Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 358


Người bình tĩnh nhất lúc này chắc hẳn là Trương Phi Yến. Trương Phi Yến chỉ cảm thấy rõ ràng là bản thân đã từng vượt qua giai đoạn gian khổ này. Không biết kiếp trước cô ấy đã đắc tội tới vị thần tiên nào nên cô ấy lại phải nếm trải giai đoạn này thêm một lần nữa, cô ấy rất muốn khóc lóc ở trong lòng mà.
“Đội trưởng, sao lại tăng thêm ba phần nữa!”
Có người lớn tiếng hỏi.
Đội trưởng Hàn đáp: “Vô nghĩa! Quốc gia yêu cầu và ngoại hối là cần thiết. Trong thời buổi khó khăn này, chỉ tăng thêm có ba phần còn không tốt hay sao? Có một ít nông trường hầu hết đều trồng rau và hạt đậu nành. Thôn của chúng ta chỉ cần thêm có ba phần, mọi người cứ âm thầm ăn mừng ở trong lòng đi là vừa.”
Ông ấy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Nhưng không nói như vậy thì lại không được, phải vực dậy tinh thần hăng hái của mọi người mới được.
Sở Thấm nhận ra đội trưởng Hàn miệng nói không đúng với lòng, cô tự nhủ ở trong bụng rằng tiếp theo những người dân trong thôn sẽ gây náo loạn một hồi.
Nhưng ngoài dự đoán của cô chính là không có ai gây náo loạn cả.
Cô khiếp sợ mà nhìn đám người, thế nhưng thật sự không có ai làm loạn cả.
Sau khi đội trưởng Hàn nói mục đích là vì ngoại hối, đám người lập tức yên tĩnh lại.
“Chỉ có ba phần, cũng không tệ lắm.”
Bỗng nhiên, có người nói như vậy.
“Đúng vậy đó, nếu là nhiệm vụ thì không cần nhắc đến nữa. Tôi nghe cậu của tôi nói rằng tất cả lương thực được gieo trồng ở trong nông trường đều là nhiệm vụ lương thực.”
“Không thành vấn đề, ba phần thì ba phần, thậm chí là năm phần hay sáu phần cũng không thành vấn đề!”
Sở Thấm nuốt nước miếng, dường như cô không hiểu lắm tình hình hiện tại.
Hả, bọn họ đón nhận tin tức này một cách dễ dàng như vậy sao?
Đội trưởng Hàn cười cười. Ngay sau đó, ông ấy lại nói tiếp: “Hạt giống rau ngày một tăng lên nhiều, thì số lượng lương thực mà chúng ta gieo trồng sẽ ít đi. Cho nên, năm nay mọi người đều phải động viên tôi, và…”
Ông ấy dời ánh mắt nhìn về phía Sở Thấm: “Phải học hỏi Sở Thấm. Tôi cũng không nói rằng bản thân không thể so sánh được với cô ấy, ít nhất tôi cũng phải bằng một nửa so với mọi người, không phải sao?”
Ông ấy vừa dứt lời, dường như ánh mắt của toàn bộ mọi người đều hướng về phía Sở Thấm.
Hoặc là nhìn lén, hoặc là tìm kiếm. Sau khi tìm kiếm được bóng dáng của cô thì không khỏi cảm khái, nói năng một cách nhẹ nhàng rằng ai có thể so sánh được với Sở Thấm đây.
Sở Thấm: “…”
Cô tỏ vẻ rất vô tội.
*
Cuối tháng ba, toàn bộ đất canh tác trong thôn đã được cày xong.
Tốc độ này có thể nói là cực nhanh, phải biết rằng thời điểm này năm ngoái có lẽ là vừa mới bắt đầu xới đất không bao lâu.
Vừa xới đất, trong những ngày xới đất này, kênh nước thứ hai cũng đã đào thông được một nửa.
Sau khi kênh nước này được đào thông, hơn 70% đất canh tác trong thôn sẽ không còn thiếu nước.
Mà phòng ốc của mấy người thím Hoàng cũng đã xây xong dưới sự giúp đỡ của thôn dân.
Thời gian này Trương lão đại sống c.h.ế.t không muốn đến ở trong nhà kho, vì thế cũng chỉ có thể mang theo vợ con và mẹ già đến sống trong nhà Trương Phi Yến, làm Trương Phi Yến tức muốn chết.
Chẳng những ngày ngày tranh cãi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trình diễn võ thuật toàn diện.
Kiểu trạch nữ như Sở Thấm cũng cố ý chạy đến nhà thím Sở, lén lút nghe lén ở góc tường bên cạnh vài lần.
Dạo này trông thím Sở dạo cũng vui vẻ, nghe thấy bên cạnh lại cãi nhau, che miệng cười trộm nói: "Cháu nói xem có thần kỳ hay không, cả nhà kia cũng chỉ có mỗi Trương Phi Yến là người hiểu chuyện."
Chỉ thấy Sở Thấm ngồi xổm dưới chân tường, lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêng tai lắng nghe tiếng mắng chửi bên cạnh.
"Đồ không biết xấu hổ, ăn ở nhà tôi mặc ở nhà tôi, vậy mà còn dám ăn vụng bánh ga-tô của tôi, tôi, tôi đánh c.h.ế.t cậu!"
"Chị mới là đồ không biết xấu hổ đó con nha đầu c.h.ế.t tiệt, ai bảo sáng sớm chị không dậy, đã đến tuổi lấy chồng rồi mà không chịu lập gia đình còn giành ăn với tôi.... A! Bà nội ơi, chị ấy đánh cháu trai bà muốn c.h.ế.t rồi! Tôi đánh chị mà chị cũng dám vung tay đánh tôi!"
Sở Thấm trừng to mắt, chỉ nghe được hai tiếng "bốp bốp", cô tò mò hận không thể ghé vào đầu tường quan sát.
"Thím à, ngày nào cũng như vậy sao?"
Sở Thấm quay đầu, chỉ vào nhà họ Trương, khó tin hỏi.
Khóe miệng thím Sở khẽ cong, gật đầu: "Đương nhiên là như vậy, lúc trước còn kịch liệt hơn nữa. Náo nhiệt lắm, thím đã sớm nói cháu nên ra ngoài nhiều một chút, cái này còn đẹp mắt hơn hát tuồng mừng năm mới ở công xã nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận