Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 316


Nói đến đây thì Sở Thấm cũng đã hiểu, thật ra thím Xuân Vũ đang giúp đỡ cô.
Nếu không thì tại sao lại chỉ đặc biệt đến đổi cùng cô, trong thôn có rất nhiều người cần sợi len, hơn nữa thím Xuân Vũ lại còn nói có thể dùng trứng gà để đổi.
Ở tại vùng nông thôn này, trứng gà còn có thể xem như tiền để sử dụng, dùng trứng còn dễ dàng đổi đồ vật hơn nữa.
Chỉ là len sợi lại quá mức quý giá, đừng nói là sáu mươi quả trứng gà, cho dù tăng gấp đôi tức là một trăm hai mươi quả trứng thì cũng không đủ tiền bù vào số len đó.
Người ta bằng lòng đổi len cho cô tức là săn sóc cô, làm sao cô còn có thể để cho nhà người ta thiệt thòi cơ chứ.
Nụ cười trên mặt Sở Thấm càng thêm sáng lạn: "Vâng, cháu đi lấy trứng gà cho thím."
Cô nói xong thì xoay người vào phòng, vừa đi vừa nói: "Cháu đưa thím thêm hai đồng tiền nữa có được không?"
Ngô Xuân Vũ: "Được."
Bà ấy cũng là người có tính tình rộng rãi, không nhìn vào cái lợi trước mắt.
"Vậy thím ngồi đợi một chút, chờ cháu đi lấy cho thím." Sở Thấm nói, nói xong thì vào phòng đếm trứng gà.
Cô lấy một cái rổ tre nhỏ, dưới đáy rổ trải một lớp rơm rạ.
Rơm rạ này là tháng trước cô lấy ngoài ruộng, hàng năm sau khi kết thúc thu hoạch vụ thu thì người ở trong thôn đều ra ruộng ôm một chút rơm rạ về trước khi đông đến.
Bởi vì rơm rạ có thể làm nệm, nằm trên đó cũng không tệ, ngoài ra còn có thể trải ra làm ổ gà.
Nếu những điều kể trên đều không cần thì rơm rạ còn có thể cầm để nhóm lửa, tuy rằng cũng chỉ cháy lên trong tích tắc là tàn, nhưng ít nhiều gì cũng có cháy mà, đúng không?
Tính tình của Sở Thấm giống như một con tỳ hưu, cô luôn muốn dọn hết tất cả đồ vật có thể sử dụng được vào trong nhà, như thế thì làm sao có thể bỏ qua rơm rạ chứ, chính vì thế mà trong nhà cô có rất nhiều rơm rạ.
Cô chọn ra sáu mươi trứng gà thật to đặt vào trong rổ tre, sau đó lại lấy ra hai đồng tiền.
Kế tiếp cô lấy mười hai cái bánh bích quy từ trong hộp thiết, dùng giấy gói lại rồi đưa hết cho thím Xuân Vũ.
Ngô Xuân Vũ từ chối: "Là bánh bích quy mua ở xã cung ứng vào hôm nay đúng không, cháu giữ lại mà ăn đi."
Sở Thấm vội nói: "Không phải, là do... anh họ của cháu gửi tới, thím cầm về cho Nguyên Anh nếm thử."
Ngô Xuân Vũ không từ chối được đành nhận lấy.
Bà ấy mỉm cười rồi nói: "Nhà của thím có mấy que đan bằng tre để thím lấy tới cho cháu, mấy thứ này không đáng giá cháu nhận lấy đừng khách sáo."
Sau khi Sở Thấm nghe xong thì không khách sáo, gật đầu.
Nhưng Ngô Xuân Vũ quay về nhà một chuyến, sau khi quay lại thì chẳng những đưa cho cô bốn que đan bằng tre mà còn có hai miếng lót giày bà ấy là làm hoàn chỉnh.
Bà ấy thật sự là một người cẩn thận, không cần hỏi Sở Thấm nhưng vẫn có thể nhìn ra cỡ chân của cô từ đôi giày mà cô đang mang.
Ngô Xuân Vũ đưa miếng lót giày cho Sở Thấm, Sở Thấm còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì bà ấy đã viện cớ trong nhà có việc rồi vội vàng rời đi.
Sở Thấm thở dài, cuối cùng đành nhận lấy.
Cô cúi đầu nhìn miếng lót giày có đường kim mũi chỉ tinh mịn, trong lòng nói có thể lấy cái này làm thành đôi dép lê bằng len, dùng để mang trong nhà.
Bột đã nở tốt, bọt khí nở to và căng phồng.
Sở Thấm rửa tay sau đó ấn vào cục bột, ngay tức khắc cục bột tròn trịa đã biến thành tổ ong.
"Ừm, không tệ." Sở Thấm gật đầu.
Cô thích ăn bánh bao da mềm xốp.
Làm bánh bao da dễ hơn làm bánh bao nhiều, không cần xào nhân, cũng không cần gói nhân.
Sở Thấm lấy cục bột ra đặt trên mặt phẳng dùng sức xoa nắn, xoa ép cho không khí trong cục bột ra hết rồi cho đường vào.
Thật ra nếu đổi là thím Sở làm thì còn cho vào tro bếp, nói là như vậy ăn rất ngon. Nhưng dù cho ăn ngon thì Sở Thấm cũng không thể nào chấp nhận được, trăm triệu lần cô cũng không có khả năng cho thứ đồ này vào món bánh bao da trắng tinh cho được!
Tiếp theo là cho thêm một ít bột khô, tiếp tục nhồi cho đến khi bột đạt thì cắt thành từng nắm bột nhỏ, sau đó đặt vào trong lồng hấp đem đi hấp cách thủy.
Cô làm bánh bao da khá nhiều, lồng hấp có hai tầng mà còn phải hấp đến ba lần thì mới xong.
"Cái này là do bột nở đúng không nhỉ?" Sở Thấm nghi ngờ nói.
Cô cũng không rành rọt về các thể loại mì phở cần sự tinh tế này, đời trước cô cũng không cơ hội học tập mà, đúng không?
Từng xửng bánh bao da lần lượt ra nồi, cái mũi của Tiểu Bạch đặc biệt thính, nó canh giữ chặt chẻ ở bên cạnh bếp lò, cho dù Sở Thấm đuổi nó bằng cách nào nó cũng không chịu rời đi.
Sở Thấm tức giận chống nạnh lên, cúi đầu quở mắng nó: "Dù sao thì tao cũng sẽ cho mày ăn mà, sao cứ ngồi canh tại chỗ này làm vướng bận người ta thế?"
Tiểu Bạch thè đầu lưỡi ra, nhưng vẫn ngồi đấy không động đậy.
Cô trừng mắt với nó, nó cũng dùng ánh mắt vô tội trừng lại cô, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng ẳng ẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận