Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 78


Cô lục lại kí ức lần nữa, nhớ lại tất cả chuyện về anh chị em của nguyên chủ.
Thực ra đối với em trai em gái, cảm xúc ngưỡng mộ của nguyên chủ mãnh liệt hơn nhiều.
Ký ức liên quan không nhiều lắm, dù sao thì cũng không ở cùng nhau, hơn nữa em trai em gái đều rất nhỏ tuổi, chuyện ấm áp lèo tèo đếm trên đầu ngón tay, thời gian bọn họ khóc loạn còn nhiều hơn.
Thím Sở thấy rất nhiều dân làng đều biết chuyện này rồi, biết không giấu được nữa mới nói với Sở Thấm.
“Cũng sợ cháu sốt ruột, chuyện này xảy ra bất ngờ, lúc đó cũng không biết nên nói với cháu như thế nào.” Thím Sở khó xử nói.
Sở Thấm đỡ trán: “Vậy bây giờ hai đứa bé đó như nào rồi?”
“Cậu cháu nói là đi rồi, cha mẹ của cha kế cháu với gia đình bác cả sẽ cùng nuôi đứa bé.”
Trong lòng Sở Thấm rối ren khó tả.
Nguyên chủ sống nhờ dưới mái nhà người khác, ngưỡng mộ em trai em gái của mình, kết quả mẹ c.h.ế.t rồi các em cũng được gửi gắm dưới mái nhà nhà người khác, thậm chí tình hình còn khổ sở hơn cả cô.
Thím Sở an ủi nói: “Cháu cũng đừng lo lắng, dù là chuyện gì cũng còn cậu cháu nữa, cháu vai vế nhỏ, chuyện này cháu không ra mặt được.”
Sở Thấm đau lòng gật đầu.
Hồi lâu sau cô bỗng cất lời: “Hai đứa bé ở trong nhà bác cả chúng sợ là không ổn lắm.” Trong kí ức của nguyên chủ thì bác cả Kim này không phải người tốt.
Thím Sở: “Bác ruột có không tốt thì cũng không tệ quá được, với lại vẫn còn ông bà nội nữa mà. Hơn nữa, nếu không tốt lẽ nào cháu còn định đón em mình về đây nuôi hả?”
Trong lòng Sở Thấm lắc đầu.
Không nuôi nổi, thứ nhất cô không phải nguyên chủ, kể cả nguyên chủ có ở đây cũng nuôi không nổi. Thứ hai, cô cũng không biết chăm trẻ em, bản thân cô sống còn khó, hoàn cảnh gia đình khó khăn không gánh được trách nhiệm nuôi dưỡng nặng nề. Hơn nữa, bí mật trên người cô quá nhiều. Thứ ba, e là nhà họ Kim sẽ không chịu thả người. Động não suy nghĩ, bác cả nhà họ Kim đồng ý nuôi con của em trai chắc chắn là Kim Đại Lực đã đưa tiền nuôi dưỡng rồi. Có khi phí nuôi dưỡng cho cũng khá nhiều, nếu không thì bọn họ cũng chẳng đồng ý.
“Thế chẳng phải đúng rồi sao, ài, ba chị em mấy đứa đều số khổ cả.” Thím Sở lắc đầu, ở mấy phút nữa bèn đi về rồi.
Sở Thấm chờ bà ấy đi xong vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Mình đúng là không nuôi nổi, nhưng chịu khó đi thăm vài lần thì vẫn được. Cô có thể sống lại một đời, người cô nên cảm ơn nhất là nguyên chủ, nể mặt nguyên chủ thì không thể không quan tâm em trai em gái của cô ấy rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Măng xuân đã hong khô hoàn toàn, chỉ được ba mươi cân măng khô, Sở Thấm dùng bao gai đựng buộc chặt rồi để vào trong thùng lớn.
Tủ bếp nhà cô không đủ dùng rồi, lại không có cách nào lập tức làm một cái bây giờ luôn, chỉ có thể cho vào trong thùng.
Để vào trong thùng dùng nắp gỗ đậy lại, không sợ có bọ.
Trong lúc đó Sở Thấm còn rút thăm lượt rút thăm tháng này, lần này phần thưởng của rút thăm tháng vô cùng được lòng cô, đó là một chậu sứ tráng men có in hình hoa mừng lễ.
Từ lâu trước đây cô đã nhìn trúng chậu sứ tráng men của xã cung ứng trong xã rồi, nhưng mà giá đắt quá, Sở Thấm chỉ có thể nén đau từ bỏ, không ngờ lại có bất ngờ.
Sở Thấm vui mừng làm một cái chậu rửa mặt đặt trong góc phòng, mỗi ngày đến lúc rửa mặt đều thấy vui.
Việc gieo hạt trong thôn cũng đã kết thúc, vẫn không đủ mưa, mưa thì có mưa, mưa ào ào một trận, có lúc còn vừa nắng vừa mưa.
Thế là đại đội trưởng bắt đầu sắp xếp việc lấy nước. Theo Sở Thấm, đào một cái mương mới giải quyết được vấn đề.
Trong thôn có sông, dù sao thì Sở Thấm chưa nhìn ra được, nhưng người già trong thôn đều nói mực nước năm nay còn hạ xuống nhiều hơn so với năm trước.
Nhưng tóm lại thì cũng không hạ nhiều lắm, chưa đến mức hạn hán.
Sở Thấm cũng phải gánh nước, theo lý thì cô chỉ cần tưới nước, nhưng ai bảo gánh nước công điểm cao chứ.
Gánh nước được tận 10 công điểm, giống hệt với công của ngày hôm trước, mà gánh nước chỉ cần gánh nửa ngày thôi.
Hôm nay sáng sớm cô đã dậy rồi, mang theo hai thùng nước với một quai gánh nhà mình đi đến sân đập lúa trong thôn.
Cô đến sớm theo thói quen, đợi mười phút những người khác trong thôn mới đến đủ.
“Cháu đi gánh nước thật đấy à Sở Thấm?” Tần Nhân Tâm hỏi cô.
“Cháu gánh thật.” Sở Thấm gật đầu: “Cháu chịu được mà.”
Hàn Định Quốc ở bên cạnh nghe thế, không quên dặn dò: “Nếu như không chịu được thì dừng lại, đừng cố quá.”
Tối qua ông ấy mở sổ ghi chú ra xem, dt là một trong ba người duy nhất lấy đủ công điểm trong thôn bao gồm cả người già trẻ nhỏ nam nữ cộng lại.
Làm việc chắc chắn sẽ lấy công điểm tối đa, cái này mà vào trong huyện thì lấy được cả danh hiệu phụ nữ lao động điển hình, ông ấy đang ngẫm xem sau này có khen thưởng gì thì chắc chắn sẽ báo tên Sở Thấm.
Sở Thấm không quen với môi trường ồn ào, từ từ tránh sang bên rìa, chờ đại đội trưởng điểm danh số người đi làm xong rồi mới đi sang phía bên sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận