Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 496


Hàn Thắng Lợi lại bổ sung thêm: “Còn có, cháu thấy rau trong căng tin dường như cũng không còn nhiều nữa rồi.”
Vậy sao, chuyện này đám người chính xác là chưa phát hiện ra.
Nhưng bởi vì liên quan đến lương thực, nửa năm gần đây lượng thức ăn mỗi ngày còn lớn hơn lượng cơm.
Trương lão đại vẫn không vui như cũ, hầm hừ nói: “Đội trưởng há mồm mở miệng là căng tin của của chúng ta đã bị giải thể rồi, nhưng có nhiều người trong nhà đều không có nồi kìa.”
Đúng rồi! Sở Thấm trợn trừng mắt mới phản ứng lại được.
Bởi vì chuyện luyện thép từ lúc đầu, trong thôn có không ít người bị thu nồi.
Sở Thấm đang muốn tiếp tục nghe, chỉ thấy cậu út Dương nhanh chóng đi về phía cô: “Cháu đến rồi à, chúng ta đi thôi.”
“Không nghe thêm ạ?” Sở Thấm vội nói.
Cậu út Dương lôi cô: “Còn nghe gì nữa, chuyện giải thể căng tin là phát triển theo chiều hướng, cứ coi như trong thôn các cháu một nửa người trong thôn không có nồi thì cũng không thể nào ngăn cản được, yên tâm đi.”
Ông ấy nói rất nhỏ giọng, tựa như là sợ bị người khác nghe được.
Mặc dù Sở Thấm còn có hơi hoang mang, nhưng vẫn gật đầu, chỉ cần giải thể được là tốt rồi.
Cậu út Dương thấp giọng giải thích: “Thật ra cũng bởi vì bên trên đã dự đoán được cục diện thiếu lương thực sẽ kéo dài đến tận cuối năm sau… Cho dù cháu có kiên trì như thế nào, cũng không có cách nào kéo dài cơm tập thể đến tận cuối năm sau được, phải sớm một chút để những người khác thích ứng và quen dần đi.”
Sở Thấm chấn kinh, trừng lớn mắt nhìn cậu út Dương.
Cậu út Dương đắc ý nói: “Không có chuyện gì mà cậu của cháu không nghe ngóng được hết, hiểu ra sự lợi hại của cậu đi.”
Sở Thấm nhanh chóng im lặng: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ.”
Hai người đẩy xe về phía nhà của thím Sở, gần đến nhà của thím Thẩm thì đột nhiên Sở Thấm hỏi: “Cậu út, vậy lương thực nhà cậu đủ không?”
Cậu út Dương: “Nếu cậu đã hiểu chuyện này rồi, vậy thì sao lương thực có thể không đủ chứ.”
Thật ra vốn dĩ là thiếu một chút, buộc phải thắt lưng buộc bụng mới có thể chịu được.
Nhưng bởi vì giúp Sở Thấm bán thịt lợn rừng ngược lại khiến ông ấy ngoài ý muốn mà đổi được chút lương thực, mà những lương thực này vừa đến đã đủ rồi.
Sở Thấm gật đầu, đủ là được.
Chú Sở là một người rất lề mề, Sở Thấm và cậu út Dương đến nơi thì lúc đó ông ấy mới cơm nước xong xuôi.
“Đến đây đến đây.” Chú Sở thay quần áo xong xuôi thì chạy ra, ngồi ở sau lưng của cậu út Dương.
Cậu út Dương: “Đi đường nào đây?”
Cơm trong miệng chú Sở vẫn chưa nuốt xuống, Sở Thấm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đi đến nhà máy cơ khí đi, đường đó vừa rộng lại vừa bằng phẳng.”
“Được thôi!”
Sở Thấm rẽ lối dẫn đường đi, cậu út Dương đi theo ở phía sau.
Ba người men theo đường đến nhà máy cơ khí, sau đó cũng không dừng lại mà vòng qua nhà máy cơ khí tiến vào đại lộ.
Cậu út Dương nhìn nhà máy cơ khí đến là cảm khái: “Còn chưa đến thời gian một năm mà nơi đây đã thay đổi lớn như vậy rồi.”
Chú Sở thở phào một hơi nói: “Không đúng sao, chúng ta gần như là liều mạng vùi đầu vào gian khổ mà làm đó.”
Sở Thấm chú ý quan sát một phen, quả nhiên, so với trước kia, nơi đây đã xây thêm hai toà nhà.
Rời khỏi nhà máy cơ khí, sau khi tiến vào đại lộ Sở Thấm và cậu út Dương liền tăng tốc độ dưới chân.
Đợi đến khi mặt trời mọc lên, ánh nắng chiếu trên mỗi tấc đất, ba người mới tiến vào huyện.
Đội vận tải ở phía đông rìa của huyện, vừa hay đường đến là ở phía đông của huyện, cho nên ba người Sở Thấm thậm chí còn chưa phải tiến vào huyện, mà đã trực tiếp đi đến đội vận tải.
“Đến rồi!”
Cậu út Dương dừng xe, nở nụ cười với ông cụ canh cửa chào hỏi, sau đó vẫy vẫy tay với Sở Thấm: “Vào đi, đi cả xe vào luôn, đừng để bị người khác lấy cắp mất.”
Ông ấy quen thuộc tựa như đây chính là đơn vị của mình vậy, quen cửa quen nẻo mà dẫn Sở Thấm dắt xe đến bãi đỗ xe, nơi này có rất nhiều xe đạp, còn có người vừa ngồi xem báo vừa trông xe.
Chú Sở hơi bất ngờ, nhỏ giọng nói: “Chỗ này cũng rộng thật đấy.”
Cậu út Dương chỉ vào nơi xa nói: “Mảnh đất kia vẫn là đội vận tải đó, những xe chở hàng lớn kia toàn bộ đều dừng hết ở đó.”
Nói xong, lại dẫn hai người tiếp tục đi.
Đội vận tải rất lớn, hai chú cháu không quen thuộc vừa đi vừa dò xét.
Quan sát xong thì cảm khái, nhìn một chút con đường vừa bằng phẳng vừa rộng lớn này, sau đó lại nhìn phòng làm việc, ha, đội vận tải quả nhiên xa hoa.
Vài khía cạnh cũng có thể quan sát ra được, tài xế quả thật rất có tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận