Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu (Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Chống Lại Thiên Tai)

Chương 31


Đi đi về về ba lần mới nghỉ, nghỉ ngơi được ba phút lại tiếp tục. Sức lực đáng kinh ngạc.
Người vây xem đều ngơ ngác, chỉ có đàn ông vạm vỡ mới có sức lực như vậy?
Có người lên tiếng: “Sáng nay Sở Thấm đã tìm thím của con bé để mượn xe đẩy, hóa ra là vì chuyện này.”
“Sở Thấm có thể mạnh đến thế ư?” Có người lại tò mò: “Bình thường thấy con bé ra đồng chỉ là một cô gái bình thường, chẳng lẽ sức lực còn có thể luyện ra được?”
“Ai mà biết được chứ? Một là con bé đã được tôi luyện trong nhà chú của con bé, hai là con bé đã che giấu.” Không biết là ai đang khẽ luyên thuyên.
Chuyện Sở Thấm nhặt được con hoẵng thật sự khiến người ta trông thấy mà thèm, ước gì có thêm mấy trận sạt lở nữa.
Tần Hoa thận trọng, không hề nói ra chuyện Sở Thấm đã đổi cầy hương được bao nhiêu tiền. Nhưng thịt con hoẵng của cô vẫn không giữ được bao nhiêu.
Sau khi thím Sở rời đi lại có người đến, người này hai cân, người kia hai cân, còn ngẫm nghĩ da mặt cô mỏng, muốn tìm cô để đòi mấy khúc xương. Cuối cùng cô chỉ còn lại sáu cân thịt hoẵng, đổi được một rổ trứng gà và đồ gia vị như nước tương ớt băm.
Sở Thấm vui đến nỗi không còn đau lòng khi thịt sắp nhìn thấy đáy.
Nhưng vì tác phong cứng rắn lúc đổi thịt không chịu cho xương, thậm chí da cũng không chịu cho, nên Sở Thấm vốn “điềm đạm đáng yêu” “bị” đuổi ra khỏi nhà chú thím bỗng không còn được mang tiếng tốt như trước.
Sở Thấm không hề hay biết, cũng chẳng quan tâm.
Trái lại thím Sở của cô đang đứng chống nạnh trong sân mắng gà: “Đúng là súc sinh, suốt ngày cục ta cục tát không ngừng nghỉ. Chỉ biết ăn đi qua nhà này nhà kia, bảo mày đẻ trứng thì mày không đẻ. Ăn lúa của bà đây cũng không chặn được họng mày, ăn đất là đáng.”
Giọng nói lớn đến nỗi Sở Thấm đang ở trong nhà cũng nghe được loáng thoáng. Một tràng chỉ cây dâu mắng cây hòe đã khiến nhiều người mặt đỏ tía tai.
Sở Thấm không hề hay biết buồn bực suy nghĩ: Bây giờ gà nhà thím vẫn chưa có con nào đến kỳ đẻ trứng sao?
Sau đó cô lại nhớ đến chuyện mình cũng phải nuôi gà, thế là cô vội vã cầm trứng gà vừa mới nhận được còn chưa cầm nóng tay đi tìm Tú Hoa để đổi sang gà con.
Cô đổi bốn con gà con, chứ không thể nhiều hơn.
Đổi xong cô chỉ có thể thả bọn chúng trong rương gỗ phòng ngủ, bên cạnh là bếp lò. Trời đã chuyển lạnh, Sở Thấm luôn để lại ít than củi và nước ấm ở trên bếp, nên đặt gà con ở đây là vừa khéo.
Cứ thế bận rộn hai ngày trời, tường vây đã cao lên một khúc.
Ba ngày nữa lại trôi qua. Trận mưa to đột ngột ập đến này đã ngừng hẳn, nhưng dường như không khí lạnh đang nối đuôi nhau kéo đến.
...
“Lại hạ xuống hai độ rồi.”
Sáng sớm, Sở Thấm trùm áo bông đứng trước cửa cảm nhận nhiệt độ, lẩm bẩm: “Không quá năm độ.”
Cơ thể cảm nhận không quá năm độ, thực tế thì càng thấp hơn.
Haiz! Nói không chừng ngày mai sẽ có tuyết.
Mấy hôm trước mưa không ngừng nghỉ, dẫn đến khắp nơi đều ẩm ướt không dễ đi. Sở Thấm cũng không lên núi nữa.
Mắt thấy hai ngày nay đất đã khô rồi, thế là sáng nay ăn cơm xong cô đã chạy vào núi.
Đương nhiên trước khi rời đi cô đã cho mấy gà con ăn cháo ngô rồi. Bọn chúng cũng không ăn bao nhiêu, bằng không chắc chắn Sở Thấm sẽ không nỡ cho ăn.
Đợi chúng lớn một tí cô sẽ cho ăn cám mì. Lớn hơn nữa thì cho ra ngoài để chúng ăn cỏ côn trùng, dăm ba hôm cho ăn thóc là được.
“Nhất định phải sống đấy, lớn rồi thì đẻ trứng cho tao.” Sở Thấm chọc vào đám gà con lông xù.
Thời gian không còn sớm, phải ra ngoài rồi.
Trước khi ra ngoài cô đã gói sẵn hai củ khoai lang và bánh cao lương mà thím Sở đã cho ngày hôm qua.
Nếu có chó thì tốt rồi. Sau khi nhìn thấy chó nhà bà nội Tần Hoa, trong lòng cô đã ngứa ngáy, không biết đến khi nào cô mới có thể giúp bà ấy bế chó về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận