn sang Sở Thấm đang cúi xuống làm việc, cô không ngẩng đầu lên và cũng không để ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ thấy động tác cắt trên tay trái của cô cứ liên tiếp với tốc độ cực nhanh.
Hàn Định Quốc hài lòng gật đầu và nói với những chàng trai trẻ bên cạnh: "Thấy không, các cậu làm đến trình độ này của Sở Thấm là được, cùng Sở Thấm tranh thủ xử lý xong mấy mẫu này nhanh đi."
Mấy người: "..."
Làm đến trình độ này của Sở Thấm là được?
Người bình thường có thể làm đến loại trình độ này của Sở Thấm sao?
Nói thật nhẹ nhàng, ông tự đi thử một chút đi..
Hàn Định Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với mấy người họ: "Lúc trước đào đất không sánh bằng Sở Thấm người ta đã đành, đến lúc thu hoạch hạt cải dầu cũng không thể thua kém chứ? Các cậu cũng nên có một mục tiêu để theo đuổi, coi người ta là mục tiêu mà gắng sức đuổi theo đi. Cho dù không đuổi kịp thì cũng phải theo sát không thể thua kém quá nhiều."
Trong đó có một cậu trai cái đầu đinh trẻ tuổi nói: "Đội trưởng à, ông nói thẳng đi, phải cắt bao nhiêu mẫu?"
Hàn Định Quốc phóng tầm mắt nhìn sang, chỉ vào Sở Thấm ở bên cạnh: "Mười mẫu đất, mấy người các cậu và Sở Thấm cùng cắt xong bấy nhiêu, tôi sẽ tính cho mỗi người mười hai công điểm.
Ông ấy nói đến đây thì tính xem nên cho Sở Thấm nhiều thêm chút công điểm thế nào, đứa nhỏ này thành thật đến mức ông ấy xấu hổ nếu bẫy người ta.
Trong khoảng thời gian này, bất kể là đào mương nước hay là cày bừa vụ xuân thì đều không có giới hạn, mà trong một ngày Sở Thấm làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Thật ra công điểm ban đầu được tính dựa trên khối lượng công việc, Sở Thấm chỉ cần làm xong phần việc của mình là được, lượng công việc của cô xấp xỉ với những người khác, cho dù nhiều cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Nhưng năm nay thời gian eo hẹp, công việc lại còn nhiều.
Cho nên quyết toán đã được thay đổi từ quyết toán theo khối lượng sang quyết toán hàng ngày, một ngày mười công điểm, có thể làm được bao nhiêu việc tùy thuộc vào năng lực của bản thân Sở Thấm phát huy.
Hàn Định Quốc vốn tưởng rằng Sở Thấm nhất định sẽ thả chậm tốc độ, hoặc là kéo dài công việc giống như những người khác, thỉnh thoảng lại trộm lười biếng.
Ai mà ngờ bình thường cô làm việc thế nào thì bây giờ vẫn cứ thế, cho dù là đào mương nước hay là cày bừa vụ xuân thì đều là người đóng góp nhiều công sức nhất, lại còn kéo theo không khí làm việc trong thôn. Cho nên Hàn Định Quốc không thể không cân nhắc thêm vì đứa nhỏ ngốc Sở Thấm này.
Sau khi suy nghĩ, ông ấy quyết định triệu tập tất cả dân làng để triển khai cuộc họp vào buổi tối sau giờ cơm.
Công điểm là chết, người là sống, hạn mức cao nhất là mười công điểm quá thấp.
Có đôi khi nên thay đổi thì vẫn phải thay đổi, cũng không thể khiến những người thành thật phải chịu thiệt thòi. Người thành thật không phải ngốc, người ta chịu thiệt quá nhiều sẽ bỏ gánh không làm nữa thì sao?
Hàn Định Quốc càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp kia của mình hữu dụng, nói không chừng còn có thể tạo ra cạnh tranh tích cực nữa.
*
Sở Thấm đang vùi đầu gian khổ làm việc hoàn toàn không hề biết rằng mình sắp phải đối mặt với việc "tăng lương", cô còn đang buồn bực đây.
Buồn bực chuyện gì? Mấy miếng đất bên cạnh một lần nữa bị sắp xếp người khác làm, thế này cũng không sao, nhưng cô luôn có cảm giác mình đang bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.
Sở Thấm không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn có gì đó không đúng, sao ai cũng nhìn mình như vậy làm gì..."
Khó trách bọn họ làm việc không nhanh bằng cô, không tập trung như thế thì làm nhanh thế nào được?
Ngũ giác của cô nhạy cảm, giác quan thứ sáu càng chuẩn xác đến lạ thường, sao Sở Thấm có thể không biết mình đang bị mấy ánh mắt để mắt tới.
Cô lo lắng nửa ngày mà vẫn không phát hiện người bên cạnh có động tĩnh gì, cũng không chạy tới giao lưu với cô, lúc này Sở Thấm mới từ từ yên tâm.
Thế là cô một lần nữa đặt tâm trí trở lại vào việc cắt hạt cải dầu, sau khi tập trung toàn bộ tinh thần thì Sở Thấm làm việc càng thêm hăng hái.
Mấy người bên cạnh trơ mắt nhìn Sở Thấm không ngừng tăng tốc, cực kỳ giống một chiếc xe tải đang đi với tốc độ bình thường lại đột nhiên đạp mạnh chân ga.
Đám người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận